Cẩm Y Vệ

Chương 837: Lập Hoa Gia



Cuối cùng Minh Trí Quang Tú chiến bại, lúc trốn tới đường núi phụ cận Phản Bản thành bị nông dân địa phương giết chết.

Chính quyền Nhật Bản bị Phong Thần Tú Cát đoạt được.

Minh Trí Ngọc Tử là nữ nhi Minh Trí Quang Tú, lúc ban đầu nàng bị phụ thân gả cho Đại công tử Tế Xuyên gia Tế Xuyên Trung Hưng. Sau biến cố Bản Năng tự vốn Quang Tú tưởng rằng Tế Xuyên gia sẽ nể tình thông gia mà trợ giúp mình, không ngờ phụ tử Tế Xuyên không thèm giúp đỡ dù chỉ qua loa, lập tức đứng về phe Phong Thần Tú Cát.

Mười ba ngày sau, Minh Trí Quang Tú bỏ mình trong trận chiến Sơn Khi (Yamazaki), Ngọc Tử là nữ nhi của nghịch tặc vốn phải bị xử trảm, mà Tế Xuyên Trung Hưng lại không bỏ được thê tử vừa đẹp vừa thông minh này, bèn len lén giam cầm nàng ở trong núi.

Minh Trí Ngọc Tử là tín đồ Cơ Đốc thành kính, giáo danh Gia Lạp Hạ, đã từng cung cấp rất nhiều phương tiện cho Gia Tô hội truyền giáo ở Nhật Bản. Cho nên sau khi cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo biết được tin tức, bèn mời bọn La Bố Ngõa Vi chạy tới cứu viện.

- Quay đầu về hướng Đông! 

Tần Lâm lớn tiếng hạ đạt mệnh lệnh.

Hắn vừa ra lệnh một tiếng, Lâm Anh hiệu lập tức quay đầu về hướng Đông, bất quá lúc này đã mọc sao đầy trời, từ lúc xuất phát từ Nguyệt Cảng đã đi hết ban ngày.

Vốn trước đó Lâm Anh hiệu đi Quỳnh Châu ở hướng Tây Nam, bọn La Bố, Ngõa Vi đi Nhật Bản ở phía Đông Bắc, hai bên quay lưng lại với nhau càng đi càng xa. Đến lúc Tần Lâm ra lệnh chuyển hướng đã chênh lệch lộ trình một ngày, hơn nữa người Bồ Đào Nha trì hoãn lâu ở Nguyệt Cảng, vì kịp thời cứu viện vị giáo hữu xinh đẹp của bọn họ, nhất định sẽ chạy hết tốc lực.

Thật may Lâm Anh hiệu là cự hạm bốn ngàn liêu, lấy hết tốc lực đi tới vẫn có tốc độ nhanh hơn thuyền buồm tam giác của người Bồ Đào Nha. Kim Anh Cơ tính toán hành trình trên hải đồ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra sẽ đuổi kịp đối phương trước khi tới Lưu Cầu.

Quả nhiên lúc đến mẫu cảng Kê Lung Ngũ Phong hải thương ở Đài Loan, được quan lại Tuyên Úy Sứ Ty phụ trách quản lý cảng khẩu bẩm báo, ba canh giờ trước mới vừa có một chiếc thuyền buồm tam giác Bồ Đào Nha sau khi bổ sung nước ngọt ở đây đã chạy về phía Đông Bắc.

Rốt cục chênh lệch một ngày một đêm bị rút ngắn còn ba canh giờ, Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đều thở phào nhẹ nhõm. Xem ra đuổi kịp chiếc thuyền buồm tam giác kia ở vùng biển phía Đông Bắc Lưu Cầu là không có vấn đề gì.

Không ngờ rằng người tính không bằng trời tính, đột nhiên phong vân đột biến, bầu trời phía Đông Nam trở nên đen kịt, một mảng mây đen lớn nhìn không thấy bờ kéo nhanh về phía Kê Lung cảng. Không bao lâu sau toàn bộ bầu trời đen như trôn chảo, cuồng phong hoành hành giữa không trung.

