Cẩm Y Vệ

Chương 508: Đổ máu rồi (Hạ)



- Nhìn cái gì vậy...

A Sa vừa bóc hạt dẻ vừa trừng mắt nhìn Tần Lâm.

Trời ơi, con ghẻ này của hắn có phải là người không, năng lực chịu đòn của nó quả thật vô cùng mạnh mẽ. Tần Lâm gãi gãi đầu không hiểu vì sao, nhưng suy nghĩ nó có thể làm tiểu khiếu hóa cả ngày bị người đánh, bị chó cắn, có lẽ thân thể đặc biệt cứng rắn hơn người bình thường. Cũng phải nói hắn đánh con ghẻ không biết bao nhiêu, nhưng trên người nó lại không có vết thương nào cả, ngược lại vết thương của Tần Lâm không ít…

Nhịn đau lau một chút máu chảy xuống, dùng lụa trắng băng bó lại, sau đó Tần Lâm ném mảnh lụa dính máu ra ngoài cửa sổ xe ngựa.

Một mảnh lụa trắng ở giữa nhuộm đỏ máu tươi, Thích Kim và các huynh đệ thấy cảnh tượng này, tất cả đều kinh ngạc nhìn nhìn buồng xe, trong lòng tất cả mọi người cũng không nhịn được thóa mạ: cầm thú!

Dĩ nhiên bọn họ không biết Tần Lâm căn bản là không bằng cầm thú, tên này đang nhịn đau ngón tay, lật công văn tài liệu rào rào, nhìn A Sa đang bóc hạt dẻ rang đường ăn ngon lành, hết sức muốn đạp cho nó một cước văng ra ngoài.

- Này, đại thúc vẫn còn tức giận người ta hay sao?

A Sa nở một nụ cười lấy lòng, nhích lại gần bên cạnh Tần Lâm.

Tần Lâm liếc nó một cái:

- Con ghẻ cút ngay!

- Cùng lắm thì mời ngươi ăn hạt dẻ rang đường, ta vừa mới bóc…

A Sa dúi một nắm hạt dẻ đã bóc vỏ vào tay Tần Lâm. Hồi lâu thấy hắn vẫn không có phản ứng, không nhịn được hỏi:

- Vì sao lại không ăn, hừ, đại thúc không thể tức giận với trẻ con như vậy.

Tần Lâm tức giận thốt ra hai chữ cụt lủn:

- Tay đau.

Chợt trong miệng bị nhét vào một hạt dẻ, ngón tay của A Sa chạm vào môi Tần Lâm, cảm giác lành lạnh.

- Được rồi, đại thúc hẹp hòi, ta đút ngươi được chưa?

Tần Lâm cũng không lý tới nó, chăm chú lật xem công văn.

A Sa cười khanh khách, vừa đút Tần Lâm ăn hạt dẻ vừa cúi đầu nhìn công văn, thì ra là văn kiện liên quan tới Bạch Liên giáo, lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của A Sa.

Lại thấy Tần Lâm phê điểm văn kiện, A Sa không nhịn được hỏi:

- Tần đại thúc, Xưởng Vệ các ngươi đối phó Bạch Liên giáo, nhưng ta nghe nói có nhiều chỗ, danh tiếng Bạch Liên giáo còn tốt hơn so với ưng khuyển triều đình các ngươi!

- Vậy thì có gì hay ho, lừa gạt dân chúng mà thôi...

Tần Lâm thuận miệng nói, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Con ngươi linh động của A Sa đảo tròn mấy vòng, lại hỏi:

- Lừa gạt dân chúng ư? Ta thấy không phải đâu, Hồng Cân quân lật đổ Mông Nguyên Thát Lỗ, quang phục Hoa Hạ đều là Bạch Liên giáo năm xưa phát động, Thiết Quan Đạo Nhân Trương Trung, Bành Oánh Ngọc Bành Hòa Thượng, đúng rồi, nghe nói ngay cả Thái Tổ Hồng Vũ gia cũng đã từng tham gia Bạch Liên giáo!

Trong mấy ngày qua Tần Lâm cũng phân tích nguyên nhân Bạch Liên giáo lúc nào cũng đối nghịch với triều đình, lại không có cách nào bị diệt trong dòng sông lịch sử dài tới ngàn năm. Phải biết trong lịch sử mà hắn đã biết, chẳng những triều Minh không thể tiêu diệt Bạch Liên giáo, mà thậm chí qua trăm năm sau tới khi triều Minh diệt vong, sang năm Càn Long, thậm chí nữ giáo chủ Bạch Liên giáo Vương Thông Nhi còn phát động khởi nghĩa đại quy mô giáng cho triều Thanh đả kích hết sức nặng nề.

Bạch Liên giáo trường thịnh không suy, vĩnh viễn bị đè ép lại không có cách nào tiêu diệt, Bạch Liên thánh hỏa vĩnh viễn không tắt, rốt cục bí mật là ở chỗ nào đây?!

