Cẩm Y Vệ

Chương 788: Thủ Đoạn Cao Cấp



Hoàng Hà, Hoài Hà, Kinh Hàng Đại Vận Hà nuôi dưỡng lê dân bá tánh khu vực Trung Nguyên đất đai màu mỡ, nhưng một khi xảy ra lũ lụt sẽ cuốn phăng tất cả trong hàng ngàn dặm, cho nên từ trước đến giờ là trọng điểm trị thủy của triều đình.
Mấy năm trước Phan Quý Tuần đặt trọng tâm trị thủy ở Hoàng Hà, được Trương Cư Chính hết lòng ủng hộ, triều đình cấp cho thật nhiều tiền lương, điều động thật nhiều dân phu, rốt cục sửa xong hoàn mỹ con đê ngàn dặm trên khu vực hạ nguồn Hoàng Hà. Còn thanh lý vét các kênh đào, diện mạo trở nên mới mẻ, mà tiền bạc và lương thực thực hiện chuyện này cũng có mấy phần công lao của Tần Lâm.
Năm nay trọng điểm trị thủy đã dời đến Hoài Hà, vào đầu năm Phan Quý Tuần đã làm chuẩn bị tương ứng, bất quá lúc này nghe Lý Ấu Tư đột nhiên nói tới, y cũng không hiểu lắm:
- Nghĩa Hà huynh, lúc này gần mùa hè, Hoài Hà nước lớn, chúng ta hạ lệnh các phủ châu huyện nghiêm phòng tử thủ là được, Quý Tuần cũng sẽ đích thân chạy tới tiền tuyến những nơi đê vỡ. Về phần chuẩn bị công tác trị thủy, thường là phải đợi đến mùa Thu khô nước mới có thể bắt đầu, nếu bây giờ vội vàng dâng tấu chương… Còn nữa, đại thể sách lược trị thủy Hoài Hà đã định, nhưng còn vài chi tiết Quý Tuần vẫn chưa cân nhắc thỏa đáng.
- Chờ ngươi cân nhắc thỏa đáng, triều đình chưa chắc đã chịu phát tiền lương xuống.
Lý Ấu Tư cười khổ thở dài, thấy trên đường phố trống trải cũng không có người đi đường, lại thấp giọng nói: 
- Một khi Thái Nhạc tiên sinh cáo bệnh, ai sẽ thế chỗ Thủ Phụ? Thân Nhữ Mặc (Thân Thời Hành) là hảo hảo tiên sinh, sẽ không làm hỏng chuyện của ngươi, Trương Phượng Bàn (Trương Tứ Duy) cũng được. Nhưng chỉ sợ Hoàng thượng vừa ý Nghiêm Thanh, đến lúc ấy e rằng chuyện trị thủy sẽ không thỏa đáng. Lão ta chỉ cần tìm chút chuyện gì đó mượn cớ ngăn cản ngươi, sẽ khiến cho ngươi không thể làm được chuyện.
Phan Quý Tuần trợn mắt há mồm:
- Như vậy sao được, người nào làm Thủ Phụ cũng phải trị thủy! Chẳng lẽ cũng có thể không coi tài sản tánh mạng hàng ngàn hàng vạn dân chúng hai bên bờ Hoài Hà ra gì, cũng có thể lấy ra để tranh chấp với nhau, há đâu có lý như vậy?!
- Phan lão đệ ôi Phan lão đệ! 
Lý Ấu Tư cười khổ lắc đầu liên tục:
- Đương nhiên là lão đệ ngươi một tấm lòng son, nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng ai ai cũng quan tâm tới bá tánh lê dân như mình sao?
Phan Quý Tuần lặng im không nói, thật ra thì sống hơn nửa đời người, làm được tới Công bộ Thị Lang tam phẩm, y biết rất rõ ràng mình không thích ứng với chốn quan trường. Nếu như không phải là gặp được Trương Thái Sư cầu hiền tài như khát nước và Lý Ấu Tư đối xử chân thành, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đứng vào vị trí Công bộ Thị Lang chủ trì đại kế thủy lợi thiên hạ giống như bây giờ.
- Được rồi, bây giờ Quý Tuần sẽ dâng tấu chương trị thủy.
Phan Quý Tuần vuốt râu đáp.
Lý Ấu Tư cười cười, nghiêng mình trên kiệu tới gần Phan Quý Tuần, thấp giọng nói:
- Chuyện mà ta mới nói bất quá là kế vạn toàn mà thôi, Phan lão đệ cũng đừng để trong lòng. Thái Nhạc tiên sinh Xuân Thu cường thịnh, có lẽ sẽ mau chóng khỏe lại, chúng ta ở trong triều cũng vẫn chiếm thượng phong, Phượng Bàn, Nhữ Mặc ngồi trên địa vị Thứ Phụ, Tam Phụ, cho dù là Thái Nhạc tiên sinh cáo bệnh về hưu, cơ hội hai người bọn họ tiếp chưởng Thủ Phụ cũng lớn hơn xa Nghiêm Thanh.
Phan Quý Tuần suy nghĩ một chút, phấn chấn tinh thần:
- Như vậy, chúng ta mau mau đi Long Phúc tự cầu nguyện cho Thái Sư gia, cầu nguyện thần linh phù hộ cho lão mau khỏe lại.
