Cẩm Y Vệ

Chương 177: Xác định nghi phạm



Trương Tử Huyên vô cùng thán phục thiên phú hiếm có của Tần Lâm trên phương diện phá án, nàng còn đang suy nghĩ băng và chì có thể được ném ra từ khoang chứa bạc hay không, có thể rơi xuống sông hay không để tìm hiểu vấn đề, Tần Lâm đã đi một con đường khác để hoàn toàn phủ nhận, phần tâm tư này quả thật không phải tầm thường.

- Bất quá, những tin tức bí mật điều tra đạt được cũng không phải là hoàn toàn không có trợ giúp đối với phá án...

Tần Lâm mỉm cười nói với mọi người:

- Liên quan tới vụ án này, ta đã phác họa ra được đường nét khái quát. Như vậy ngày mai nên đi quân doanh quan Tổng Binh Tào Vận, thẩm vấn những người có liên quan với vụ án này.

Mọi người nghe vậy không khỏi thất kinh, trong đầu ai nấy vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không có manh mối nào, Tần Lâm lại nói hắn đã biết được khái quát vụ án, chẳng lẽ hắn thật sự là mắt thần như điện?!

-----------

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Trương Tử Huyên đi tìm hai vị huynh trưởng, Tần Lâm dẫn theo đám người Lục Viễn Chí đi tới hành dinh Khâm Sai Phó Sứ, hội hợp cùng Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu.

Biết được Tần Lâm đã có đầu mối, hai vị này vui vẻ vô cùng, lập tức theo hắn đi đại doanh quan Tổng Binh Tào Vận Trần Vương Mô trú đóng bên ngoài thành.

Quân doanh đóng trong một trang viện cực lớn, nguyên chủ nhân là một vị tào thương, bởi vì hai vị đại thần Tào Vận đều khai phủ ở Hoài An, lần này tới Dương Châu phá án liền mượn trang viện y ở tạm.

Quan Tổng Binh Tào Vận uy phong không nhỏ, trừ trang viện vốn là phòng xá, còn thiết lập tầng tầng lớp lớp doanh trướng, nhìn dáng dấp có ít nhất hơn một ngàn binh đinh đóng ở đây. Trước cửa bố trí cờ trống, một hàng kỳ bài quan, Hiệu Úy ở hai bên, ở giữa là đại kỳ quan Tổng Binh cao một trượng hai thước.

Hoàng công công đã tới qua hai lần, chúng quan giáo biết chủ soái đối với y rất là khách sáo, cho nên từ thật xa nhìn thấy y tới lập tức có quan quân chạy như bay đi vào thông truyền.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa ba tiếng pháo vang, Bình Giang Bá Trần Vương Mô tự mình ra đón. Y là một trung niên làn da hơi đen, thân mặc áo bào lụa thêu hoa, thắt lưng đeo ngọc đái màu xanh, đầu đội đầu cân có cánh, y sải bước đi tới, cánh trên đầu cân run lên theo mỗi bước đi.

- Hoàng công công tới sớm thật, phải chăng là bên ngươi tra án có tiến triển gì?

Trần Vương Mô từ thật xa đã kêu lên.

Đối với vị Bá gia chưởng quản binh quyền này, Hoàng công công cũng không dám tỏ ra tự đại, hơi khom lưng một chút, cười bồi nói:

- Tuy rằng Trung Quan không có tiến triển, nhưng lại thay Bá gia mời tới một vị kỳ tài ngày đoán dương, đêm xét âm.

Trần Vương Mô nhướng mày, quan sát thấy Tần Lâm mặc Phi Ngư phục chợt cười lên vui vẻ:

- Chẳng lẽ vị tiểu ca nhi này chính là Tần tướng quân đoạn án như thần dưới trướng lão Lưu sao?

Tần Lâm tán cấp Vũ Lược tướng quân, cho nên Trần Vương Mô lấy tướng quân xưng hô, mà lão Lưu trong miệng y chính là Lưu Thủ Hữu cai quản Cẩm Y Vệ.

Tần Lâm khẽ mỉm cười, thi lễ nói:

- Bá gia khen quá lời rồi, hạ quan không dám nói tới đoạn án như thần gì, chẳng qua là có mấy phần trí tuệ, vừa đủ vạch trần đám sài lang phạm tội, khiến cho yêu ma quỷ quái không có cách nào lẩn trốn mà thôi.

Bọn Lục Viễn Chí từng thấy qua Tần Lâm giao thiệp với đám người Kinh Vương, thế tử, tiểu công gia, tiểu Hầu gia, ngược lại cũng không để ý, Hoàng công công cùng Hoắc Trọng Lâu lại giật mình, thầm nhủ Trần Vương Mô là ai, Bá Tước chính là cực phẩm, lời này sợ rằng Tần Lâm nói quá tự mãn rồi, vạn nhất chọc cho y mất hứng...

