Cẩm Y Vệ

Chương 761: Cửa Sổ Đóng



Uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, khoảnh khắc trước còn là tiểu thê tử tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ, sau khoảnh khắc Kim Anh Cơ đã biến thành Ngũ Phong thuyền chủ tung hoành tứ hải.
- Này, biến hóa này cũng quá nhanh…
Tần Lâm cười hì hì nhìn nàng, thần sắc có vẻ chế nhạo.
Kim Anh Cơ lập tức xấu hổ, tai cũng đỏ bừng, mân mê vạt áo nhỏ giọng nói:
- Nô gia chỉ thương cho Đỗ chưởng quỹ, năm nay lão đã hơn sáu mươi…
Phụt! Quyền Chính Ngân thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình, y trấn định tâm thần, chờ hơi thở bình tĩnh lại mới tỏ ra khiêm tốn nói:
- Khải bẩm Tần Thiếu Bảo, Kim Tuyên Úy, thuộc hạ cũng là mới vừa nhận được tin Đỗ chưởng quỹ chết. Theo người báo tin nói, Đỗ chưởng quỹ là bệnh cấp tính đột phát, bệnh triền miên trên giường mấy hôm sau mới qua đời. Nhưng thuộc hạ cho là trước đây không lâu Tần Thiếu Bảo tra được đúc tiền giả đến từ Nghiêm Châu, Cù Châu, lão chưởng quỹ chúng ta phái đi lại đột nhiên chết đi, sợ rằng trong đó có ẩn tình khác cho nên đặc biệt tới bẩm báo.
Tần Lâm khẽ gật đầu một cái:
- Không sai, ngươi làm rất khá.
Tâm trạng Quyền Chính Ngân lập tức trở nên cực tốt, so với vị Ngũ Phong thuyền chủ của mình, vị Tần Thiếu Bảo này khen ngợi còn đáng quý hơn. Rõ ràng là như vậy, đôi mắt Kim Anh Cơ cong thành vầng trăng khuyết, rất hài lòng biểu hiện của thuộc hạ.
Tần Lâm thân là Khâm Sai đại thần, làm việc không cần báo cho quan trường Chiết Giang, lập tức dọn dẹp hành trang, dẫn dắt Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng chúng cẩm y quan giáo đi tới Long Du huyện Cù Châu.
Long Du huyện ở vào vùng núi Chiết Tây, bên trong thung lũng Cù Châu xung quanh toàn là dãy núi trùng trùng. Cù Giang uốn khúc quanh co chảy qua huyện, hai bên bờ sông là đất đồi gập ghềnh, nơi xa dãy núi tứ bề vô cùng hiểm trở, Linh Sơn, Long Khâu Sơn, Lạn Kha Sơn liên miên không dứt.
Trên quan đạo vắt ngang qua sườn đồi gập ghềnh, các cẩm y quan giáo giục ngựa ra roi, tiếng roi đánh vào mông ngựa nghe bốp bốp, ngựa chạy toàn thân toát ra mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng hí vang.
- Tần Thiếu Bảo, trước mặt chính là Long Du huyện thành!
Một tên cẩm y quan giáo bản địa Chiết tỉnh chỉ tay về phía trước kêu lớn.
- Được!
Tần Lâm giật giây cương một cái, giơ roi chỉ về phương xa:
- Các huynh đệ có lên một chút, đến Long Du huyện thành ăn cơm tối, ta bao!
Chúng quan giáo lập tức ra roi giục ngựa chuyên cần hơn, có kẻ phấn chấn tinh thần trêu cợt Lục Viễn Chí:
- Lục gia, Tần Thiếu Bảo mời khách, ngài phải dốc hết toàn lực ăn cho Tần Thiếu Bảo nghèo…
Lục Viễn Chí bĩu môi lẩm bẩm:
- Với tính người này… hừ hừ, có ăn đã là may mắn.
- Hừ, ta cũng không phải là Tào Tháo, chẳng lẽ cho các huynh đệ ngắm mai cho đỡ khát?
