Cẩm Y Vệ

Chương 1067: Quốc cựu gia



Ngoài Đông Hoa môn đã có ba tiểu thái giám chờ ở đó, người ở giữa thân hình cao ráo, vai mỹ nhân thon thả, da trắng nõn gần như trong suốt, mày đẹp như vẽ, cho dù là tượng sứ cũng không tinh xảo như vậy, chính là đương kim Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh.

Hôn sự Vĩnh Ninh thật lâu vẫn chưa định, Thái hậu làm mẫu thân và ca ca làm Hoàng đế đều cảm thấy có hơi có lỗi với nàng. Nhất là Lý Thái hậu, khi Vĩnh Ninh còn nhỏ đã dồn toàn bộ tâm huyết vào người hai đứa con trai, đối với nữ nhi cơ hồ không nghe không thấy không hỏi, cho nên đối với chuyện Vĩnh Ninh ra cung du ngoạn cũng càng ngày càng mắt nhắm mắt mở.

Thậm chí Lý Thái hậu âm thầm cảm thấy, may nhờ có Từ Tân Di tới đây dẫn nàng đi chơi giải sầu, bằng không với tính tình đa sầu đa cảm, thân thể yếu ớt của con mình, không biết có thể qua được cửa ải này không.

Vĩnh Ninh đang mỏi mắt chờ trông Từ Tân Di, chợt lại thấy một người đối diện đi tới, áo vải xanh, khăn cột tóc, đôi mắt lóe sáng gian giảo, thì ra biểu tỷ không tới, người tới là tỷ phu Tần Lâm.

- Tần, Tần tỷ phu!

Vĩnh Ninh chưa nói đã thẹn thùng, mặt trái xoan mịn màng nổi lên hai vầng mây đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm, cụp mắt xuống nhìn chân mình, đôi lông mi dài chơm chớp liên hồi.

Tần Lâm bất giác ngẩn ra, tiểu di muội này càng lớn càng đẹp, thật là nữ lớn mười tám thay đổi, nha đầu tóc rối năm nào đã trở thành vị cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc.

Hắn gãi gãi đầu, nói Từ Tân Di có chuyện không tới được, phải chăng là về nhà trước hay không.

Vĩnh Ninh cúi thấp đầu, hai tay vò vò vạt áo không ngừng, hồi lâu sau mới lấy hết can đảm nói thật nhỏ:

- Muội muốn đi Thích Cảnh viên, nghe nói ca ca Trịnh nương nương mở hội hoa ở đó, vô cùng náo nhiệt.

Ca ca Trịnh Trinh sao? Tần Lâm suy nghĩ một chút bèn đáp ứng,

Vĩnh Ninh len lén cười, phủ đệ Tần Lâm ở hẻm Thảo Mạo, phía Tây Nam Tử Cấm thành, Thích Cảnh viên này lại là ở hướng Đông Bắc, nói cách khác Tần Lâm chỉ có thể phụng bồi nàng đi.

- Tần tỷ phu, phải chăng ở Vân Nam một năm bốn mùa nở ra rất nhiều hoa hay không? Đất đai phong cảnh nơi đó có lẽ khác với Yến Vân phải không?

- Không sai, đủ các loài hoa đủ các màu sắc trắng vàng đỏ tím nở khắp núi đồi, phương Bắc thế núi hùng hồn, rừng cây xanh biếc thật là xinh đẹp…

Sau khi Vĩnh Ninh xuất cung đã vào khách sạn đổi y phục thành nữ nhi bình dân, áo vải lam cổ tròn viền hoa càng làm nổi bật khuôn mặt mịn màng khả ái. Nàng cười vui vẻ bám lấy Tần Lâm hỏi han đủ chuyện, e rằng nàng nói trong nửa tháng trời cũng không nhiều bằng lúc này.

Tần Lâm rất có kiên nhẫn, mỉm cười trả lời từng câu hỏi của nàng, đồng thời cũng từ miệng nàng nghe được không ít tình thế trong cung. Mặc dù có ưng khuyển Đông Xưởng thay Tần Lâm dò xét, nhưng ở góc độ Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa cao hơn, rảnh rỗi tán gẫu biết được rất nhiều bí mật trong cung không để cho người ngoài biết.

