Cẩm Y Vệ

Chương 220: Gậy Ông Đập Lưng Ông



Sau khi Ân tiểu thư biết được Lưu Kham Chi hẹn gặp đêm khuya, trong lòng mừng rỡ cùng kích động có thể tưởng tượng được. Thân là nữ nhi thương nhân bị coi là kẻ ngoài lề trong đám tiểu thư vương tôn công tử, được tên công tử Kim Lăng nổi danh xa gần, một mực thầm để ý hẹn ước, đây là chuyện kích động tới mức nào, thậm chí làm cho nàng như mê như say.

Cực kỳ đáng buồn chính là, Lưu Kham Chi coi sự ái mộ và tin tưởng của nàng như trò đùa, có lẽ sâu trong lòng y còn vô cùng giễu cợt chuyện này. Có thể tưởng tượng đến khi Lưu Kham Chi cho Ân tiểu thư uống thuốc mê, cởi y phục nàng ra, nữ tử đáng thương này vẫn mỉm cười hạnh phúc cho đến khi nàng biến thành thi thể trong hồ nước, được mọi người phát hiện.

Người thứ ba bị hại là Đỗ tiểu thư, ngày đó sau tai nạn xe, công cụ gây án thường dùng của Lưu Kham Chi bị hủy, đây là đả kích mang tính hủy diệt đối với y. Trong tiềm thức y cho là mình không thể chiếm hữu phái nữ thành công được nữa, vì vậy tâm tính xảy ra biến hóa. Từ dùng Giác Tiên Sinh cùng nước canh thịt mô phỏng ô dâm, hóa thành lấy cành cây tiện tay bẻ gãy tiến hành phá hoại điên cuồng, phát tiết sự căm phẫn tà ác trong lòng.

Đỗ tiểu thư ngây thơ trong trắng tuyệt đối không nghĩ tới, Lưu Kham Chi mà nàng luôn luôn coi là Đại ca ca lại lừa gạt nàng, nàng hăng hái bừng bừng lưu lại tờ giấy cho cha mẹ, sau đó một đi không trở lại...

Tần Lâm nói xong những lời này, mọi người đã nổi giận đùng đùng, thú tính của Lưu Kham Chi hoàn toàn vượt ra ngoài tưởng tượng của mọi người. Ba thiếu nữ như hoa như ngọc có tội gì lại bị y giày vò tàn nhẫn như vậy?

Sắc mặt Lưu Kham Chi biến thành vàng khè, hai mắt tràn đầy sợ hãi, ở trong mắt của hắn Tần Lâm đã thành Vô Thường Quỷ câu hồn nhiếp phách, Diêm La Vương xét âm đoán tử: ý tưởng lúc gây án, sừng tê giác không để ai biết, thủ đoạn sử dụng lừa gạt gây án… của y, dường như bị Tần Lâm đứng ở bên cạnh lúc ấy, mắt thấy nhất nhất!

Tần Lâm không nói một lời, ánh mắt lấp lánh như nghiệp hỏa luyện ngục u minh xử tội, hết thảy linh hồn tội ác đều không thể chạy trốn.

- Làm… làm sao ngươi biết được?

Lưu Kham Chi trợn to mắt, rợn cả tóc gáy, kêu lên thê lương:

- Đúng rồi, thì ra lúc ấy ngươi ở bên cạnh nhìn thấy. Những nữ nhân đáng chết, vô sỉ bẩn thỉu kia, các nàng câu dẫn ta, ha ha, chỉ cần khẽ vẫy tay là các nàng vội vàng chạy tới, là các nàng không tốt…

Yên tĩnh, trừ tiếng gào thét của Lưu Kham Chi như còn vang vọng trong không trung, bên tai mọi người chỉ còn lại tiếng gió Bắc thổi qua mặt hồ, cùng với nhịp tim thình thịch của mình.

Danh sĩ văn thái phong lưu Kim Lăng, công tử Hình bộ Thị Lang, lại gây ra tội ác tày trời không bằng cầm thú như vậy, quả thật khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng. Nhưng bằng chứng như núi, bị Tần Lâm ép hỏi Lưu Kham Chi lại chính miệng thừa nhận, muốn không tin cũng không thể được.

