Cẩm Y Vệ

Chương 180: Toa thuốc kỳ quái



Vốn là cho là chuyện xảy ra ở Tam Loan, bên Trấn Giang phủ này sẽ không phải chịu trách nhiệm, chẳng qua là dân gian lo lắng triều đình thu thêm thuế để bổ sung số bạc bị mất, mới có lời đồn nổi lên bốn phía, lòng người bàng hoàng, Tri Phủ ngược lại cũng không để ý. Nhưng bây giờ nhìn lại Thôi Ty Thương liên quan không ít với vụ án, tính ra trách nhiệm Tri Phủ cũng không nhỏ.

Tần Lâm gật đầu một cái, nói thẳng không kiêng kỵ cho y biết quả thật như vậy, Thôi Ty Thương chính là đồng lõa bị Bạch Liên giáo diệt khẩu, sau đó lại bị đốt thi diệt tích.

A… Tri Phủ bị dọa sợ đến không biết làm sao, hai tay run lên.

Năm ngoái Giang Lăng Tướng Quốc Trương Cư Chính thực hành Khảo Thành pháp thế như lôi đình, quy định quan địa phương nào chinh thu thuế phú không đủ chín thành nhất luật nghiêm gia xử phạt, cho nên quan viên các nơi dốc hết toàn lực đốc trách chủ nhà nộp thuế lương năm, tài chính thu vào nhiều trước đó chưa từng có. Lại thêm mạnh tay xử trí tham nhũng, rốt cục thay đổi cục diện tài chính thiếu thốn thất thoát nhiều năm qua, thực hiện thu chi cân bằng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Một đời danh tướng dốc hết lực của cả nước, rốt cục được bao nhiêu?

Chỉ có tám mươi lăm vạn lượng bạc.

Thế mà lần này lượng bạc Đông giải của một dãy Giang Nam phì nhiêu áp tải lên kho Thái Thương bị trộm, một lần mất năm mươi vạn lượng, Trương Cư Chính cầm đầu văn võ cả triều, hơn nửa năm công phu coi như uổng phí, triều đình có thể không tức giận, có thể không nghiêm trị quan viên có liên quan sao?

Tội lỗi nghiêm trọng như vậy, ngay cả Bình Giang Bá, quan Tổng Binh Tào Vận Trần Vương Mô cũng không gánh vác nổi, Tri Phủ Trấn Giang nho nhỏ này lại càng không cần phải nói, đày đi thú biên coi như là may mắn, tịch biên gia sản chém đầu cũng không ly kỳ.

Y níu lấy tay áo Tần Lâm giống như níu lấy cọng rơm cứu mạng, thanh âm nức nở nghẹn ngào:

- Nếu Tần tướng quân nói vụ án đã có manh mối, như vậy phải chăng là có thể tìm được bạc trở về không? Rốt cục bạc ở nơi nào, cầu xin tướng quân công khai, hạ quan lập công chuộc tội, lập tức mang bộ khoái nha dịch đuổi theo đoạt lại.

- Bạc ở nơi nào ư?

Tần Lâm cười cười, bấm đầu ngón tay tính toán một chút:

- Nếu như đi Trường Giang thủy đạo, đã sớm ra tới Bạch Thủy Dương. Nếu đi từ Giang Nam Đại Vận Hà, cũng đã qua vịnh Hàng Châu rồi.

Tri Phủ Trấn Giang đặt mông ngồi phịch xuống đất, bất kể Bạch Thủy Dương hay là vịnh Hàng Châu, đi lên trước nữa đều là Đông Dương đại hải, chỉ cần bạc ra ngoài biển, thần tiên cũng không tìm về được.

Tần Lâm đỡ Tri Phủ Đại nhân dậy, ôn tồn khuyên nhủ:

- Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, bản quan đi Tam Loan bên kia bờ Trường Giang trước một chuyến, sau đó sẽ nghĩ biện pháp lấy bạc trở về.

Nói thì dễ lắm… sắc mặt Tri Phủ như đất, ba hồn đã mất hai, bảy vía mất sáu, thầm nhủ trong lòng: lão huynh ngươi không phải là người gánh vác trách nhiệm, nên miệng nói hời hợt như vậy. Không biết tuy rằng Thích gia gia đã bình giặc Oa, chẳng qua là giặc Oa không dám lên trên bộ, nhưng ngoài biển cả mênh mông vẫn là thiên hạ của hải tặc các nước Trung Quốc, Cao Ly, Nhật Bản, Bồ Đào Nha tung hoành lui tới. Cho dù là điều động Đại Minh Thủy sư đánh dẹp, biển rộng mênh mông ngươi biết bạc ở nơi nào? Hải tặc người ta cũng có thuyền, chở bạc chạy sang Nhật Bản, đảo Luzon (thuộc Philippines), Thủy sư có thể đuổi theo kịp sao?

Tần Lâm lại ung dung điềm tĩnh, tự tin nói:

- Tuy không thể đuổi kịp trên biển, nhưng ta tự có biện pháp gọi bạc trở về.