Tần Lâm có lòng, Vĩnh Ninh lại vô ý, vị Công chúa sinh trưởng ở thâm cung này đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, không ngừng cười cười nói nói:

- Đúng rồi, bạch tượng mà năm xưa muội gặp hẳn đã trưởng thành, không biết nó có còn nhớ muội không…

Dứt lời Vĩnh Ninh nhìn trộm Tần Lâm, trái tim khẽ khàng rung động. Năm xưa bạch tượng nổi cơn điên ở Tuần Tượng sở, suýt chút nữa hất nàng rơi xuống đất, cảnh tượng Tần Lâm đưa tay ra cứu đã vĩnh viễn khắc sâu trong lòng thiếu nữ.

- Ừm, trưởng thành rồi.

Tần Lâm sờ sờ cằm, cười híp mắt nói:

- Còn nhớ tiểu muội muội Tư gia không, nàng cỡi bạch tượng Cảm Trụ ra trận, rất lợi hại!

Người nói vô tâm người nghe cố ý, Vĩnh Ninh tình cảm tinh tế tỉ mỉ đặc biệt nhạy cảm:

- Muội nhớ nàng tên Tư Vong Ưu phải không, ừm, hẳn tới nay cũng được mười bốn tuổi… Năm đó là một bé gái mặt phấn da hoa, lúc trưởng thành nhất định đẹp hơn muội…

Tần Lâm dừng bước lại, cười quan sát Vĩnh Ninh:

- Vậy cũng chưa chắc.

Tư Vong Ưu là phong tình Nam Cương dị tộc, Vĩnh Ninh lại là quý nữ thiên gia sinh ra lớn lên trong chốn thâm cung trùng trùng, cử chỉ nhàn nhã, dáng vẻ dịu dàng uyển chuyển khép nép yêu kiều.

Nàng nghe Tần Lâm tán dương, mím môi nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi ưỡn ngực lên. Đây gọi là nữ đến mười tám sẽ thay đổi, tiểu nha đầu xấu xí năm nào nay đã trở thành Công chúa điện hạ thiên tư quốc sắc, da thịt mịn màng trắng trẻo, mày tinh xảo như vẽ, trắng như tuyết.

Đáng tiếc rất nhanh Tần Lâm đã đưa mắt sang nơi khác, Vĩnh Ninh chu cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ không vui: Tần tỷ phu, vì sao không nhìn muội lần nào, muội không còn là tiểu nha đầu xấu xí ngày xưa nữa… Ôi chao, Vĩnh Ninh ơi Vĩnh Ninh, ngươi đang nghĩ gì vậy, hắn là tỷ phu của ngươi mà…

Vĩnh Ninh suy nghĩ lung tung, nhất thời gương mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám tiếp tục nói chuyện với Tần Lâm, lòng rối như tơ vò.

Thật ra trong lòng Tần Lâm cũng không bình tĩnh, lúc trước thấy Vĩnh Ninh chỉ là một tiểu nha đầu xấu xí, tự nhiên chưa từng nghĩ đến nàng đối với mình có lẽ không chỉ là tình huynh muội. Giờ phút này thấy vẻ mặt Vĩnh Ninh thẹn thùng không dứt, đại khái cũng hiểu vài phần, trong lòng áy náy, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác: lão Tần lão Tần, vị này chính là di muội, ngươi cũng không thể cầm thú như vậy được!

Hai người ai có tâm tư nấy không nói lời nào, không khí lúng túng đầy mập mờ.

Cho đến khi tới gần Thích Cảnh viên, trước mặt một mảnh nhiệt náo, rốt cục Vĩnh Ninh khôi phục bản sắc tiểu cô nương:

- A, hội hoa thật là náo nhiệt, Tần tỷ phu, huynh xem trước mặt thật là nhiều người!

