Cẩm Y Vệ

Chương 55: Cách không đoán vật



Tần Lâm liên tiếp nhảy mũi mấy cái, âm thầm nghĩ ngợi người nào đang nói xấu hắn, không hề biết đã gặp phải "vận mệnh bi thảm" bị bán vào thanh lâu.

Chỉ bất quá, thời này thanh lâu sở quán có khách hàng phái nữ đề cao trai bao phục vụ sao? Nếu Chu Do Tra có thể thật sự thực hiện lời hứa, Tần Lâm cũng rất có khả năng sống một đời phong lưu vô kể, xếp ngang hàng với Tây Môn đại quan nhân và Vị Ương Sinh (nhân vật chính trong tiểu thuyết Nhục Bồ Đoàn), lấy thân phận kỳ nam tử đắm chìm trong bể dục danh lưu sử xanh.

Nhưng biểu hiện của Kinh Vương Chu Thường Quán đã định Tần Lâm sẽ không trở thành kẻ ngang hàng với Vị Ương Sinh, vào năm Vạn Lịch đầy dẫy mỹ nữ trở thành một đời trai bao. Bởi vì lúc này thiên tuế gia đã cung kính ôm quyền thi lễ với Tần Lâm, sau đó vẻ mặt gian xảo nở nụ cười bồi hỏi:

- Tiểu vương đã nghe nói chuyện Tần công tử trí phá kỳ án, người khác nói vụ án ly kỳ cổ quái như vậy, lại có ma đồ Bạch Liên giáo biết làm yêu pháp ở bên trong, há có thể dễ dàng phá được?

- Chỉ có một mình tiểu Vương biết công tử là tinh quân hạ phàm, ngày đoán dương, đêm xét âm, bất kể yêu nhân, gian tà gì đều không chạy khỏi, cho nên mới có thể phá được án này. Nếu không những ma đồ quen sử dụng yêu pháp Bạch Liên giáo kia nửa đêm câu hồn phách người, phi kiếm lấy thủ cấp người, không phải là Tiên gia vô thượng diệu pháp, há có thể phá được tà thuật bàng môn tả đạo của chúng?

Phiên Vương Triều Minh được phong vương mà không cấp đất, phong tước mà không cho quản dân, ăn lộc mà không cho cai trị, cả ngày không có chuyện gì làm. Có người phong nhã đánh đàn đánh cờ, cũng có người cũng có người chương đài cưỡi ngựa thanh lâu lưu danh, kẻ bất học vô thuật cũng đếm không ít, vị Kinh Vương Chu Thường Quán này là một người trong số đó.

Chu Thường Quán từ lúc còn nhỏ chính là vừa cầm Tứ Thư Ngũ Kinh lên liền ngủ gà ngủ gật, lật Tây Du ký, Tam Quốc Diễn Nghĩa lập tức trước mắt sáng lên, Bao Công kỳ án gì đó càng là quen tai thuộc lòng.

Bao Long Đồ, Địch Nhân Kiệt không phải cũng là ngày đoán dương, đêm xét âm sao? Trước đó y đã bị Uy Linh Tiên lừa gạt, cho nên mới nghe lời tin tưởng Tần Lâm là tinh quân hạ phàm, căn cơ thâm hậu. Lần này lại nghe nói Tần Lâm phá đại án Bạch Liên giáo, ngay cả Hương chủ yêu pháp lợi hại như vậy cũng bị bức tử, vậy nhất định là Tần Lâm dùng tiên thuật khắc địch chế thắng rồi còn gì.

Kim đan chậm chạp mãi không thể luyện thành, Chu Thường Quán biết kim đan Đại Đạo bình thường không dễ dàng thành công, tưởng Long Hổ Kim Đan của Trương thiên sư phải luyện bảy bảy bốn mươi chín năm (thực tế không có lâu như vậy, y bị Uy Linh Tiên gạt), Cửu Chuyển Kim Đan của Thái Thượng Lão Quân nhất định phải chín chín tám mươi mốt năm, lúc này Uy Linh chân nhân mới hai ba tháng chưa thành công, cũng có thể thông cảm được.