Đám Trung Quân quan, kỳ bài quan, Hiệu Úy quan xung quanh trợn trừng đôi mắt: dám nói chuyện với Bá gia như vậy, nếu không phải Tần Lâm cùng tới với Trung Quan Phó Sứ Hoàng công công, bọn họ đã sớm quát tháo. Mấy ngày nay Bá gia nóng nảy không ít, chỉ chờ y ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ dùng loạn côn đánh đuổi tên Cẩm Y Vệ lớn lối này ra khỏi cửa.

Trần Vương Mô quả thật hơi sững sờ, cảm thấy mặc dù thái độ Tần Lâm khiêm nhường, nhưng khẩu khí lại hết sức tự tin, từ khi vụ án mất bạc xảy ra tới này chưa từng có ai dám nói chắc như vậy. Mới đầu nhìn Tần Lâm tuổi còn trẻ, y còn có nửa tin nửa ngờ, hiện tại lại càng khẳng định hắn có mấy phần bản lãnh, nếu không cũng không dám tỏ ra tự tin như vậy.

- Được, quả nhiên không hổ là đệ nhất thiếu niên anh hùng trong cẩm y thân quân.

Trần Vương Mô chĩa ngón tay cái lên:

- Hôm nay bản quan sẽ thối vị nhượng hiền, mời Tần tướng quân chủ thẩm tra rõ vụ án, tất nhiên bản quan sẽ thượng bản, thỉnh công cho Tần tướng quân.

Tần Lâm cố ý nói lời lớn lối hù dọa Trần Vương Mô, chính là muốn lấy được quyền chủ thẩm của y, hoặc là chọc cho y tức giận mang vụ án ra đánh cuộc, cũng sẽ đi tới kết quả lấy được quyền chủ thẩm như nhau.

Vì vậy Tần Lâm liền nói muốn lên thuyền chở bạc bị mất tra xét.

Đây là thuyền vận chuyển hạng nhất, khoang chứa bạc được bố trí ở đoạn giữa thân thuyền, ánh sáng mờ tối.

Tần Lâm cẩn thận kiểm tra, phát hiện vách khoang chỉ mở ra hai cửa sổ nhỏ, trên đó quả nhiên bụi bặm, mạng nhện đều có, song sắt rất dày, không có dấu vết gì cả.

Lại nhìn sang lỗ bài tiết được bố trí ở đáy khoang, dùng ống tre to làm đường ống, địa phương tiếp giáp với đáy khoang có đai sắt nẹp lại.

Hai đầu khoang, bốn vách trước sau trái phải, tất cả đều là gỗ trá vô cùng cứng rắn. Tần Lâm gọi Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đốt nến chiếu sáng, mình nằm sát xuống cẩn thận kiểm tra khe gỗ, cũng không thấy dấu vết đã từng bị động tới.

Trần Vương Mô thấy vậy rất là bội phục, quan quân thủ hạ của y, còn có người của Cẩm Y Vệ Dương Châu vào đây kiểm tra không chỉ một lần, nhưng không có người nào cẩn thận như Tần Lâm, quả thật tỉ mỉ giống như đại cô nương thêu hoa.

Thấy Tần Lâm thu tay lại, nhìn lỗ bài tiết như có điều suy nghĩ, Trần Vương Mô liền nói cho hắn biết, đai sắt miệng lỗ này và song sắt trên cửa sổ đều làm bằng sắt nguyên khối. Bên ngoài nhìn thấy chỉ có một chút đai sắt, song sắt, thật ra dính liền với cả tấm sắt chôn trong vách khoang, là thiết kế đặc biệt để áp tải bạc, có thể nói vững như tường đồng vách sắt.

- Nói như vậy, con đường mà số bạc kia có thể rời khỏi khoang này chỉ còn lại duy nhất cửa chính mà thôi?

Tần Lâm hỏi.

Trần Vương Mô không chút do dự gật đầu một cái.

- Như vậy, tào công căn bản không thể đi vào bên trong khoang, hẳn là bọn họ vô tội?

Tần Lâm thử khuyên Trần Vương Mô buông thả những tào công vô tội kia.

Nhưng lần này Bình Giang Bá tỏ ra không vui, ấp a ấp úng, ý là phải đợi vụ án phá xong hãy nói.

Tần Lâm cười cười không nói gì nữa, theo hắn thấy phá vụ án này cũng không khó khăn, đám tào công cũng không phải chờ quá lâu.

Lập tức hắn trở về đại doanh thẩm vấn bốn vị Bả Tổng.