Tất cả hít sâu một hơi khí lạnh, các công tử tiểu thư chán ghét lui ra xa mấy bước. Lưu Kham Chi ngày xưa người người xu phụng, bây giờ đã là tội phạm giết người hàng loạt mà bọn họ căm ghét đến cực điểm.

Lưu Kham Chi lâm vào tuyệt vọng ngẩng đầu lên, giống như một con chó đang tru đáng thương.

Tất cả mọi người chán ghét cau mày, hoặc là khinh bỉ bĩu môi, phàm kẻ nào bị ánh mắt của y chạm đến đều vội vàng quay đầu đi, thậm chí lui về phía sau vài bước, e sợ tránh không kịp.

Có lẽ trong số những tiểu thư trẻ tuổi kia có không ít người đúng như Lưu Kham Chi nói, hâm mộ gia thế, tài văn cùng tướng mạo của y, quả thật chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay sẽ nhào vào lòng y. Nhưng những vị tiểu thư này trước đây vốn lấy chuyện đàm luận thơ văn với y làm vinh dự, hiện tại lại xem y như đống phân chó, tất cả đều lộ ra vẻ ghê tởm chán ghét, dường như chỉ cần bị y liếc nhìn qua chính là vũ nhục lớn lao.

- Không ngờ rằng trong Kim Lăng Tứ công tử chúng ta lại xuất hiện hạng người ti tiện vô sỉ như vậy, khiến cho người ta phải căm hận.

Giải Nguyên Công Cố Hiến Thành nghĩa chính từ nghiêm chỉ Lưu Kham Chi, hồn nhiên quên mất trước đây không lâu hai người vẫn còn xưng huynh gọi đệ, thậm chí còn mang tâm tư kết giao bằng hữu để nương dựa Lưu gia.

Cao Phàn Long gật đầu cực kỳ đồng ý, gương mặt căm phẫn:

- Tiểu đệ cảm thấy thẹn cùng liệt danh Tứ công tử với hạng người mặt người dạ thú này, chuyện hôm nay thật là xấu hổ trọn đời, có dốc hết nước Đông Hải cũng không thể nào rửa sạch.

- Y là y, chúng ta là chúng ta, Nhan Uyên đạo chích làm sao có thể lẫn vào làm một?

Cố Hiến Thành nghiêm trang trịnh trọng phản bác, tiếp theo ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Lưu Kham Chi, xé vạt áo ra một mảnh ném vào mặt y:

- Cố mỗ cắt bào đoạn nghĩa ở chỗ này, từ nay về sau chúng ta không còn là bằng hữu.

Cao Phàn Long thấy vậy mừng rỡ, thầm nói Cố Đại ca quả thật thông minh cơ trí, vì vậy cũng đi theo tới, mũi chân vạch một đường thẳng giữa mình và Lưu Kham Chi:

- Lưu Kham Chi, từ nay Cao mỗ vạch đất tuyệt giao cùng ngươi!

Biểu diễn xong xuôi, Cố Hiến Thành, Cao Phàn Long chính nghĩa tràn trề đi trở lại về phía hàng ngũ các công tử tiểu thư, vẻ mặt giống như Đại tướng quân vừa mới ca khúc khải hoàn hồi triều

Chúng vị công tử tiểu thư đang lúng túng, bất kể thế nào bọn họ cũng từng là bằng hữu với một tên thanh danh xấu xa như Lưu Kham Chi, thậm chí nịnh nọt y, đàm luận thơ văn cùng y, tương lai đừng nói là bị người khác khơi lại, cho dù là tự mình nhớ tới cũng cảm thấy ghê tởm.

Mà cử động hai vị Cố, Cao, không thể nghi ngờ đã đặt dấu chấm hết cho tình cảnh lúng túng này. Dường như thông qua cử động này, Lưu Kham Chi đã không còn là một thành viên trong bọn họ, chuyện khi xưa đã từng lui tới hiện tại cũng chỉ là con số không.

- Cố huynh, Cao hiền đệ quả nhiên thanh phong kính tiết!