Nhưng phàm tuổi thọ của con người không đợi được lâu như vậy, bất kể bốn mươi chín năm hay là tám mươi mốt năm, Chu Thường Quán cảm giác sợ rằng mình không sống được lâu như vậy. Mặc dù Uy Linh Tiên đã bảo đảm chắc chắn rằng sẽ luyện thành kim đan, Chu Thường Quán vẫn cảm thấy muốn đắc đạo phi thăng sớm một chút. Có lẽ lệ thuộc vào Tần công tử "Căn cơ thâm hậu" là một con đường tắt khác, hoặc là nương nhờ tiên duyên bất phàm của hắn, có thể giúp cho kim đan ra lò sớm hơn cũng không chừng.

Cho nên lần này Kinh Vương thiên tuế nhiệt tình với Tần Lâm cũng có thể tưởng tượng được.

Ngược lại Chu Do Phiền bị phụ thân hoàn toàn không nhìn tới, sau khi tiến lên làm lễ ra mắt, Chu Thường Quán chẳng qua là không chút quan tâm gật đầu một cái, con trai đáng thương không thể làm gì khác hơn là tịch mịch lui đến góc tường, làm bạn cùng bình hoa, khay trà, trở thành vật trang trí hai năm rõ mười.

Hoàng phi đang hứng chí, chuẩn bị nhìn Kinh Vương thiên tuế xử trí Tần Lâm, nhưng lại thấy cảnh tượng Chu Thường Quán nắm tay Tần Lâm, đường đường thiên tuế còn không ngừng gật đầu khom lưng, kinh hãi tới mức tròng mắt muốn rơi xuống đất.

Nữ quan thân tín của nàng chỉ tay về phía thủy tạ, vạn phần không hiểu hỏi:

- Nương nương, Vương gia đây là…?

Bản thân Hoàng phi cũng không giải thích được, hơn nữa nàng thấy trước đó Tần Lâm cùng Chu Do Phiền giao tình rất tốt, lúc này Vương gia cung kính lấy lễ đối xử Tần Lâm, không khỏi cảm thấy chột dạ, lạnh toát trong lòng.

Chu Do Tra tuy nhỏ tuổi, nhưng công phu xem sắc mặt đoán ý đã có mấy phần, hất lên khuôn mặt nhỏ nhắn buồn buồn không vui hỏi:

- Theo như vậy, chúng ta không thể bán họ Tần kia vào thanh lâu phải không?

Chúng nữ quan, nội giám nghe vậy muốn bật cười to, nhưng thấy Hoàng phi đang tức tối vô cùng, không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhịn.

- Đi, chúng ta đi xem thử!

Hoàng phi dắt con trai, đi từng bước một lên thủy tạ.

Từ hành lang tiến lên thủy tạ, Hoàng phi vấn an Vương gia trước, sau đó khẽ khom người chúc câu vạn phúc. Lúc nàng cười với Chu Thường Quán toát ra ba phần yêu mị, mà lúc đối mặt mọi người lại trở nên đoan trang hào phóng, còn bảo con trai vấn an Uy Linh chân nhân, vấn an ca ca Chu Do Phiền. Đứa bé kia cũng cười hì hì nhất nhất thi lễ, nhìn qua chính là một đứa nhỏ mười phần ngoan ngoãn, chỉ bất quá dù sao tuổi còn nhỏ, trong mắt lộ ra địch ý sớm bị Tần Lâm nhìn rất rõ ràng.

Tần Lâm thầm nói nữ nhân này quả nhiên có mấy phần thủ đoạn, nếu như không biết trước tính nàng khắc bạc tàn nhẫn, e rằng hiện tại đã bị biểu hiện của nàng lừa gạt. Mẹ nào con nấy, tiểu hài tử còn bé như vậy đã bị nàng dạy lòng mang quỷ trá, thật sự khiến cho người ta không biết nói cái gì cho phải.