Hai Bả Tổng trẻ tuổi một chút là ở Trực Lệ Giang Nam, một họ Hà, một họ Lữ, đều là Chỉ Huy Sứ. Hai Giang Bắc Bả Tổng, họ Thi chính là Thiên Hộ, họ Trương cũng là Chỉ Huy Sứ.

Mới vừa tới đại đường, bốn Bả Tổng liền đồng loạt quỳ xuống kêu oan:

- Cầu xin Bá gia minh xét, tiểu nhân oan uổng cực kỳ, chân chính là tai bay họa gió... Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trần Vương Mô ngồi phía sau ghế Tần Lâm chỉ hắn một cái:

- Hôm nay chủ thẩm là vị Tần tướng quân này, không khoan dung độ lượng như bản quan ngày thường, nếu các ngươi thức thời hãy ngoan ngoãn khai ra!

Lúc này bốn người mới chú ý tới vị trí ghế giữa, một vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ thân mặc Phi Ngư phục ngồi trên cao, nhìn hắn tuổi còn trẻ có vẻ không có tài cán gì, nhưng cặp mắt kia quả thật vô cùng sắc bén, ánh mắt sắc bén giống như đao, đâm vào thân người mơ hồ cảm thấy đau nhói.

Thấy trong Cẩm Y Vệ quan lại tàn ác chiếm đa số, người này tuổi còn trẻ có thể làm được Phó Thiên Hộ, sợ rằng là kẻ tàn ác số một, bốn Bả Tổng đều bị dọa sợ đến không nhẹ, vẻ mặt ủ rũ khổ sở nhìn nhau.

- Tần tướng quân minh giám! Hai ta là Giang Nam Bả Tổng, sáng sớm ngày đầu Trương mỗ đã xem qua rương, bạc vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, hai ta đã giao lại, làm sao có thể truy cứu chúng ta?

Giang Nam Hà Bả Tổng cùng Lữ Bả Tổng luôn miệng kêu oan.

Trương Bả Tổng cũng giậm chân kêu oan:

- Ông trời chứng giám, phạm quan khóa cửa trở về đi ngủ, chìa khóa vẫn đeo ở thắt lưng, bên trong khoang còn có tên họ Thi ngủ, tại sao truy cứu phạm quan?

Thi Bả Tổng kia tỏ ra không phục:

- Cửa chính đóng chặt, với độ lớn của đĩnh bạc lại không thể lọt qua chấn song cửa sổ ra ngoài, đương nhiên là người nào đó trong số các ngươi lặng lẽ mở cửa chính ra trộm bạc.

Nghe đến đó Tần Lâm khẽ mỉm cười, tựa hồ đã có tính toán trong lòng.

Lục mập đứng ở bên cạnh hai mắt sáng lên, thấp giọng hỏi:

- Tần ca, có biết bọn họ trộm bạc thế nào chăng?

- Không biết.

Thần sắc Tần Lâm bình tĩnh không dao động.

Lục mập bị nghẹn một cái:

- Trời, đệ còn tưởng rằng...

- Bất quá, nhất định phải biết thủ pháp gây án mới có thể xác định tội phạm sao?

Tần Lâm nở nụ cười.

Thật ra vào thời nay nhiều người suy diễn cái gọi là "vụ án giết người trong mật thất", phần lớn là vô vị hư ảo, trên thực tế rất ít xảy ra.

Bởi vì chân chính phá án là từ có động cơ hay không, thời gian gây án, chứng cớ hiện trường… xác nhận, thủ đoạn tội phạm bố trí mật thất kín đáo gây án căn bản không có chút ý nghĩa nào. Căn cứ động cơ cùng thời gian gây án thu hẹp số nghi phạm, chỉ cần lấy được ở hiện trường dấu chân, vân tay, lông tóc… Hoặc tìm được vết máu dính trên y phục, giày dép của tội phạm. Nếu như là án độc sát, vậy tìm con đường tội phạm lấy được độc dược, bấy nhiêu cũng đủ để định án, ta biết tới mật thất của ngươi làm cái rắm gì?

Điều tra phá án cũng không phải là trò chơi đấu trí lực giữa nhân viên phá án với tội phạm. Mật thất tinh xảo thế nào đi nữa, ngay cả Sherlock Holmes cũng phải bó tay, kết quả nhân viên phá án tìm được vết máu người bị hại trong kẽ áo khoác ngoài của tội phạm, vậy hết thảy trước đó đều không có chút ý nghĩa nào.

Trên thực tế, những vụ án giống như không có động cơ giết người, từ địa phương khác tới gây án… mang lại khó khăn cho điều tra phá án vượt xa giết người trong mật thất kín đáo. Bởi vì điều tra viên không cách nào phong tỏa phạm vi nghi phạm, mò kim đáy biển ở trong biển người mênh mông không dễ dàng gì.

