Cẩm Y Vệ

Chương 248: Tha Hương Ngộ Cố Tri



Triều Tiên là chư hầu của Đại Minh, con dân chư hầu đến nha môn bộ đường thiên triều thượng quốc, có chút biểu hiện cũng là nằm trong bổn phận của chư hầu.

Nhớ năm đó Vĩnh Lạc gia gia tại vị, Tam Bảo thái giám từ Nam Dương mang theo không ít quốc vương, vương tử tới Nam Kinh, triều cống hai mươi bốn con voi không dắt tự đi cho triều đình Đại Minh. Một ngàn năm trăm tướng quân đại hán khôi ngô hùng tráng cùng nhau kêu lên một tiếng, lập tức có mấy vị quốc vương ngã lăn ra.

Làm chính phó sứ giả chiêu an cùng đại biểu Thổ Ty triều cống, Tần Lâm, Hoắc Trọng Lâu, Quyền Chính Ngân là người trên cùng một chiếc thuyền. Ngay từ lúc bọn họ còn trên thuyền trở về Nam Kinh đã viết xong biểu chương tạ ơn cùng trình văn phục mệnh của mỗi người, từng câu từng chữ kín kẽ không hề có sơ hở.

Nội dung không ngoài chuyện nữ Thổ Trưởng Quan Ty Kim thị Trưởng Quan Ty Doanh Châu khấu tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đời đời trấn thủ Đông Hải vì Đại Minh, vì thời thời khắc khắc tắm trong ân điển thiên triều, thiết lập Trưởng Quan Ty ở Đại Cù Sơn đảo bên ngoài vịnh Hàng Châu, nguyện hàng năm tiến cống, hàng tháng vào triều.

Hai vị sứ giả chiêu an không sợ gió to sóng lớn, dứt khoát vâng mệnh ra biển, ban bố thiên uy ra ngoài vạn dặm hải vực, tất cả người hải ngoại đều kính phục, vân vân…

Dĩ nhiên, chuyện mẫu cảng Ngũ Phong hải thương vốn là thiết lập ở Nhật Bản Bình Hộ, xung đột cùng Đảo Tân thị, bây giờ Kim Anh Cơ lại dẫn dắt đại đội nhân mã đi Di Châu Kê Lung chuẩn bị tương lai lấy nơi đó làm mẫu cảng, những chuyện này nửa chữ cũng không đề cập tới.

Biểu chương cầu xin mở ra Ninh Ba, Hàng Châu vì thông thương hải mậu, xin khẩn thiết đề cử lên Thị Bạc Ty, chấp thuận tự do mua bán.

Về chuyện giải oan cho Uông Trực, tru diệt Vương Bản Cố, cũng không tiện chính thức nhắc tới bên trong công văn. Bởi vì Trương Cư Chính chiêu an theo như ‘Hóa ngoại man di’, thiết lập Trưởng Quan Ty Doanh Châu, cho Ngũ Phong hải thương tính độc lập tự chủ cực lớn. Mà người người đều biết Uông Trực là người Thiệp huyện Huy Châu phủ Nam Trực Lệ Đại Minh, cũng không phải là man di.

Cũng may Trương Tử Huyên đã sớm đại biểu Trương Cư Chính làm ra cam kết, biểu chương dâng lên, triều đình phải có chiếu mệnh tương ứng phát xuống, chỉ chờ công văn lui tới.

Hoắc Trọng Lâu đã hai mươi năm bị lãnh đạm ở kinh sư, trước khi tới đã dặn dò trước Quyền Chính Ngân, nói các nơi bộ đường nha môn là nổi danh khó gặp mặt, nói khó nghe, đám Thư Lại còn vòi vĩnh tiền bạc.

Hồng Lư Tự còn khá một chút, nha môn này là nơi chuyên quản triều hội, tân khách, nghi lễ cát hung, đại lễ quốc gia, giao miếu, tế tự, triều hội, yến hưởng, tiệc rượu, sắc phong, tiến lịch, truyền chế, tấu tiệp, chuyện lạ các cung, bên ngoài tới triều cống, chư hầu vào chầu… thật ra là nha môn không có quyền lực gì trong nước.

Quyền Chính Ngân đại biểu Thổ Ty tới tiến cống, chính là chuyện vô cùng vui mừng của triều đình, thiên tử có đức, Tể Phụ hiền lương mới có thể được man di tiến cống.

Vì vậy sắc mặt của các đại lão gia Hồng Lư Tự Nam Kinh cũng dễ coi một chút, thấy Trưởng Quan Ty Doanh Châu đưa lễ vật tiến cống giá trị không nhỏ, lại đưa mỗi vị lão gia một phần lễ vật, mặt mũi bất động thanh sắc, trong lòng lại cảm thấy Thổ Ty này biết làm người. Tuy là một Thổ Ty Trưởng quan lục phẩm, nhưng còn biết chuyện hơn những tam phẩm tứ phẩm Tuyên Phủ Sứ Tuyên Úy Sứ ở Tương Tây, Tàng Biên.