Tần Lâm cười xấu xa liếc tên mập một cái.
Quả thật Tần Lâm Tần trưởng quan không phải là Tào Mạnh Đức, không có hứng gạt người, đến Long Du huyện quả thật mời mọi người ăn cơm tối. Bánh bò Long Du, ruột heo nấu nếp, đậu hủ hoa… chính là món ăn vặt đặc sản nổi danh nơi này. Bọn họ mua trong quán bên đường, từ lúc bắt đầu ăn đến lúc hết sạch chưa hết thời gian một nén nhang, coi như lưng lửng bụng.
- Sao hả, bản quan chưa từng thất hứa, các huynh đệ ăn no chưa?
Tần Lâm dùng mu bàn tay lau miệng, sau đó hỏi rất chân thành.
Chúng quan giáo huynh đệ nhất thời bội phục Tần trưởng quan tới cực điểm, nhất là quan giáo bản địa Chiết Giang. Không phải vậy sao, quả thật Tần Thiếu Bảo không phải là ngắm mai cho đỡ khát, nhưng hắn vẽ ra cho mọi người trái dưa hấu, kết quả chỉ cho trái anh đào, cho dù là người ăn nhanh nhất cũng chỉ được no năm sáu phần.
Ngược lại Lục Viễn Chí Ngưu Đại Lực cùng mấy lão huynh đệ an ủi mọi người, Tần trưởng quan nhà ta chính là người như vậy, có chuyện đặt lên trước, gặm bánh bao uống nước lạnh đều được, đợi đến khi đại công cáo thành sẽ mời mọi người ăn sơn hào hải vị sau.
Cất tiếng cười ha hả, Tần Lâm dẫn người chạy thẳng tới huyện nha.
Thật nhiều Đề Kỵ chạy tới Long Du huyện, lập tức có địa bảo, thổ binh chạy đi báo với Tri Huyện. Tần Lâm còn chưa đi đến cửa huyện nha môn đã có một vị quan thất phẩm mặt trắng râu chữ bát từ bên trong tiến ra nghênh đón, tươi cười thi lễ:
- Khâm Sai Tần Thiếu Bảo đại giá quang lâm, tệ huyện không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội! Hạ quan La Đông Nham, bái kiến Tần Thiếu Bảo.
Tần Lâm giương mắt nhìn lên, nhất thời trong lòng hiểu rõ ràng, thái độ La Đông Nham vừa không nơm nớp lo sợ vừa không nhiệt thành, có thể nói là ngoài nóng trong lạnh, có vẻ hời hợt qua loa. Dù sao Tần Lâm vẫn là quan võ Cẩm Y Vệ, không quản được quan văn Tri Huyện, hắn là Khâm Sai tuần sát chuyện khai hải ở Đông Nam, Long Du huyện này ở vào vùng núi Chiết Tây, khai hải cũng không tới nơi này được.
Vì vậy Tần Lâm cũng không khách sáo với y, nói thẳng cho y biết Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty phái tới Long Du huyện một vị Đỗ chưởng quỹ, chết ở trong khách sạn, mình tới đây là vì chuyện này.
- A, bản quan cũng biết được chuyện này, không phải là vị Đỗ chưởng quỹ kia bệnh chết hay sao?
La Đông Nham không hiểu chớp mắt một cái.
Làm quan địa phương có trách nhiệm chăn dân, bất kể thế nào cũng không muốn xảy ra án mạng. Quan địa phương xảy ra án mạng không thể hoàn thành nhiệm vụ giáo hóa đạo đức, không phá được án là đần độn kém cỏi.
- Rốt cuộc là có phải bệnh chết hay không, còn rất khó nói!
Tần Lâm không chút khách sáo, lập tức lệnh cho La Đông Nham sai phái bộ khoái, sai dịch quen thuộc tình huống bản địa phối hợp phá án.
Há chỉ phối hợp, nếu Tần Lâm nói sau lưng chuyện này có thể có ẩn tình khác, La Đông Nham cũng không thể nào ngồi yên, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau lưng Tần Lâm, tự giác sung làm người hầu cho hắn.