- Bão! 

Kim Anh Cơ la hoảng lên, mặt trái xoan lộ vẻ hết sức bất đắc dĩ.

Tần Lâm cũng không thể làm gì, duyên hải Đông Nam vào mùa Xuân có nhiều bão, không ngờ năm nay tới sớm như vậy. Lâm Anh hiệu không thể xuất hành, cự hạm bốn ngàn liêu giữa cuồng phong bạo vũ chẳng khác nào một món đồ chơi.

Quan lại Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty trên bến cảng gõ đồng la, tất cả thuyền bè lớn nhỏ vội vàng hạ buồm, buông neo, buộc dây chằng. Bọn họ vội vội vàng vàng dọn dẹp đồ linh tinh trên boong thuyền, tuy rằng tất bật nhưng cũng có vẻ bình tĩnh ung dung. Dù sao đối với với những hán tử kiếm sống trên biển này, bão cũng không phải là thứ gì ly kỳ, gặp bão vào thời điểm thuyền còn neo ở cảng còn là may mắn lớn.

Một đạo thiểm điện đâm rách trường không, rất nhanh bầu trời tối om chớp nháy liên hồi, giọt mưa lớn như hạt đậu bị cuồng phong thổi tới rót xuống ào ạt. Mấy trăm chiếc thuyền neo đậu trên bến cảng phập phồng theo sóng gió, giống như bị một bàn tay khổng lồ ép xuống nâng lên liên hồi. 

Đây chính là uy lực hùng mạnh của thiên địa.

Chỉ có trên đài quan sát trên ngọn cột buồm chính thật cao của Lâm Anh hiệu, có một bóng người màu trắng đang đứng thẳng hết sức ngạo nghễ. Thân hình Bạch Sương Hoa cũng trồi lên hụp xuống theo thuyền, mang theo nhịp điệu xinh đẹp mà thần bí. Nàng ngưng mắt nhìn trời biển đen kịt hỗn loạn, tia chớp hình thành vạn đạo kim xà không ngừng lóng lánh trong đáy mắt, phảng phất quanh thân có bức bình phong vô hình, hạt mưa bay tới gần chưa kịp dính vào y phục đã bị hất văng ra.

Hỗn độn và thiểm điện, bóng tối và ánh sáng. Cảm thụ oai thiên địa, lĩnh ngộ lực thiên địa chính là phương pháp tu luyện võ công cao thâm, cũng có ích lợi rất lớn đối với thể ngộ giáo nghĩa bóng tối và ánh sáng chuyển hóa lẫn nhau của Bạch Liên giáo.

Trong khoang thuyền khô ráo, Tần Lâm ngẩng đầu nhìn lên cột buồm, chợt cười xấu xa sờ sờ cằm:

- Khụ khụ, thật ra thì ta cảm thấy nên gắn cột thu lôi trên cột buồm chính …

-----------

Hướng Đông Bắc ngoài sáu mươi dặm, người Bồ Đào Nha nhìn phương hướng Kê Lung cảng phía sau xuất hiện một mảng lớn mây đen giăng giăng, cùng tiếng sấm chớp mơ hồ có thể thấy được, ai nấy sợ hãi vô cùng. Ở lại bên trong cảng khẩu hoặc là rời thật xa hải cảng đều không có gì, chỉ sợ mới ra cảng một hai canh giờ không về được cảng khẩu, lại vừa đúng gặp phải bão táp bao phủ, e rằng chiếc thuyền buồm tam giác nho nhỏ này dữ nhiều lành ít.

- Hỡi đấng toàn năng, nhờ ngài dẫn dắt đám cừu non lạc đường chúng con thoát khỏi phong ba bão táp, nhờ ngài chỉ dẫn phương hướng đi tới trong chỗ u minh, lòng tin của chúng con vẫn kiên định không dời…

La Bố quỳ ở đầu thuyền, không ngừng làm dấu thánh giá.