Thổ Ty tiến cống khác với phiên quốc triều cống, sau khi triều đình thu cống vật Thổ Ty, hoặc là hạ đạo văn an ủi một phen, hoặc là ban thưởng mang tính tượng trưng. Mà những phiên quốc như Triều Tiên Xiêm La triều cống, lúc trở về ban cho lễ vật gấp mấy lần cống phẩm, thể hiện quyền độc lập tự chủ cùng địa vị cao hơn Thổ Ty.

Cho nên thường thường sẽ có tình huống hết sức nực cười: cống phẩm phiên quốc tiến cống càng ngày càng quý trọng, số lần tiến cống càng ngày càng thường xuyên, nhân số cống sứ càng ngày càng nhiều. Rốt cục Lễ bộ cùng Hồng Lư Tự phụ trách tiếp đãi phải ra quy định cho bọn họ, mỗi lần cống sứ không thể vượt quá bao nhiêu người, giá trị cống phẩm hạn chế trong một mức nào đó, tránh cho triều đình không chịu nổi phiền nhiễu.

Kim Anh Cơ là Thổ Ty, không tồn tại tình huống như thế, chư vị lão gia Hồng Lư Tự thu nhận lễ vật, liền ra lệnh vận chuyển cống phẩm tới kinh sư.

Đến Thông Chính Ty hoàn toàn bất đồng.

Thông Chính Ty cai quản tấu chương tấu phong công văn trong ngoài, cùng với tấu chương mật tố cáo của thần dân. Tấu chương quan địa phương trong phạm vi các phủ châu huyện Nam Trực Lệ cùng Nam Kinh Lục bộ, ngũ quân Đô Đốc phủ, Đô Sát viện, biểu chương các nhà thế tập hiển quý gởi tới kinh sư, tất cả đều phải đi qua nơi này, mỗi ngày quan viên lui tới qua lại không dứt, thật sự có thể nói đông như chợ.

Ở nơi này, từ Thư Lại cho tới thuộc hạ ai nấy mắt mọc trên trán, dáng vẻ tự cao tự đại.

Ba người Tần Lâm theo lệ cho người canh cửa tiền dẫn kiến, lúc này mới đi vào sân Thông Chính Ty. Chỉ thấy chỗ ngồi ngoài hành lang đầy quan viên đang ngồi chờ, tứ phẩm, ngũ phẩm đều có, lục thất phẩm đếm không xuể.

Còn chưa ngồi yên chỗ, chợt nghe một giọng khàn khàn như vịt đực kêu lên:

- Bao lâu mới có thể gặp được trưởng quan các ngươi, bản ty cũng là có chức tại thân, đâu có nhiều thời gian dây dưa với các ngươi như vậy, đây là chuyện ăn lộc vua trung với vua…

Thư Lại nói năng đẩy đưa nhạo báng, hết sức trắng trợn:

- Lão gia, đây là Nam Kinh Thông Chính Ty, muốn giở uy phong ngài hãy về Kinh Kỳ Đạo (Một tỉnh của Triều Tiên), lúc ấy bắt người ra đánh hèo cũng được. Đại quan lui tới Thông Chính Ty ta cũng nhiều, chưa từng thấy ai nóng nảy như lão gia ngài vậy. Về phần chuyện ăn lộc vua trung với vua, lão gia không nghe câu ‘không ở địa vị nào thì không bàn chuyện ở đó’ sao? Chờ khi nào ngài làm được Thông Chính Sứ, lúc ấy hãy giáo huấn tiểu nhân cũng không muộn.

- Khổng Tử nói duy chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi, quả thật hôm nay mình gặp phải tiểu nhân…

Quan viên kia vừa lẩm bẩm vừa cúi đầu ủ rũ bước ra ngoài, suýt chút nữa va vào Tần Lâm. Hoắc Trọng Lâu đưa tay cản lại, khiến cho quan viên này xoay một vòng.

Quan viên kia giận tới mức tháo ô sa trên đầu vứt xuống đất:

- Bản quan chịu nhịn cũng đủ rồi… Ủa, đây không phải là Tần Lâm Tần trưởng quan sao?!

Tần Lâm cũng nhận ra, vị này chính là người quen cũ Trương Công Ngư Trương Đại lão gia, hiện tại y đã hoàn toàn đổi khác, thân mặc phi bào, trước ngực thêu Vân Nhạn dành cho quan tứ phẩm.

Trời ơi, thăng quan còn nhanh hơn cả mình… Tần Lâm thầm than quả nhiên trong triều có người quen rất dễ thăng quan, lúc mới quen Trương Đại lão gia ở Kỳ Châu y còn là một tòng ngũ phẩm Tri Châu, bây giờ đã lên tới chính tứ phẩm.

Hắn không biết Trương Công Ngư thăng quan nhanh như vậy cũng nhờ có mình giúp đỡ. Tần Lâm phá đại án liên tục ở Kỳ Châu, Trương Công Ngư cũng được hưởng lây, thăng chính ngũ phẩm Tri Phủ Vũ Xương phủ.