Có mấy vị công tử lớn tiếng khen:

- Năm xưa Văn Thiên Tường Văn Thừa tướng làm Chính Khí Ca, ‘Mũ Quảng Minh che nẻo Liêu Đông’, cử chỉ hai vị Cố, Cao cùng Quản Ninh cắt chiếu cổ kim sáng chói, thật sự là tấm gương quốc sĩ!

(Quảng Minh đời nhà Hán được vua mời ra làm quan nhưng ông không chịu ra, mà cứ ở mãi xứ Liêu Đông 30 năm, chỉ đội cái nón lá và mặc áo vải bố.

Quản Ninh: người đất Chu Hư, người Ngụy thời Tam Quốc, tự Ấu An, thích sống ẩn dật xa nơi quyền quý, ông chơi thân với Hoa Hâm ở đất Bình Nguyên. Một hôm, hai người ngồi đọc sách chợt có chiếc xe trang hoàng lộng lẫy đi qua cửa. Hoa Hâm bỏ sách chạy ra xem. Quản Ninh rạch đôi chiếc chiếu nói rằng: ‘Anh ta không phải là bạn nữa rồi’. Từ đó tuyệt giao với Hoa Hâm, ông mở trường dạy học, không màng gì đến thế sự. Học trò nhiều người thành đạt, triều đình biết tiếng mấy lần vời ra làm quan, ông đều từ chối không nhận. Ông thường đội mũ đen, mặc áo đơn ngắn, thọ 84 tuổi.)

Trong lúc nhất thời mọi người rối rít lên tiếng ngợi khen, dường như không phải là Tần Lâm phá án, mà là Cố Hiến Thành cùng Cao Phàn Long vạch trần tội ác của Lưu Kham Chi. Chỉ có Thường Dận Tự giận dữ bất bình muốn nói cái gì, nhưng bị Cao tiểu thư kéo kéo liên tục, cuối cùng không nói gì nữa.

Nhìn thấy tình cảnh này, huynh đệ Trương gia bèn nhìn nhau cười, tuy rằng không nói ra miệng nhưng trong lòng đã có toan tính.

Trương Tử Huyên càng tỏ vẻ khinh thường bĩu môi, cái gọi là danh sĩ nho nhã, phong lưu tài tử, đỉnh cấp Giang Nam cũng chính là Kim Lăng Tứ công tử, ở tướng phủ Giang Lăng nghe danh tiếng bọn họ thật là lớn, vẫn cho là học cứu thiên nhân, chí cao như núi.

Không ngờ rằng thực tế quả thật kém xa, Cố Hiến Thành thân là Giải Nguyên cùng Cao Phàn Long thiếu niên thành danh là nhân vật thế nào vậy?

Mặc dù đầy bụng thơ sách, thật ra thì dối trá tới trời, người trước giả bộ hết sức thanh cao, người sau miệng lưỡi xảo biện, xu viêm phụ thế, không có chút can đảm nhận trách nhiệm. Miệng nói to hơn bất cứ ai, gặp chuyện lập tức bó tay chịu trói, thật sự giống như nho sĩ tiểu nhân mà Gia Cát Khổng Minh đã nói: ‘Tiểu nhân chi nho, chỉ có tài mọn, chuyên về bút mực, thanh xuân làm phú, đầu bạc vẫn nghèo. Dưới ngòi bút tuy có ngàn lời, trong lồng ngực thật không một sách.’

Thứ người như thế bình thời tĩnh tọa đàm luận, lâm nạn lấy cái chết báo quân vương. Giống như loại sâu mọt, có ích gì cho xã tắc lê dân?

Trương Tử Huyên không nhịn được khẽ cau mày liễu, càng nhìn càng cảm thấy không thuận mắt.

Không ai là thập toàn thập mỹ, đồng thời khinh bỉ hai vị Cố, Cao, làn thu ba yêu kiều của nàng lướt qua trên người Tần Lâm một cái, không nhịn được hé miệng cười khẽ. Quân tử chi nho, trung quân ái quốc, thi ân khắp chốn, thủ chính ác tà, danh lưu đời sau.