Quả thật rất nhiều người. Tần Lâm cười đáp lời, quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho đám cẩm y quan giáo đi theo cách đó không xa. Hoàn cảnh nơi này hết sức hỗn loạn, phải tăng cường đề phòng, chớ để xảy ra sai lầm, bản Đốc Soái không sao, Vĩnh Ninh lại là quý nữ thiên gia, đáng giá ngàn vàng.

Đám cẩm y quan giáo đi theo mặc thường phục lập tức hiểu ý. Vì vậy bên người Tần Lâm và Vĩnh Ninh xuất hiện một vòng cảnh giới mặc dù không lớn nhưng lại hết sức nghiêm mật. Theo bọn họ di chuyển về phía trước, đám đông bị vòng này tự động gạt ra, xung quanh bọn họ xuất hiện một khoảng trống nhỏ.

Dĩ nhiên Chu Nghiêu Anh không chú ý tới điểm này, hăng hái bừng bừng cùng Tần Lâm ‘chen’ trong đám người, quan sát cảnh tượng xung quanh, bất kể là hồ lô đường hay tượng đất nặn cũng khiến cho nàng cảm thấy hết sức hứng thú.

Tần Lâm lắc đầu cười cười, tự nhiên sẽ không ngây thơ giống Vĩnh Ninh vậy, ngược lại tiếng bàn tán bốn phương tám hướng truyền vào tai hắn:

- Ủa, kỳ quái thật, lúc này đã vào thu, vì sao còn có hoa đỗ quyên, sơn trà nở?

- Ngươi cũng không biết, Trịnh quốc cựu dùng nhà kính nuôi dưỡng, một chậu hoa trị giá mười lượng bạc!

- Chậc chậc... Trịnh quốc cựu thật là có tiền, thêm hoa trên gấm, quả thật là giàu sang tới cực điểm.

Hội hoa là huynh trưởng Trịnh Trinh Trịnh Quốc Thái tổ chức, kỳ hoa dị thảo có thứ vận chuyển từ phía Nam vạn dặm xa xôi tới, có thứ được nuôi dưỡng trong nhà kính mà thành, tất cả đều có giá rất cao.

Nghe nói là trước đây không lâu Trịnh Quốc Thái vào cống trong cung, sau khi Vạn Lịch và Trịnh quý phi thưởng ngoạn bèn dặn dò dời đến Thích Cảnh viên bên ngoài cung, cho phép dân chúng đi xem, tỏ vẻ chia sẻ niềm vui với dân chúng.

Không trách Vĩnh Ninh không nhìn hoa chỉ nhìn người thổi hồ lô đường, thì ra nàng đã thấy những hoa cỏ này trong cung từ trước.

Tần Lâm cười khổ sờ sờ mũi, càng đoán hiểu thêm tâm tư của thiếu nữ tới sáu bảy phần.

Vĩnh Ninh còn không biết tâm tư đã bị Tần tỷ phu nàng phát giác, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót. Dù là nửa năm, một năm mới có thể gặp hắn một lần, dù là hắn thủy chung không hiểu tâm ý của nàng, cũng hoàn toàn không có vấn đề...

Tần Lâm áo xanh khăn vuông, Vĩnh Ninh áo vải trâm gỗ, hai người như một đôi huynh muội nhà bần hàn. Nhất là Vĩnh Ninh đáng yêu động lòng người, phong vận uyển chuyển, không giống quý nữ Thiên gia cũng giống cành vàng lá ngọc, rước lấy không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú.

Có vài ánh mắt trong đó hết sức dâm tà, dáng vẻ Vĩnh Ninh hết nhìn Đông tới nhìn Tây, thấy cái gì cũng hiếu kỳ lại càng bị hiểu lầm là cô nương quê mùa vào thành mở rộng tầm mắt.

Vĩnh Ninh hoàn toàn không hề ý thức được mình đã thành con mồi trong mắt người khác, cười hì hì vịn một cây bạch ngọc lan nở rộ:

- Tần tỷ phu mau xem, cây bạch ngọc lan này thật là xinh đẹp, ít ngày trước vẫn còn là nụ, hiện tại đã nở rộ hết rồi.