Mà vụ án này Tần Lâm đã có phạm vi đại khái, như vậy bất kể tội phạm bố trí hỏa mù như thế nào, cứ việc đánh thẳng vào trung tâm, trực tiếp bắt được tội phạm chính là biện pháp khả quan nhất.

- Tên mập, đệ cảm thấy trong bọn họ khẩu cung người nào là khả nghi nhất?

Tần Lâm cười hỏi.

Lục Viễn Chí sờ đầu suy nghĩ một hồi, chợt bừng tỉnh ngộ:

- Thi Bả Tổng!

Tần Lâm gật đầu một cái, người khác đều lấy đủ loại lý do nói mình không có gây án, nhưng chỉ có y lại lấy vấn đề kỹ thuật "Bạc không cách nào thông qua từ trong khoang đi ra ngoài", để khiến cho quan viên tra án đi vào con đường sai lầm.

Tỷ như vụ án giết người, ta thông qua chứng cớ vết máu dạng văng tung tóe biết tội phạm giết người lập tức biết chân tướng rõ ràng, ta xong rồi không cần biết tội phạm dùng đao gì, rốt cuộc chém mấy đao, là chém từ bên trái hay là chém từ bên phải. Những thứ này chỉ là lấy lời khai trong quá trình thẩm tra tội phạm.

Trở lại vụ án này, đêm hôm đó bạc không cánh mà bay, bất kể nó mất đi như thế nào, bởi vì người khác không vào được, cho dù là Trương Bả Tổng cầm chìa khóa mở cửa cũng không có cách nào không làm thức giấc người bên trong, cho nên Thi Bả Tổng bên trong khoang chính là người duy nhất có thể gây án.

Tần Lâm minh xét ngầm hỏi, loại bỏ tất cả khả năng có thể, còn lại duy nhất một khả năng rơi vào trên người Thi Bả Tổng.

- Bây đâu, họ Thi nói lời không thật, dùng đại hình phục dịch cho ta!

Tần Lâm quăng hỏa thiêm xuống đất ra lệnh.

Thi Bả Tổng thất kinh, gào lên kêu oan.

Trần Vương Mô cũng do dự, theo y thấy Tần Lâm không khỏi quá mức khắc nghiệt, nào có chuyện ngay cả vụ án cũng chưa hỏi rõ đã trực tiếp dụng hình như vậy. Chẳng lẽ người này chỉ có hư danh, chẳng qua chỉ là một tên quan thủ đoạn tàn ác?

Một vị văn sĩ đầu chít khăn vuông thân mặc nho phục từ hậu đường đi ra, ghé vào nói nhỏ mấy câu bên tai Trần Vương Mô, vị Bình Giang Bá này liền cười nhìn Tần Lâm nói:

- Tần tướng quân, hiện tại vụ án không rõ, tùy tiện động đại hình sợ rằng sẽ bức khai cung giả.

Tần Lâm cười cười, nói phân tích của mình cho Trần Vương Mô nghe. Nếu đúng là buổi tối đó ở Tam Loan thân thuyền nhẹ đi không ít, tất cả rương đựng bạc đều trở nên trống rỗng, dưới tình huống người khác không thể không kinh động Thi Bả Tổng, lại có thể đem năm mươi vạn lượng bạc trắng đi, như vậy nhất định y có liên quan tới vụ án này.

Về phần cái gì cá nhảy long môn, cùng với rốt cuộc bạc làm sao mất đi, đánh hỏi là được, nếu tội phạm cung khai nội dung, ta cần gì phải tìm hiểu rõ trước?

Không ngờ Trần Vương Mô lại rỉ tai mấy câu cùng văn sĩ trung niên kia, sau đó lắc đầu liên tục nói:

- Chuyện thần quái tuy không thể tin hết, cũng không thể không tin, cho dù là Thi Bả Tổng có bản lãnh tày trời cũng không thể nào hô biến tất cả bạc trong khoang được. Nếu dùng trọng hình bức cung, khai lời khai giả, ngược lại...

Tần Lâm nghe vậy chau mày, dở cười dở khóc, hắn ở giả thần giả quỷ Kỳ Châu, không ngờ rằng đến Dương Châu lại gặp cái gọi là thần quái.

Người của đời sau cũng không tin chuyện này, bạc mất tích chỉ có thể rơi vào trên người Thi Bả Tổng, nhưng vào thời này còn có cách nói thần quái, hoàn toàn có thể là thứ quái lực loạn thần nào đó lấy bạc đi, trước khi tra rõ thủ đoạn gây án, vậy không thể một mực tra hỏi Thi Bả Tổng.

Xem ra vẫn phải biết rõ y dùng thủ pháp gì, Tần Lâm nhìn Thi Bả Tổng khóe miệng mang theo nụ cười xảo trá dưới đường, đầu ngón tay điểm điểm: ngươi chết chắc rồi!