Tuy rằng Tần Lâm không học điển tịch Nho môn lại có thể phân rõ gian tà, bắt hung tập ác, giúp cho mấy chục vạn lê dân bá tánh Hưng Quốc châu và mười vạn tào công Tào Bang và thân nhân, còn dẹp loạn Bạch Liên giáo, khiến cho vô số lê dân Giang Nam được bảo đảm sống cuộc sống bình yên. Gần đây nghe nói bên trong thành Dương Châu lại xây dựng sinh từ cho hắn, quả thật đúng với ba điều ‘thi ân khắp chốn, thủ chính ác tà, danh lưu đời sau’, quả thật là quân tử chi nho không sai vào đâu được.

Nói như thế tên này bình thời cợt nhả, thậm chí có cơ hội còn muốn chiếm tiện nghi nữ tử lại là quân tử chi nho? Trương Tử Huyên âm thầm nghĩ ngợi, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, đôi mắt chỉ nhìn chăm chú vào Tần Lâm, miệng nở một nụ cười yêu kiều vui vẻ.

Chợt khóe mắt cảm giác bị đâm một cái, Trương Tử Huyên rất là kinh ngạc, lại thấy Từ Tân Di đang đứng ở cách đó không xa, cặp chân dài dạng ra hai bên, hai tay chống lên eo thon nhỏ, ưỡn bộ ngực căng phồng ra phía trước, mắt hạnh trợn trừng nhìn chằm chằm nàng tựa như thị uy.

Cũng phải nói dường như thiên kim tướng phủ là lần đầu tiên rơi vào tình cảnh này.

Trương Tử Huyên không yếu thế chút nào, nét vui vẻ trong nụ cười không giảm, mắt hơi nheo lại lộ vẻ trong nhu có cương, va chạm với ánh mắt của Từ Tân Di giữa không trung.

Nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực thể, không trung đã sớm văng tia lửa khắp nơi.

Lục mập rùng mình, giậm chân hỏi Hàn Phi Liêm:

- Ách xì… vì sao đột nhiên trở nên lạnh lẽo như vậy?

- Hình như là rất lạnh...

Hàn Phi Liêm vô cùng kinh hãi nhìn hai đại cao thủ đang dùng ánh mắt tỷ thí, rất là lo lắng cho gia đạo tương lai của Tần trưởng quan.

Lưu Nhất Nho, Vương Thế Trinh cùng với các vị cao quan đến, cuối cùng làm cho tỷ thí giữa Từ Tân Di cùng Trương Tử Huyên kết thúc. Từ Đại tiểu thư giậm chân một cái, đi tới bên cạnh Từ Bang Thụy, Trương Tử Huyên cũng đi cùng hai vị huynh trưởng làm lễ ra mắt cùng chư vị đại quan triều đình, nhưng cũng không qua đứng chung với bọn họ. Ba người đơn độc đứng ở một bên, tuy còn trẻ tuổi mà khí độ ung dung, mơ hồ có khí thế ngang hàng với đám quan viên còn lại.

Lúc mọi người làm lễ ra mắt, Lưu Nhất Nho sớm nhìn thấy Lưu Kham Chi bị đánh khiến cho sưng mặt sưng mũi co quắp dưới đất thở thoi thóp. Con trai mạnh khỏe nhảy nhót lại trở thành dáng vẻ như vậy, y căm tức tới mức nào có thể tưởng tượng được.

Lúc người chạy tới báo tin, Lưu Nhất Nho chỉ nghe nói trên hồ xảy ra chuyện, Tần Lâm mang theo Cẩm Y Hiệu Úy cùng Lưu Kham Chi xảy ra xung đột, cũng không biết tường tận đoạn sau, cho nên thái độ của y vẫn ép người từng bước:

- Tần Lâm, ngươi dám đánh con của đại thần, trong mắt có còn vương pháp hay không?