Ngõa Vi lắc đầu một cái:

- Bằng hữu của ta, ngươi không nên làm quan quân hải quân vương quốc Bồ Đào Nha, truyền giáo sĩ Gia Tô hội thích hợp hơn với ngươi! Được rồi, đã hoàn toàn thoát khỏi xui xẻo dính từ Nguyệt Cảng, tiểu thư xinh đẹp, chúng ta tới rồi!

Bão từ hướng Đông Nam thổi tới, chỉ cần dư âm cũng đủ cho chiếc thuyền buồm tam giác nhỏ này no gió, thuyền buồm tam giác chở người Bồ Đào Nha mạo hiểm nhanh chóng lướt đi trên mặt biển, chạy như bay về phía Đông Bắc.

----------- 

Hơn mười ngày sau, phía Tây Bắc Cửu Châu Nhật Bản phì nhiêu, trên mặt biển phụ cận quần đảo Goto, thuyền buồm tam giác của người Bồ Đào Nha đang chạy thật nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả lúc tới nơi này. Trên thuyền ai nấy cười tươi như hoa nở, bởi vì bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, theo yêu cầu của cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo nhân từ, cứu vớt một vị tín đồ Cơ Đốc Đông phương thành kính từ trong tay ma quỷ, hơn nữa nàng lại vô cùng xinh đẹp.

Cả bọn bình thời không để ý tới bề ngoài, nói chuyện thô lỗ, hiện tại lại hóa thành thân sĩ nho nhã lễ độ. Ngay cả Lão Kiệt Khắc dơ dáy nhất cũng dọn dẹp toàn thân từ trên xuống dưới, trở thành tinh thần phấn chấn, e sợ có hơi thất lễ trước mặt nữ sĩ cao quý, như vậy sẽ hết sức khó coi.

Khoang tốt nhất sạch sẽ nhất được dành cho vị nữ sĩ này, sàn và vách được dùng nước sạch rửa qua, những vị trí bị nứt được dùng giấy hoa xanh biếc dán kín lại. Theo lời của Ngõa Vi, ‘Chúng ta không thể để cho Dũng Khí hiệu mất thể diện trước mặt Công chúa xinh đẹp.’

- Da thịt của nàng trắng nõn như sữa tươi, hai gò má đỏ ửng làm cho ta nghĩ tới hoa hồng thơm ngát, hơi thở trong miệng nàng hết sức ngọt ngào, ánh mắt trong suốt hơn cả Ái Cầm hải (biển Aegean)…

Trên boong thuyền, Ngõa Vi đang ngâm nga mấy câu thơ mới làm xong, nhưng rất nhanh y đã xé tan bài thơ thành từng mảnh giữa những tiếng cười chế nhạo của đám đồng bọn, sau đó khổ sở gãi gãi đầu. Bởi vì y phát hiện mình vẫn tự hào là được trời phú tài văn chương, hiện tại đã gặp phải thử thách lớn nhất. Cho dù là y vắt óc hết cỡ suy nghĩ cũng không tìm được câu tù thích hợp mô tả vị nữ sĩ khiến cho người ta phải tim đập thình thịch kia.

Minh Trí Ngọc Tử, hoặc là Gia Lạp Hạ đang ngồi yên trong buồng, vẻ đẹp của nàng quả thật không phải là mấy câu thơ con cóc của Ngõa Vi có thể lột tả được. Khí chất dịu dàng thanh nhã khiến cho người ta phải mê mẩn, trường quần trắng muốt, da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, đôi đồng tử ôn nhu như nước, toàn thân như bao phủ một vầng sáng mông lung.

Nghe phía ngoài cười nói ồn ào, khóe miệng Minh Trí Ngọc Tử khẽ nhếch lên. Nhiệt tình dâng trào của đám bằng hữu này giúp cho tâm trạng nàng trở nên tốt hơn nhiều, chỉ là nhớ tới phụ thân chết thảm và trượng phu phản bội thế nào cũng không xua tan được ám ảnh trong lòng, khiến cho đôi mày xinh đẹp của nàng khó có thể giãn ra.