Khi còn sống Đỗ chưởng quỹ ở tại Thuận Hưng khách sạn trong thành, còn mang theo một đám người làm. Hiện tại lão đột nhiên chết, đám người làm kia phân hai người trở về Hàng Châu báo tin, số người còn lại hiềm Thuận Hưng khách sạn xui xẻo bèn dọn sang ở một khách sạn khác trong thành, mà quan tài Đỗ chưởng quỹ được quàn ở miếu Thành Hoàng.
Tần Lâm phái người đi tìm đám người làm kia, lại lệnh cho bộ khoái bản địa dẫn quan giáo huynh đệ đi tới miếu Thành Hoàng bảo vệ thi thể Đỗ chưởng quỹ, còn mình dẫn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực chạy thẳng tới Thuận Hưng khách sạn.
Lầu hai khách sạn có một dãy năm phòng trước mặt tiền đường, cửa sổ bên ngoài mở ra đường, cửa phòng mở ở mé trong, liên thông bằng một hành lang, cầu thang thông xuống tầng dưới cùng, khi còn sống Đỗ chưởng quỹ ngụ ở phòng chính giữa lầu hai.
Có Đại lão gia cùng bộ khoái các sai dịch bản huyện tới, rất nhanh lão bản, chưởng quỹ và tiểu nhị bưng trà ngày hôm đó bị tìm ra rất nhanh.
Tần Lâm bảo tiểu nhị mở cửa phòng ra, nhất thời mùi ẩm mốc ập vào mặt. Nghĩ tới đây là căn phòng của người chết, nói không chừng là khí tức tử vong, sắc mặt của mọi người đều trở nên có chút khó coi.
La Đông Nham cảm thấy vai của mình bị vỗ hai cái, lập tức thần kinh cả người chấn động.
- Đừng lo, chẳng qua là căn phòng bị đóng kín mấy ngày, hơi có mùi ẩm mốc mà thôi.
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái, thần sắc thản nhiên như thường.
Cũng không phải là thi thể biến chất, bất quá là Giang Nam đang vào mùa mưa dầm, cửa phòng cửa sổ có hơi ẩm mốc.
- Ủa, Tần ca huynh xem cửa sổ này!
Lục Viễn Chí chỉ cửa sổ đóng chặt, lẩm bẩm nói:
- Một bệnh nhân, lại vào tiết trời mưa dầm mà đóng cửa sổ thật chặt, lão không cảm thấy bực bội sao?
Tần Lâm gật đầu một cái, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người trong khách sạn:
- Từ sau khi Đỗ chưởng quỹ chết, gian phòng này có khách nhân khác ở hay không, các ngươi có động vào đồ vật trong phòng không?
Lão bản khách sạn họ Thôi, là một người cao gầy, nghe vậy liền quỳ gối cất tiếng than vãn:
- Khâm Sai Đại lão gia, oan uổng cho tiểu nhân! Mở một khách sạn chỉ mong kiếm chút tiền, không ngờ rằng Đỗ chưởng quỹ từ bên ngoài tới lại bệnh nặng, chết ở trong phòng, mọi người đều nói khách sạn tiểu nhân xui xẻo. Mấy ngày nay ngay cả quỷ cũng không tới cửa, làm sao có khách nào chịu vào ở phòng của người mới chết? Khâm Sai Đại lão gia, ngài phải làm chủ thay tiểu dân...
Làm chủ ư, làm chủ gì chứ? Chẳng lẽ Tần Lâm còn có thể mời khách thay y sao? Hay là tên này lấy tiến làm thoái, bất kể ba bảy hai mươi mốt gọi khổ kêu oan trước, thừa dịp làm cho mình trong sạch?
