Cẩm Y Vệ

Chương 433: Trả lại minh châu



Trương Tử Huyên nấc lên một tiếng, gương mặt khóc nức nở nhòa lệ thoáng qua một nụ cười xinh đẹp, nhưng rất nhanh lại bị u sầu che lấp.

Lần này phụ thân đã nổi trận lôi đình, làm sao mới có thể giúp Tần Lâm thoát kiếp nạn này?

Trương Tử Huyên cố nén nước mắt, tâm tư xoay chuyển liên hồi, thậm chí ngay cả biện pháp lừa gạt phụ thân, nói trong bụng mình có hài tử của Tần Lâm cũng đã thoáng nghĩ tới.

Không ngờ Trương Cư Chính ném bảo kiếm đi, chợt cười ha hả thật to:

- Tần Lâm, chẳng lẽ ngươi cũng chỉ biết mang theo nó chạy trốn? Tử Huyên chịu chết thay vì ngươi, ngươi là thân nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ không có trách nhiệm chút nào sao?

Cái gì? Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ vui mừng: thì ra lần này Trương Tướng gia khổ tâm diễn trò, chính là vì câu cuối cùng này!

Trương Tử Huyên cúi gằm đầu thật thấp, má phấn ửng hồng, đứng lên lay lay vai phụ thân làm nũng:

- Phụ thân thật là, dọa nữ nhi sợ hết hồn…

Tần Lâm cười hăng hắc, lập tức quỳ sụp xuống lạy:

- Nhạc phụ Đại nhân ở trên…

- Chậm đã...

Trương Cư Chính cười ha hả, ngăn Tần Lâm lại không cho hắn lạy phục xuống:

- Làm sao nữ nhi của lão phu cũng phải là chính thê. Lão phu đã hỏi thăm rõ ràng, bảo vị nữ y tiên tính tình ôn lương hiền thục của ngươi đổi làm bình thê đi. Cha nàng làm Tri Huyện ở Tứ Xuyên Bồng Khê, lão phu sẽ thăng y làm Tri Châu, không, Tri Phủ cũng được, liệu Lý gia cũng sẽ không có nửa câu oán hận.

Trương Cư Chính cảm thấy mình an bài như vậy cũng không quá đáng chút nào, đã đưa ra tính toán tốt nhất cho Tần Lâm, cho nhà Lý Thời Trân Kỳ Châu.

Vào thời này nữ tử cũng không có địa vị quá cao, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, chức quan Hàn Lâm Biên Tu (sử quan) Hàn Lâm viện kinh sư hết sức thanh cao, nhưng phú thương hương thân chịu tốn trên mấy ngàn lượng bạc, là có thể cưới một nữ nhi hàn lâm nghèo làm vợ.

Gia Tĩnh Thủ Phụ Từ Giai vì quyền vị, tự tay đẩy cháu gái vào hố lửa, bắt nàng làm thiếp cho cháu trai của tử địch Nghiêm Tung, sau khi Nghiêm Tung rơi đài lại độc chết nàng. Đại thanh quan Hải Thụy bởi vì con gái năm tuổi nhận một cái bánh trong tay một nam nhân, lấy lý do lễ giáo để con mình chết đói.

Chu Nghiêu Anh, Công chúa Hoàng gia, là nữ tử thân phận địa vị cao nhất trong thiên hạ, nhưng từ mẹ đẻ Lý Thái hậu, ông ngoại Lý Vĩ cho đến Phùng Bảo, Trương Thành, có người nào quan tâm tới nàng?

Giống như Trương Cư Chính chịu làm những chuyện này vì nữ nhi, đã là từ phụ cực kỳ khó được.

Cho nên lão an bài thật sự là vô cùng hợp tình hợp lý, cả triều văn quan võ viên, nếu như giáng nữ nhi ở vị trí nhà chồng từ chính thê xuống làm bình thê, để có thể đổi được đế sư Thủ Phụ hoan tâm, được thăng thiên cất nhắc, như vậy số quan viên bằng lòng làm chuyện này có thể xếp hàng từ Đức Thắng môn dài đến Vĩnh Định môn.

Huống chi tuy giáng Lý Thanh Đại từ chính thê xuống làm bình thê, nhưng lại được làm tỷ muội với thiên kim tướng phủ, Lý gia càng được kết thân cùng Thủ Phụ đương triều, từ một ý nghĩa nào đó thậm chí là vinh dự chỉ có thể gặp không thể cầu.

Trương Cư Chính vô cùng tin tưởng nhìn Tần Lâm, chờ đợi hắn đáp lại.

Nhưng Trương Tử Huyên cũng không nghĩ như vậy, nghe phụ thân muốn Tần Lâm giáng Thanh Đại làm bình thê, trong lòng nàng thình lình giật mình, thầm nói không tốt.

Nếu Tần Lâm là loại tiểu nhân thích dựa dẫm quyền quý, xu viêm phụ thế, đường đường thiên kim tướng phủ đâu dễ gì gởi gắm trái tim cho hắn?

Cái gì chính thê bình thê, Trương Tử Huyên cũng rất thích tiểu cô nương Thanh Đại, chỉ cần không bị Từ Tân Di lấn lướt, nàng cũng không cảm thấy có chuyện gì.