Cảnh Định Hướng cũng nhảy ra, chỉ Tần Lâm cười lạnh:

- Tần Phó Thiên Hộ, ngươi xử lý vụ án giỏi lắm! Bản quan cùng Lưu Thị Lang đêm qua thẩm vấn Bạch Liên giáo đồ, đã tra rõ án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt là cao thủ Bạch Liên giáo làm ra. Ngươi thân là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ không gấp gáp điều tra vụ án, lại đến Huyền Vũ hồ đánh nhau, rõ ràng là có ý dung túng yêu phỉ, quả thật manh tâm không thể dò được. Bản Đô Đường thân được triều đình tin tưởng, vai gánh trách nhiệm nặng nề của Đô Sát Viện, lần này phải dùng quyền khâm tứ cách chức ngươi chờ điều tra.

Dứt lời, Cảnh Định Hướng còn rung ống tay áo lên, mặt mũi chính khí bừng bừng, thật sự giống nhau như đúc Bát Phủ Tuần Án trên sân khấu cầm trong tay Thượng Phương Bảo Kiếm, miệng ngâm vương pháp phù chính tru tà.

Cũng không có hoan hô nhảy cẫng theo dự đoán, các công tử tiểu thư các nhà hiển quý Nam Kinh trợn mắt há mồm nhìn y giống như nhìn một kẻ xuẩn ngốc. Vốn là đang muốn nói ra thật tình, lại bị Lưu Nhất Nho cùng Cảnh Định Hướng tranh trước, nhìn thấy hai người bọn họ vẫn chấp mê không tỉnh, trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể là há hốc mồm cứng lưỡi.

Tần Lâm lại cười xấu xa nghênh đón, vẻ mặt khiêm nhường vô cùng, vái chào tới đất thật sâu:

- Thì ra là như vậy, hạ quan thật là hồ đồ vô năng, cũng không biết chuyện thẩm tra ra Bạch Liên giáo. Cũng không biết Cảnh Đô Đường có tra ra được chứng cứ thật, khẩu cung có bắt phạm nhân ký tên điểm chỉ hay không?

- Chớ có giảo biện!

Cảnh Định Hướng gằn giọng quát, dương dương đắc ý nói:

- Bản quan làm Đô Đường đã lâu, ngay cả cái này cũng không hiểu, còn phải đợi một tên vũ phu như ngươi chỉ dạy sao? Đêm qua đã sớm lấy cung trạng, giấy trắng mực đen dấu tay đỏ, chính là bằng chứng ngươi thất chức lười biếng, dung túng yêu phỉ Bạch Liên giáo!

Nụ cười Tần Lâm càng rạng rỡ hơn trước, khóe môi nhếch lên ra vẻ chế nhạo, xoay người lại chỉ Lưu Kham Chi trên đất co quắp như cọng bún:

- Như vậy, Cảnh Đô Đường cùng Lưu Thị Lang hãy giải tên yêu phỉ Bạch Liên giáo này về tra hỏi đi thôi.

Trong khoảnh khắc này, nụ cười Tần Lâm trở nên đặc biệt âm hiểm, nhếch môi lộ ra mấy cái răng trắng lóa. Hai vị Đại nhân, cũng không phải là Tần mỗ đào hầm để cho các ngươi nhảy xuống, vì hãm ta vào tình cảnh thất chức dung túng gian tà, đêm qua hai vị mất không ít công phu phải không? Bây giờ gậy ông đập lưng ông chính là chuyện đương nhiên!

Cảnh Định Hướng bị dọa sợ đến giật thót mình, Lưu Nhất Nho càng tỏ vẻ không tin.

Nhưng tất cả công tử tiểu thư đều nói cho bọn họ biết, mới vừa rồi chính miệng Lưu Kham Chi thừa nhận sát hại ba vị nữ tử. Hơn nữa từ trên người y lục soát ra được công cụ gây án thuốc mê, nước canh thịt cùng Giác Tiên Sinh, thậm chí có tướng phủ Giang Lăng Trương Tử Huyên có thể làm chứng.

Mấy vị thiếu gia nhà giàu thế giao với Cảnh gia lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, thấp giọng giải thích:

- Mới vừa rồi chúng ta đang muốn nói ra, không nghĩ tới Lưu lão tiên sinh cùng Cảnh lão tiên sinh đã vội vàng… Ôi, thật là…

Lưu Nhất Nho nghe đến đó, không tự chủ được cả người run rẩy, lảo đảo đi tới bên cạnh con trai:

- Nghiệt tử, nghiệt tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?