Chưởng quỹ khách sạn cũng quỳ xuống, mặt lộ vẻ khổ sở bẩm:
- Xin Khâm Sai Đại lão gia hiểu cho, từ khi xảy ra chết người, ngoại trừ người làm của Đỗ chưởng quỹ mang thi thể ra, không còn ai vào dọn dẹp nữa. Dù sao khách mới không dám ở, còn ai chịu phí sức dọn dẹp, tiểu nhân cũng sợ xui xẻo…
Tần Lâm cười cười, cũng không để ý nhiều, sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, hắn sờ cằm nghĩ ngợi nói:
- Đây là tiết mưa dầm ở Giang Nam, đóng cửa sổ ắt trong phòng sẽ có mùi ẩm mốc, hừ hừ…
Chẳng lẽ chính là y giết? Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có vẻ rất hưng phấn.
Nhưng kế tiếp hỏi thăm đám người làm thủ hạ Đỗ chưởng quỹ, lấy được khẩu cung cũng không ủng hộ kết luận này.
Ngũ Phong hải thương để lại người làm ở nơi này có bốn người, sau đó liền bị tìm tới. Hán tử cầm đầu có tay chân thật dài tên Tương Triều Sinh, tiểu tử thứ hai mặt trắng thanh tú gọi Trầm Lãng Phi, người thứ ba là hán tử lùn cường tráng tên Hàn Hải Chu, người cuối cùng là trung niên mặt vàng gọi Dương Ba Bình.
Quan hệ giữa Tần Lâm với Ngũ Phong thuyền chủ hoàn toàn là bí mật công khai, bốn người làm này vừa gặp mặt liền dập đầu bình bịch. Tương Triều Sinh cầm đầu không còn kịp chờ Tần Lâm hỏi đã bò dậy lớn tiếng hỏi:
- Tần Thiếu Bảo, vì sao ngài cũng tới đây, Kim Tuyên Úy của chúng ta thì sao? Ôi, Trịnh lão chưởng quỹ vừa chết, chuyện chúng ta thu mua tiền đồng đã phải trì hoãn…
Trầm Lãng Phi có vẻ lanh lợi hơn, kéo kéo Tương Triều Sinh thấp giọng nhắc nhở y:
- Tần Thiếu Bảo còn chưa hỏi, Đại ca huynh gấp cái gì?
Lúc này Tương Triều Sinh mới nhớ ra, cười xấu hổ xoa xoa tay.
Tần Lâm quan sát mấy người này một chút, chợt ném ra một câu hỏi:
- Ta hỏi các ngươi, rốt cục Trịnh lão chưởng quỹ chết như thế nào?
Trầm Lãng Phi, Hàn Hải Chu, Dương Ba Bình đều ngây người ra.
- Bệnh chết, đương nhiên là bệnh chết!
Tương Triều Sinh trợn tròn mắt, tựa hồ không hiểu tại sao Tần Lâm hỏi như vậy:
- Lão chưởng quỹ đến Long Du, mới vừa thả ra phong thanh đột nhiên mắc chứng kiết lỵ, tiêu chảy không ngừng, một ngày đi mấy chuyến. Vốn lão tuổi tác đã cao, không chịu nổi giày vò như vậy, kéo dài ba ngày cuối cùng nằm liệt giường, dần dần không dậy nổi nữa.
- Nói như vậy bệnh của lão là dần dần nặng lên, mà không phải lập tức vô cùng nghiêm trọng sao?
Tần Lâm lại hỏi tới.
Bốn người làm đều đáp quả thật như vậy.
- Chẳng lẽ là bệnh chết thật?
Lục Viễn Chí gãi gãi đầu.
Tần Lâm híp mắt hỏi tiếp:
- Như vậy lúc lão chết, các ngươi đều có mặt tại trường hay sao, ta muốn nói lúc tắt thở lâm chung…
Không không không, bốn tên người làm đều lắc đầu quầy quậy như trống bỏi.