Tần Lâm tuyệt không tin đây chỉ là lực lượng tôn giáo, những ngày qua hắn lật xem hồ sơ, cũng có một ít tâm đắc thể hội của mình, nhưng còn chưa kịp hệ thống sửa sang lại. Hiện tại A Sa hỏi tới, dù sao hiện tại cũng đang rỗi rảnh nhàm chán, vậy nói chuyện cho nó nghe một chút, cũng coi như có chút khác biệt.

- Phá hư vĩnh viễn dễ dàng hơn so với xây dựng...

Tần Lâm cho ra câu trả lời:

- Nếu như không phát sinh một ít sửa đổi căn bản, Bạch Liên giáo vĩnh viễn chiếm cứ ưu thế trong chuyện tranh đoạt dân tâm cùng triều đình, đây là sở trường của nó. Nhưng đến phiên chính nó thành lập triều chính, ưu điểm và khuyết điểm từng có sẽ xảy ra biến chuyển.

A Sa chớp chớp mắt:

- Ta… không hiểu ý của đại thúc…

Tần Lâm mỉm cười một tiếng, từ từ giải thích cho A Sa.

Tỳ như quan phủ đối xử với dân chúng nghèo khổ chính là bắt lính thu lương, cai quản bọn họ, gặp phải tham quan ô lại còn tùy ý vơ vét thậm chí còn lấn áp dân chúng. Mà triều đình chỉnh quân bị chiến chống đỡ ngoại xâm, chỉnh tu thủy lợi trên Hoàng Hà để ngừa nạn lụt, thiết lập nha môn duy trì trị an căn bản… những chuyện này cách dân chúng khá xa, người bình thường không thể nhận thức được.

Ngược lại, Bạch Liên giáo tổn hao tâm huyết tạo phản, tự nhiên cho thuốc vẽ bùa, niệm kinh chữa bệnh ở dân gian. Từ Hoàng Cân Trương Giác cuối đời Hán cho đến Thiết Quan Đạo Nhân, Bành Oánh Ngọc cuối đời Nguyên, muốn tạo phản trước tiên cho thuốc chữa bệnh trong dân gian để mua chuộc lòng dân chính là đường lối vô cùng quen thuộc, không sai vào đâu được.

Đối với dân chúng nghèo khổ mà nói, quan phủ chỉ biết bắt lính thu lương, Bạch Liên giáo vẽ phù cho thuốc chữa bệnh, quan phủ lão gia cao cao tại thượng, sư huynh Bạch Liên giáo truyền giáo hòa ái dễ thân cận. Dân chúng lại không hiểu triều đình còn phải làm những đại sự luyện binh, trị thủy, cũng không biết phía sau khuôn mặt tươi cười Bạch Liên giáo còn cất giấu dã tâm tương lai tạo phản chảy máu rơi đầu. Như vậy trong mắt bọn họ, Bạch Liên giáo cùng quan phủ bên nào thân cận khả ái hơn, bên nào có danh tiếng tốt hơn?

Cho nên đây mới là nguyên nhân căn bản trăm ngàn năm qua các triều ra sức đả kích Bạch Liên giáo, nhưng thủy chung Bạch Liên giáo không cách nào dứt tuyệt. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng đến phiên Bạch Liên giáo thành lập triều đình, đường lối này cũng không có tác dụng gì. Nếu làm như nó đã tuyên truyền "vĩnh viễn không thu thuế", vậy triều đình lấy gì luyện binh, lấy gì trị thủy?

Tần Lâm thông lãm lịch sử, phát hiện Hàn Sơn Đồng, Lưu Phúc Thông năm đó phản Nguyên khởi nghĩa, thành lập Long Phượng triều đình, nhưng cũng không có Di Lặc giáng xuống, Minh Vương hiện thế, càng không làm được chuyện "không thu thuế, không bắt lính" giống như trong giáo nghĩa nói. Và như vậy nó không có khác biệt gì về bản chất với các thế lực cát cứ bình thường khác, ngoại trừ phản kích Mông Nguyên Thát Lỗ ra, cũng sẽ không có ưu thế đặc biệt gì trên phương diện lòng dân và đạo nghĩa.

Nói cách khác, lúc Bạch Liên giáo là thế lực khởi nghĩa, có thể nêu lên đủ loại khẩu hiệu, giáo nghĩa tiêu chuẩn cao để tranh thủ lòng dân, cho nên các triều không có cách nào cấm tuyệt. Nhưng một khi nó thành công thành lập chính quyền thuộc về mình, lại không thể nào chân chính thực hành, sẽ trở thành kẻ tạo phản bình thường, không có lực lượng đặc biệt gì.

Tần Lâm nói, từng câu từng chữ giống như đinh đóng thẳng vào lòng A Sa. Tuy rằng nó còn nhỏ tuổi, mặc dù tính tình bướng bỉnh nhưng lại đặc biệt thông minh, mức độ hiểu biết giáo nghĩa thậm chí vượt qua trưởng lão trong giáo, cho nên mới được giáo chủ hiện tại vô cùng yêu thích, truyền cho địa vị Thánh Nữ.