- Vương gia, không biết vị công tử này là…?

Hoàng phi làm bộ chưa từng gặp qua Tần Lâm.

Chu Thường Quán như vừa được thần côn phụ thể:

- Tần công tử là tinh tú trên trời hạ giới, từng có duyên gặp mặt một lần với Uy Linh chân nhân ở Long Hoa hội, đến nay đã qua ngàn năm... Dĩ nhiên đối với người trong Tiên gia bọn họ bất quá chỉ cách ba năm, trên trời một ngày bằng dưới trần một năm. Hôm nay Tần công tử phụng sắc lệnh Thái Thượng Lão Quân hạ giới, phò trợ giang sơn Đại Minh ta, dùng Cửu Tiêu Thần Lôi pháp đại phá yêu thuật Bạch Liên giáo, thật là ưu tú!

Hoàng phi nghe vậy cau mày, nàng cũng không dám bác xích lời nói này của Kinh Vương, phải biết hai mươi năm trước Gia Tĩnh Hoàng đế phong đạo sĩ Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn làm Lễ Bộ Thượng Thư, thậm chí Đào Trọng Văn một thân kiêm Tam Công Thiếu Sư, Thiếu Phó, Thiếu Bảo. Tuy trình độ si mê tiên thuật của Chu Thường Quán còn kém so với Gia Tĩnh Hoàng đế, nhưng y nói Tần Lâm phò trợ giang sơn Đại Minh, ai có thể nói không phải?

Có chút không cam lòng, Hoàng phi suy nghĩ một chút Hoàng Liên Tổ từng nói qua chuyện Cẩm Y Vệ đuổi giết bức chết Hương chủ Bạch Liên giáo, đương nhiên y không có bất kỳ công lao gì, lại còn khóc kể trước mặt tỷ tỷ mình bị bọn Thạch Vi chèn ép, yêu cầu được chuyển Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ, chuyển đến Nghi Vệ Ty vương phủ nhậm chức, tránh cho bị Thạch Vi ức hiếp vô cớ.

Vốn là quyền lực Cẩm Y Vệ lớn hơn vương phủ Nghi Vệ Ty nhiều lắm, bất quá để tiện cho đại sự con trai thừa tự vương vị, Hoàng phi đã đáp ứng yêu cầu đệ đệ, nghĩ biện pháp điều y vào Nghi Vệ Ty.

Tần Lâm làm thế nào tìm ra Hương chủ Bạch Liên giáo Vương Tài, Hoàng Liên Tổ từng nói qua tường tận cùng tỷ tỷ, lúc này Hoàng phi hơi nhớ lại, bèn cười nói:

- Vương gia, thiếp nghe nói yêu nhân Bạch Liên giáo kia cũng không phải là bị bắt giết, mà là tự mình uống thuốc độc tự sát! Đã như vậy, đâu phải là Tần công tử dùng thần lôi gì đó đánh chết?

Mắt Chu Thường Quán trợn trắng xem thường:

- Nàng nói ma đồ Bạch Liên giáo là tự sát ư? Hừ hừ, chẳng lẽ vô duyên vô cớ lão lại tự mình tìm chết hay sao? Đây là Tần đại tiên dương thần xuất khiếu, thu ba hồn bảy vía của lão trong mộng... chuyện Ngụy Trưng mộng chém Kính Hà Long Vương nàng không biết sao? Thật là bất học vô thuật, kiến giải đàn bà!

Kinh Vương chỉ học mấy quyển tiểu thuyết thần quái cùng kinh văn Đạo gia, nhớ rõ chuyện trong tiểu thuyết, còn nói người khác bất học vô thuật.

Hoàng phi bị phản bác á khẩu không trả lời được, lại không cam lòng để Tần Lâm chiếm thượng phong, suy nghĩ một chút lại nói:

- Tần công tử đạo pháp cao minh, không biết người phàm tục bọn ta có duyên kiến thức một phen chăng?