Nhưng phụ thân đã nói ra miệng, nếu lúc này Tần Lâm trực tiếp cự tuyệt, Trương Tử Huyên phải cư xử thế nào đây?!

- Ý tốt của Tướng gia, Tần Lâm xin tâm lãnh…

Tần Lâm nhìn Trương Cư Chính chắp tay một cái:

- Chỉ tiếc không dám tuân theo mệnh lệnh, tiểu điệt cũng không thể làm gì khác hơn là ngu ngốc kính tạ.

Trương Cư Chính nghe vậy giật mình vô cùng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm đáng sợ, trong đôi mắt thoáng qua vẻ hung tàn, hừ mạnh một tiếng, phất tay áo bào một cái. Lại có người dám can đảm cự tuyệt đế sư Thủ Phụ chính miệng cầu hôn?!

Gương mặt xinh đẹp tròn trĩnh của Trương Tử Huyên lập tức trở nên trắng bệch. Bất kể thế nào, cho dù là nàng không quan tâm tới vị trí chính thê bình thê, cũng biết Tần Lâm không có khả năng sẽ đáp ứng, nhưng bị hắn chính miệng cự tuyệt vẫn khó chịu hơn là mất mạng.

Nếu đổi lại là tiểu thư nhà khác, phụ thân chính miệng cầu hôn mà bị cự tuyệt, có thể chỉ còn lại hai con đường xuất gia cùng tự vận có thể đi.

Tần Lâm ôi Tần Lâm, chẳng lẽ ngươi không thể vì ta tạm thời lừa gạt phụ thân được sao?

Trương Tử Huyên khóe mắt đỏ bừng, con ngươi vốn thâm thúy như tinh không đêm thu viết đầy u oán, lệ quang lóe lên.

Tần Lâm lại đi tới trước người nàng, vái chào thật sâu tới đất:

- Tình nghĩa của tiểu thư, tại hạ xin tâm lãnh. Ôi... Trả ngọc chàng, lệ như mưa, giận không gặp gỡ khi chưa có chồng.

Dứt lời, Tần Lâm bất đắc dĩ gãi đầu một cái, xoay người rời đi.

Vốn là hai mắt Trương Cư Chính đang nheo lại lập tức trợn trừng lồi ra, biểu lộ trên mặt cũng cực kỳ cổ quái, tựa hồ hết sức nhịn cười, rồi lại có vẻ không nhịn nổi.

Trương Tử Huyên phì cười một tiếng, tháo châu hoa trên đầu xuống ném vào đầu Tần Lâm:

- Ta xuất giá lúc nào chứ, nói nhăng nói càn, lấy ngọc của ngươi cút đi!

Đầu Tần Lâm bị châu hoa đập trúng, cổ co rụt lại, bước chân lại chạy nhanh hơn, giống như sau lưng có quỷ đang đuổi.

- Tên Tần Lâm này… bất học vô thuật...

Trương Cư Chính vuốt chòm râu đen lắc lắc đầu, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười.

Trả ngọc chàng, lệ như mưa, giận không gặp gỡ khi chưa có chồng. Đây là hai câu thơ trong bài Tiết Phụ Ngâm của Trương Tịch, chính là của nữ nhân đã có chồng nói ra để từ chối tình lang. Tần Lâm nói ra đã điên đảo nam nữ, quả thật là chẳng ra gì. Giống như hắn trở thành liệt phụ trinh tiết, Trương Tử Huyên trở thành đại thiếu gia trăng hoa trêu đùa dân nữ vậy. Nếu dùng để chỉ Trương Tử Huyên, vậy thì lại càng không thỏa đáng, nàng xuất giá lúc nào chứ?

- Phụ thân, người... người còn cười được sao!

Trương Tử Huyên giậm chân, gương mặt đỏ bừng:

- Chuyện nữ nhi để nữ nhi tự lo liệu, không cho phụ thân ỷ thế ép Tần Lâm!

Trương Cư Chính khẽ lắc đầu:

- Lần này điều tra án Dương Triệu, quả thật nhờ có Tần Lâm, nếu không lương hướng lính mới thiếu thốn, biên phòng xảy ra chuyện, kinh sư không yên, làm sao vi phụ có thể tiếp tục tiến hành triều chính mới? Nhắc tới còn cảm thấy xấu hổ…

Thấy mặt phụ thân lộ ra vẻ tịch mịch, Trương Tử Huyên lại cảm thấy không đành lòng, lôi kéo cánh tay lão nói:

- Người ta không phải là thánh hiền, không thể nào không có lỗi, phụ thân Đại nhân nhất thời sơ ý mà thôi.

Trương Cư Chính yêu thương vuốt ve mái tóc xanh của nữ nhi, nhìn theo bóng lưng Tần Lâm biến mất ngoài xa, thản nhiên nói:

- Giàu không đổi vợ, đây chính là đức. Nếu như mới vừa rồi Tần Lâm đáp ứng vi phụ, đương nhiên con sẽ được vị hôn phu đắc ý, nhưng khi ấy vi phụ sẽ coi thường hắn.