Dứt lời y liền vỗ vào đòn kiệu thúc giục kiệu phu tăng nhanh bước chân.
Lý Ấu Tư không khỏi dở khóc dở cười, vị trợ thủ này của mình quả thật không hợp với chốn quan trường…
Quan viên tới Long Phúc tự cầu nguyện cho Trương Cư Chính đương nhiên không chỉ có hai vị Lý, Phan, các vị đại thần Giang Lăng đảng cùng một ít kẻ xu viêm phụ thế đều khắc tên lên trên văn bia cầu nguyện cho Trương Cư Chính.
Giám sát Ngự Sử Khâu Tranh tuyệt đối không chịu bỏ qua cho cơ hội tốt này, y không chỉ có ghi tên mình vào mà còn chạy khắp nơi lôi kéo người khác cũng khắc tên lên văn bia. Dường như càng nhiều người khắc tên, lòng thành của y đối với Trương Thái Sư càng lộ ra rõ ràng hơn.
Có lẽ do quá vội vàng sơ suất, y cũng viết cả tên của bọn Cố Hiến Thành lên bia văn. Vì vậy lúc Lý Ấu Tư cùng Phan Quý Tuần đi tới Long Phúc tự, nơi này đang xảy ra một cuộc tranh chấp không lớn không nhỏ.
Cố Hiến Thành trợn trắng mắt, dõng dạc nói:
- Khâu Ngự Sử, vì sao ngươi lại ghi tên ta lên bia văn? Cần phải biết Cố mỗ tuyệt không làm phường xu viêm phụ thế, há chịu làm chuyện khom lưng luồn cúi như vậy?!
Các quan viên tới Long Phúc tự mười người cũng có chín là tới cầu phúc tiêu tai cho Trương Cư Chính, nghe vậy ai nấy nổi giận thất khiếu bốc khói.
Duy chỉ có mấy tên hảo hữu của y như Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung vỗ tay khen hay, dường như bằng hữu làm nên một đại sự vô cùng ghê gớm, ai nấy cũng được thơm lây.
Lý Ấu Tư lặng lẽ nói với Phan Quý Tuần:
- Phan lão đệ, ngươi nói người nào làm Thủ Phụ cũng phải trị thủy, hãy xem thử sắc mặt bọn Cố Hiến Thành này. Nếu y làm Thủ Phụ, có thể mang tài sản tính mạng của lê dân bá tránh ra làm vốn liếng đảng tranh hay không?
Phan Quý Tuần im lặng không nói, cho dù đối mặt hồng thủy cuồn cuộn trên Hoàng Hà, cho dù là đứng trên đoạn đê yếu ớt bị hồng thủy công phá không ngừng, y cũng không hề sợ hãi, không hề chùn bước. Thế nhưng nhìn thấy Cố Hiến Thành mặt mũi đỏ bừng, hưng phấn như vậy, tâm trạng y lại trở nên nặng nề trước đó chưa từng có.
Khâu Tranh bị Cố Hiến Thành trách cứ xối xả một trận, trợn mắt ngạc nhiên hỏi:
- Lần trước ta hỏi Cố tiên sinh, ngài, không phải ngài đã gật đầu đáp ứng sao?
- Lúc ấy có vô số đồng liêu ở đây, Cố mỗ có nói chữ nào là đồng ý không?
Cố Hiến Thành nghiêm giọng hỏi, ánh mắt lại lộ vẻ đắc ý vô cùng.
Khâu Tranh bừng tỉnh ngộ, biết mình đã mắc bẫy tên Cố Hiến Thành này. Lúc hỏi y có ghi tên lên văn bia hay không, y ậm ừ mà không lên tiếng, Khâu Tranh bèn cho rằng y bằng lòng. Kết quả sau khi văn bia khắc xong y lại nghĩa chính từ nghiêm nói không đồng ý, mượn hoàn cảnh đông đúc trước cửa Long Phúc tự để dương danh, khiến cho người trong thiên hạ đều biết y ngay thẳng cương trực, không xu nịnh quyền quý.
Khâu Tranh vô sỉ, nhưng Cố Hiến Thành vô sỉ hơn, hơn nữa thủ đoạn cao cấp hơn y nhiều...
- Cố tiên sinh, xin lỗi, là Khâu mỗ càn rỡ! 
Khâu Tranh vừa thán phục Cố Hiến Thành vô sỉ hơn cả mình vừa tự nhận xui xẻo, lệnh cho thợ đá xóa tên Cố Hiến Thành trên văn bia đi.
Cố Hiến Thành dương dương đắc ý, cùng mấy vị bằng hữu hớn hở mặt mày giống như vừa thắng trận rời đi. Dù sao bọn họ đã đắc tội Trương Cư Chính hết mức, chừng hai năm qua đã phải chịu ghẻ lạnh, tự nghĩ sống như vậy cũng không có tương lai, bèn dứt khoát mượn cơ hội này lập danh. Thừa dịp Trương Cư Chính bị bệnh mắng xéo lão, cùng lắm là bị bãi quan về nhà, như vậy vẫn còn tốt hơn sống dở chết dở ở kinh sư.