Nói xong Hoàng phi âm thầm đắc ý, Uy Linh chân nhân đã lấy ra tiên thuật Tam Muội Chân Hỏa biểu diễn qua, cho nên Kinh Vương mới nghe theo lão răm rắp như vậy. Nếu lần này Tần Lâm không lấy ra được chút công phu thật, cho dù là Kinh Vương không sinh ra nghi ngờ ít nhất địa vị trong lòng cũng sẽ giảm đi rất nhiều, nàng sẽ có thể nghĩ biện pháp hãm hại Tần Lâm.

Không nghĩ tới người thứ nhất nóng nảy là Uy Linh Tiên, nếu là Tần Lâm không thể biểu diễn pháp lực, lão cũng sẽ bị vạch trần bộ mặt thật hay sao?

- Thiên tuế, Tần công tử phụng sắc lệnh hạ giới, lột bỏ kim hoa trên đỉnh đầu, pháp lực đã yếu bớt rất nhiều...

Uy Linh Tiên vội vàng cứu viện cho Tần Lâm.

- Ủa?

Chu Thường Quán có vẻ thất vọng.

- Không quan hệ, mặc dù không thể di sơn đảo hải, vãi đậu thành binh, nhưng mấy trò lặt vặt cũng không thành vấn đề…

Tần Lâm cười hì hì bẩm:

- Tại hạ sẽ vui đùa trò cách không đoán vật cùng Vương gia một chút có được chăng?

Cách không đoán vật? Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, lúc này Tây Du ký mới thành sách không lâu, ngoài chợ tiên sinh kể chuyện cổ tích kể vô cùng sôi nổi, Tôn Ngộ Không đấu pháp ở Xa Xích quốc cùng tam đại tiên Hổ Lực, Lộc Lực, Dương Lực, tình tiết cách không đoán vật đặc sắc có thể nói nữ tử và trẻ con đều biết.

- Được, tiểu vương sẽ vui đùa cùng công tử một chút trò chơi cách không đoán vật!

Chu Thường Quán hưng phấn vỗ đùi:

- Chúng ta đoán thế nào đây?

Tần Lâm cười cười:

- Tôn Hầu tử là cách hộc tủ đoán bên trong đựng cái gì, chúng ta đổi cách chơi khác. A, chỗ của tiểu Vương gia có bày tượng điêu khắc mười hai con giáp trên kỷ trà, xin hãy lau chúng cho sạch sẽ. Chờ tại hạ sang thư phòng bên kia, Vương gia sờ vào một hoặc vài pho tượng, sau đó cho thị nữ bưng mâm tới thư phòng, tại hạ có thể chọn ra những pho tượng mà Vương gia đã sờ qua.

- Thú vị, ha ha thú vị!

Chu Thường Quán lập tức ra lệnh làm theo.

Giữa thư phòng cùng thủy tạ cách một bức tường, sau khi Tần Lâm được thị nữ dẫn vào thư phòng, Chu Thường Quán liền chuẩn bị sờ tượng con giáp điêu khắc.

- Chậm đã, có lẽ hắn có nhãn lực tốt, có thể đưa lên ánh sáng nhìn ra dấu tay…

Hoàng phi đảo mắt vài vòng, lệnh cho tiểu hoạn quan bưng nước trong tới, để cho Chu Thường Quán rửa tay sạch, lại dùng vải lau khô.

- Nàng đó, không tin diệu pháp Tiên gia!

Chu Thường Quán lắc đầu nhưng vẫn làm theo, sau đó hăng hái bừng bừng bưng mâm con giáp lên trốn ra sau tấm bình phong, chỉ chốc lát sau đi ra... Ngoại trừ chính y, tất cả mọi người tại trường cũng không biết rốt cục y đã sờ qua mấy con giáp.

Chu Do Tra đột nhiên chạy tới đưa tay sờ lên pho tượng rắn một cái, sau đó đắc ý nói với Hoàng phi:

- Mẹ, xem con trêu hắn một phen.