Trưởng Công chúa thật là tâm tư đơn thuần, hồn nhiên không biết đã nói lỡ lời, bại lộ sự thật ít ngày trước đã xem qua hội hoa ở trong cung.

Những huynh đệ sai dịch âm thầm đi theo nghe vậy tất cả đều dở khóc dở cười, lại nháy mắt với nhau:

- Tâm ý của Trưởng Công chúa đối với Tần trưởng quan e rằng có tới năm phần là sự thật.

Tần Lâm quay đầu lại, lặng lẽ giơ tay đặt trên môi lắc lắc, Phật viết không thể nói, không thể nói.

Vĩnh Ninh vịn nhánh cây, đầy cây nở rộ bạch ngọc lan, dung nhan quý nữ Thiên gia thanh lệ động lòng người, chân chính so với ngọc ngọc sinh hương, so với hoa hoa giải ngữ, phàm là du khách tới xem hội hoa, đáy lòng không khỏi thầm khen ngợi.

Tần Lâm cũng ngẩn người, cười lấy giấy bút trong ngực áo ra, bắt đầu vẽ soạt soạt một bức phác họa chân dung Vĩnh Ninh.

Nụ cười Vĩnh Ninh càng trở nên ngọt ngào, Tần Lâm vẽ tất nhiên là do hứng thú, nhưng Vĩnh Ninh nhận ra được ánh mắt hắn nhìn mình chằm chằm, lập tức tim đập loạn như nai nhảy, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, đôi mắt ẩm ướt như phủ thêm một lớp hơi nước.

Đáng tiếc trên đời này luôn có hạng người không thức thời vụ...

Không biết từ đâu rơi xuống một đóa bạch ngọc lan, vừa đúng rơi vào dưới chân Vĩnh Ninh, nàng thương tiếc đóa hoa đang muốn cúi nhặt nhưng lại sợ Tần Lâm đang vẽ. Trong lúc còn đang do dự chợt trong đám đông có kẻ rống to:

- Tiểu nương tử kia, đây là hoa mà bệ hạ và Trịnh nương nương ngự tứ, không thể giẫm lên!

Vĩnh Ninh sợ hết hồn, theo bản năng nhìn lên cây xem thử, mới vừa rồi nàng cũng không hề bẻ hoa, chỉ nhẹ nhàng vịn vào cành cây mà thôi. Không biết đóa hoa này từ đâu rơi xuống, chẳng lẽ là bị mình không cẩn thận đụng rơi?

Thật ra thì lúc ở trong cung, bọn cung nữ hái được không biết bao nhiêu, Lý Thái hậu còn đích thân hái một đóa bạch ngọc lan gắn vào trên đầu nữ nhi, cho nên Vĩnh Ninh mới đứng dưới tàng cây bạch ngọc lan này.

Tần Lâm lại thấy rõ ràng đóa hoa kia là trong đám đông ném ra. Cộng thêm tên vừa lớn tiếng có đầu hói, trán cột một mảnh da có ánh mắt nhìn Vĩnh Ninh rất là bất chính, lập tức biết ý muốn bọn họ như thế nào.

- Lão huynh, có câu nói thông minh tuyệt đỉnh, ta thật sự không nghĩ ra ngươi cũng hói đầu, chậc chậc…

Tần Lâm tặc lưỡi luôn miệng, nhìn tên đầu hói lắc đầu liên tục, ánh mắt toát ra vẻ thương hại.

Tên đầu hói còn gãi gãi đầu không hiểu vì sao, dường như bốn chữ thông minh tuyệt đỉnh là khen mình, nhưng vì sao lại cảm thấy không đúng?!

(Tuyệt đỉnh nghĩa thông thường là tột bậc, tối cao, vô cùng… nhưng nếu hiểu chữ Tuyệt theo nghĩa dứt, hết, vậy ‘tuyệt đỉnh’ là cái đầu trống trơn, không có tóc)

Dân chúng tới xem hoa bật cười ầm, người trẻ tuổi này thật thú vị, tuy rằng không dùng lời lẽ thô tục nhưng đã mắng xéo đối phương không nhẹ.