Tương Triều Sinh lớn tiếng nói:
- Xin Tần Thiếu Bảo hiểu cho, Đỗ chưởng quỹ lớn tuổi ban đêm ngủ không thẳng giấc, chỉ cần có động tĩnh hơi lớn một chút sẽ giật mình tỉnh giấc, lúc ấy sẽ nổi nóng. Mà bốn người chúng ta đều có tật xấu ban đêm gây ra tiếng động. Cho nên đến đêm Đỗ chưởng quỹ cũng không cần chúng ta hầu hạ, lão nhân gia ngủ một mình trong phòng của lão.
- Ngày lão bệnh chết, bốn người chúng ta đều nghỉ ngơi ở gian phòng sát vách, sáng hôm sau kêu cửa lão không lên tiếng, chúng tiểu nhân lo lắng, đẩy cửa đi vào mới phát hiện lão chết ở trên giường, thi thể cũng đã lạnh, ôi, thật là đáng sợ.
- Tật xấu ban đêm gây ra tiếng động?
Tần Lâm cười suy nghĩ, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Nói hết tật xấu của các ngươi cho bản quan nghe có được chăng?
- Dĩ nhiên.
Tương Triều Sinh không chút do dự nói:
- Tiểu nhân ngủ ngáy, thanh âm chấn động xà nhà. Hắc hắc, nếu như tiểu nhân ở trong phòng Đỗ chưởng quỹ, chắc chắn là lão không ngủ được.
Tần Lâm cười, bình thời người này nói chuyện ở gần cũng có thể khiến cho lỗ tai người ta kêu lùng bùng, suy đoán tiếng ngáy của y cũng rất có lực đạo.
Kế tiếp đến phiên Trầm Lãng Phi, da mặt trắng trẻo của y trở nên ửng đỏ, có vẻ xấu hổ nói:
- Tiểu nhân, tiểu nhân có tật xấu dạ kinh, có lúc gặp cơn ác mộng đột nhiên giật mình thức giấc, gào thét kinh hãi.
Tráng hán lùn Hàn Hải Chu nói tiếp theo:
- Tiểu nhân nằm mơ nói mớ, trong miệng nói lảm nhảm đủ diều, sáng hôm sau thức dậy không biết mình đã nói những gì.
Cuối cùng Dương Ba Bình do dự một chút, thấy Tần Lâm đang nhìn chằm chằm mình mới chịu lắp bắp nói:
- Tiểu… tiểu nhân từ nhỏ đã mắc du hồn chứng, có lúc trong mộng bò dậy đi Đông đi Tây, không biết làm những gì, một lát sau lại trở về giường ngủ tiếp.
Du hồn chứng? Con ngươi Tần Lâm hơi co rút lại, đây là cách gọi khác của mộng du.
Bốn người làm, theo thứ tự là ngáy, dạ kinh, nói mớ, mộng du, vừa đúng ở cùng một chỗ, vụ án này càng ngày càng lý thú. Lục Viễn Chí cũng bị du hồn chứng lôi cuốn, mắt y giật giật, nheo lại quan sát Dương Ba Bình một phen. Sau đó trên mặt Lục trưởng quan lộ ra vẻ ‘bừng tỉnh ngộ’ giống như dĩ vãng, bất quá y thấy Tần Lâm thủy chung không vạch trần mới nhẫn nhịn kích động không vỗ đùi kêu lên như trước.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Các ngươi nói đẩy cửa vọt vào, như vậy muốn nói là lúc ấy cửa phòng không bị gài bên trong sao?
Tương Triều Sinh gãi gãi đầu, chần chờ nói:
- Cây gài cửa là bị húc gãy ngay tại chỗ… Đúng vậy, bốn người chúng ta cùng nhau húc, lúc ấy tiểu Dương dùng sức quá mạnh, suýt chút nữa ngã nhào.
- Dạ, đúng vậy.
Dương Ba Bình khóe miệng mất tự nhiên khẽ giật giật, miễn cưỡng cười cười.
Tần Lâm phát hiện chuyện này, vẫn bình thản cười hỏi:
- Ngoại trừ mang thi thể Đỗ chưởng quỹ ra ngoài, các ngươi có chạm vào đồ vật trong phòng không, tỷ như cửa sổ?