Kinh Vương thật là cưng chiều tiểu nhi tử này, thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu một cái.

Thị nữ lại bưng mâm vào thư phòng Tần Lâm đang ở, sau đó theo yêu cầu của hắn lui ra ngoài.

Tần Lâm đóng cửa sổ lại, cười xấu xa một tiếng, lấy trong túi áo ra một vật, bận rộn làm gì đó.

Chỉ chốc lát sau, Tần Lâm bưng mâm đi trở về thủy tạ, cười hì hì đặt trở lại chỗ cũ trên kỷ trà:

- Tiểu vương gia cũng trêu cợt tại hạ sao, trên pho tượng rắn còn dính khí tức của tiểu Vương gia.

Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, Kinh Vương vội vàng hỏi y đã sờ mấy pho tượng. Hoàng phi ở bên cạnh kéo áo y liên tục, thấp giọng nhắc y không nên nhìn những pho tượng kia, tránh cho Tần Lâm gian xảo nhìn theo ánh mắt của y mà đoán được.

Nhưng không ngờ rằng Tần Lâm đã sớm biết được, thản nhiên đáp:

- Long, hổ, xà. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tất cả mọi người đều nhìn Kinh Vương, chỉ có y biết câu trả lời.

Ánh mắt của Chu Thường Quán trừng to như chuông đồng, tiếp theo vái chào sát đất:

- Quả nhiên diệu pháp Tiên gia thần diệu vô song!

Cho dù là một vị thân vương dùng lễ cũng không thể khiến cho Tần Lâm phát sinh bất kỳ cải biến nào, khóe miệng của hắn vẫn treo nụ cười bình bình đạm đạm, tựa hồ trong mắt của hắn đậu hủ Tây Thi cùng Kinh Vương thiên tuế cũng không có khác nhau bao nhiêu. Thường thấy ngăn cách sống hay chết, dưới ánh mắt nhìn soi mói sắc bén như dao mổ của hắn, Vương gia cùng đầy tớ trên phương diện kết cấu sinh lý không khác biệt chút nào.

Thế nhưng hoàn toàn khác với những người khác, thái độ của Tần Lâm vân đạm phong khinh tràn đầy mùi thế ngoại cao nhân, cho dù đối mặt Kinh Vương thiên tuế khiêm cung thủ lễ, thái độ của hắn vẫn là ôn hòa lễ độ mang theo lãnh đạm như có như không, nếu như không có thực lực hùng mạnh đem lại tự tin, ai có thể làm được như vậy?

Ngay cả Uy Linh Tiên rất rành rẽ về loại chuyện giả thần giả quỷ như vậy, thấy tình cảnh này cũng tự thẹn không bằng. Lão cũng có thể giả bộ ra thế ngoại cao nhân, nhưng thái độ cười bình thản thờ ơ của Tần Lâm, lão còn kém chút hỏa hầu.

Tần Lâm thật sự biết cách không đoán vật sao?

Thời gian quay trở về một khắc đồng hồ trước, lúc Tần Lâm đi vào thư phòng.

Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của hắn, vương phủ giàu có một phương, trong thư phòng văn phòng tứ bảo trân quý cái gì cần có đều có, không cần nói nghiên mực, thỏi mực, giấy… chỉ lấy bút mà nói, thôi thì đủ loại bút lông sói, lông chuột, lông hổ, nét nhỏ, nét trung, nét lớn… tất cả đều là hàng tốt được làm tỉ mỉ tinh tế.

Đến đây Tần Lâm thở dài ra một hơi, hôm nay cách không đoán vật coi như là vạn vô nhất thất.

Chờ sau khi thị nữ bưng mâm tượng con giáp đi vào, Tần Lâm cẩn thận quan sát tượng con giáp trên mâm bạc, bởi vì Kinh Vương đã rửa tay rồi dùng vải lau khô, cho nên dù nhãn lực hắn thật tốt cũng không phát hiện được vân tay trên đó.