Tần Lâm phụng chức ở Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, vốn không thường hay xuất đầu lộ diện, người ở kinh sư biết mặt hắn không nhiều lắm. Hơn nữa sau khi Trương Cư Chính chết, trước Tần Lâm bị cách chức đi Quảng Đông Quỳnh Châu, sau đó lại cách chức đi Sơn Tây Bồ Châu, lại nhận chức Khâm Sai đi Vân Nam đốc sư, ít nhất hơn ba năm không có ở kinh sư, người nhận ra hắn rất ít.

Đám tay sai bên cạnh tên đầu hói không nhịn được, thấp giọng nói:

- Quang gia, tiểu tử này mắng xéo ngài đấy.

- Dám mắng ta ư?

Quang gia tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, y vẫy tay lệnh cho đám tay sai từ bốn phương tám hướng vây lại:

- Tên tú tài quê mùa nghèo ở đâu ra, dám xúc phạm Quang gia ta như vậy?! Con ả này là muội tử hay hôn thê chưa cưới của ngươi, ả dám giẫm lên hoa ngự tứ chính là phạm vào vương pháp! Hắc hắc, tới chỗ quốc cựu gia chúng ta một chuyến!

Dứt lời Quang gia hậm hực tiến lên trước, muốn bắt Vĩnh Ninh.

Vĩnh Ninh thấy người hung thần ác sát bực này, nhất thời bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng trốn vào sau lưng Tần Lâm giống như nai con bị hoảng sợ, nắm chặt vạt áo của hắn.

- Đánh...

Đầu ngón tay Tần Lâm đã giơ lên giữa không trung, chư vị sai dịch đã xăn tay áo chuẩn bị ra tay, thế nhưng hắn lại nuốt hai chữ ‘cho ta’ trở vào, bật cười hỏi:

- Ngươi nói Trịnh quốc cựu ư?

Vốn cho rằng vị Quang gia đầu trống trơn này là lưu manh côn đồ đầu đường xó chợ, Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, cho dù là đánh chết y cũng không đáng kể gì. Bắt vào địa lao Đông Xưởng, chỉ sợ Quang gia đi ra ngoài cũng chỉ còn lại quang cốt (xương trắng).

Nhưng nghe nói là thủ hạ của Trịnh quốc cựu, Tần Lâm lập tức cảm thấy hứng thú, thành thật mà nói từ trước tới nay hắn chỉ giao thiệp với Trịnh Trinh, chưa từng gặp qua tên huynh trưởng chẳng ra gì của nàng. Gặp mặt cũng tốt, thế cục hôm nay, sự kiện kia cũng nên mở màn…

- Muội tử, đã như vậy, chúng ta đi gặp Trịnh Quốc Thái đi!

Tần Lâm cười dắt tay của Vĩnh Ninh, có hơi lạnh, có hơi run rẩy.

Dân chúng thấy vậy buông lời than thở, ai nấy giận mà không dám nói gì, Trịnh quốc cựu hoành hành bá đạo, hai người tuổi trẻ này rõ ràng là không biết lai lịch, chỉ sợ phải bị thiệt thòi, đáng tiếc cho cô nương kia…

Lại không có mấy người chú ý tới, Tú Tài Trẻ tuổi cũng không phải gọi Trịnh quốc cựu, mà là gọi thẳng đại danh Trịnh Quốc Thái...

Quang gia thấy Tần Lâm không trốn không gây chuyện, chỉ cho là tên tú tài nghèo này bị uy danh quốc cựu gia dọa sợ, đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, diễu võ giương oai hất cằm lên:

- Hai vị, đi thôi!

Tần Lâm liếc nhìn y với vẻ hứng thú, lôi kéo Vĩnh Ninh đi liền, Trưởng Công chúa theo thật sát phía sau hắn, mặt trái xoan xinh đẹp khẩn trương tới mức trắng bệch, giống như nai con hoảng sợ, ánh mắt không dám nhìn hai bên, chỉ lo nhìn chăm chú vào lưng của Tần Lâm.