Dứt lời, Tần Lâm lấy giấy bút, viết soạt soạt rất nhanh ra một toa thuốc, đưa cho Tri Phủ.

Tri Phủ Trấn Giang nhận lấy toa thuốc, chỉ thấy trên đó viết "tướng phủ Giang Lăng cầu mua thật nhiều Thiết Tẩy Trửu, Sa Uyển Tật Lê, Đà Phong Du, Ngũ Vị Tử, bốn loại thuốc càng nhiều càng tốt".

Lúc đó văn nhân đa phần biết sơ qua y thuật, đây gọi là nếu không phải lương tướng cũng là lương y, Tri Phủ cũng hiểu chút dược tính, thấy phương thuốc này hết sức kỳ quái:

Thiết Tẩy Trửu là cách gọi khác của một dãy Chiết Giang đối với vị thuốc Qua Tử Kim, còn có tên là Kim Tỏa Thi, Thần Sa Thảo, Địa Đằng Thảo, vị đắng, bình, vào phế, dạ dày, Tâm Tam kinh, chức năng tan đàm dứt ho khan, hoạt huyết cầm máu, an thần, thanh nhiệt giải độc.

Sa Uyển Tật Lê vị ngọt, mát, không độc, bổ gan, ích thận, sáng mắt, cố tinh.

Đà Phong Du vị ngọt tính mát, không độc, nhuận tràng, khư phong, hoạt huyết, tiêu sưng, trị chứng phong nhiệt phiền độc, tê cóng mất tri giác của người già,

Ngũ Vị Tử tính mát, chua, ngọt, trị bịnh do hư tính, ích khí sinh tân (nước bọt), bổ thận bình tâm.

Bốn vị thuốc này cũng không có đạo lý dùng phối hợp cùng nhau, vì sao tướng phủ Giang Lăng phải mua thật nhiều?

Tri Phủ Trấn Giang chớp chớp mắt, ngơ ngác không hiểu, thầm nói chẳng lẽ là Tần Lâm chỉ điểm ta lấy lòng Giang Lăng Trương Thái Nhạc, cầu xin y che chở?

Tần Lâm cười cười:

- Sao chép phương thuốc này ra thành mười, hai mươi phần, lại đóng đại ấn của quý phủ vào, dán ở những nơi nổi bật như bến thuyền, giao lộ, trên đê… Nếu có người mang thuốc tới bán thật, cứ việc thoái thác nói đã mua rồi là được. Nếu người không mang thuốc theo mà tới hỏi han, ngươi hãy bảo y ở chỗ đó kiên nhẫn chờ, tên họ Tần còn phải lấy sâm Cao Ly, cúc Phù Tang, khỉ Luzon cùng hoạt thủy Đông Hải để làm thuốc dẫn.

Tri Phủ Trấn Giang càng cảm thấy đầu óc mịt mờ, lấy sâm Cao Ly cùng cúc Phù Tang coi như dược liệu, hoạt thủy Đông Hải làm thuốc dẫn đã vô cùng ly kỳ, về phần còn phải lấy khỉ Luzon gì đó, cái này hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Bất quá bây giờ cũng không có biện pháp khác, Tri Phủ Trấn Giang cũng chỉ có thể theo kế mà làm, y vỗ ngực an ủi mình: tên họ Tần nói như vậy cũng có tính toán trong lòng, hy vọng chữa ngựa chết thành ngựa sống. Chỉ mong vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ này thật sự có chân tài thực học...

Tần Lâm dẫn theo bọn Lục Viễn Chí trở lại bến thuyền, xa xa nhìn thấy ngô công thuyền còn dừng ở bên bờ.

Thủy binh trên thuyền cũng nhìn thấy Tần Lâm, phen này không thể so với dĩ vãng, quan binh toàn thuyền đều quỳ sụp trên boong thuyền, Cát sáo quan giơ lên cao sổ tay, thanh âm vang vang báo lý lịch:

- Thuộc hạ Bá Hộ hàm Tuần Giang sáo quan Cát Nhuận Thủy sư Trường Giang, năm thứ hai Long Khánh lập chút công lao thêm Bả Tổng ghi nhớ bổ sung, dẫn dắt quan giáo khoái thuyền chữ Ất, tham kiến Tần tướng quân!

Tần Lâm cười thầm chức quan người này chỉ lớn bằng hạt mè, cho nên ghi nhớ rõ ràng, bèn nhảy xuống ngựa, giao dây cương cho Ngưu Đại Lực dắt, từ ván cầu đi lên thuyền.

Lục Viễn Chí ở phía sau che miệng cười nói:

- Vì sao lại trước kiêu ngạo sau cung kính như vậy, uy lực ngân phiếu của Tần ca quả nhiên hùng mạnh!

Cát sáo quan nửa quỳ, tiến hành đình tham theo lễ thuộc hạ:

- Thuộc hạ chờ đưa tướng quân trở về, quan giáo toàn thuyền cũng ra sức cố gắng. Tần tướng quân bận rộn nhiều việc, công trung với nước, trong lòng chúng ta chân chính kính ngưỡng vạn phần, bội phục hết sức.