Tiền đồ chưa biết càng làm cho đáy lòng nàng chất chứa lo lắng ưu tư.

Phong Thần Tú Cát đã hạ lệnh truy sát đối với nữ nhi của phản tặc, trượng phu bạc tình sẽ làm gì!? Theo cái chết của phụ thân, nàng không còn gì lưu luyến cố hương của mình nữa.

Bất quá trước thời này, từ trước tới nay chưa từng có quý tộc phái nữ nào ngồi thuyền người Tây Dương thoát đi bản quốc. Cho dù cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo thân thiết hòa ái đang ở Macao, nhưng Minh Trí Ngọc Tử đi thuyền ra biển vẫn ôm bản năng sợ hãi đối với tiền đồ chưa biết.

Nàng cúi người quỳ lạy thật thấp, cổ áo lộ ra một khoảng da thịt trắng như tuyết, giọng nói dịu dàng êm ái:

- Thượng đế nhân từ, xin hãy chỉ dẫn cho đứa con lầm đường lạc lối, giống như Moses dẫn mọi người ra Ai Cập, cho Gia Lạp Hạ...

Đùng!

Tiếng hỏa pháo chợt nổ vang làm cho người Bồ Đào Nha trên Dũng Khí hiệu giật mình kinh hãi, phía trước thình lình xuất hiện ba chiếc chiến thuyền Nhật Bản khí thế hung hăng bao vây lại, trên cờ xí tung bay in hình Thái Cực và gia huy của Lập Hoa gia.

- Không cần phải sợ, hỏa pháo người Nhật Bản rất kém cỏi, không làm thương tổn được chúng ta!

La Bố kêu lên, rút ra khẩu Toại Phát thương ngắn bên hông:

- Các thủy binh, chuẩn bị chiến đấu!

Trước tiên Ngõa Vi chạy về phía Minh Trí Ngọc Tử ở khoang thuyền, nghiêm trận mà đợi canh giữ ở cửa, còn không quên quay đầu lại lớn tiếng kêu:

- Tiểu thư xinh đẹp, ta, Ngõa Vi La Nạp Nhĩ Đa Điệt Qua, kỵ sĩ trung thành của ngài, sẽ dùng tánh mạng bảo vệ ngài!

Minh Trí Ngọc Tử cười nhàn nhạt một tiếng, nhìn Ngõa Vi gật đầu một cái khích lệ, sau đó tiếp tục lâm râm cầu nguyện.

Chỉ riêng nụ cười này đã khiến cho nhịp tim Ngõa Vi bất tri bất giác nhảy lên thình thịch, cả bầu máu nóng trào sôi. Y quyết tâm sẽ dũng cảm bảo vệ ở bên người tiểu thư xinh đẹp giống như kỵ sĩ chân chính.

La Bố thở dài, đã hoàn toàn không có gì để nói đối với hành động của Ngõa Vi, bất quá vào lúc này chiến sự sắp triển khai, cũng không rảnh chỉ trích đồng bạn trọng sắc khinh bạn.

- Không cần phải sợ, đồng loạt tác xạ, đám Nhật Bản này chỉ cần bắn một loạt là có thể dọa cho bọn chúng sợ tan gan vỡ mật!

La Bố lớn tiếng gào thét, đốc thúc đám thủy binh nạp đạn, đốt dây mồi, còn có người nạp đạn vào khẩu pháo nhỏ trên mũi thuyền, chuẩn bị phản kích người Nhật Bản.

Ba chiếc chiến thuyền kiểu Nhật trước sau khai hỏa, pháo đạn kêu đùng đùng ba lượt đồng loạt rơi xuống biển, văng tung tóe ba đám bọt sóng không lớn không nhỏ.

Thì ra kỹ thuật chế tạo hỏa thương của Nhật Bản học từ Tây Dương, coi như tương đối tiên tiến, nhưng kỹ thuật đúc pháo lại hết sức lạc hậu.

Lập Hoa gia là thần tử của Cửu Châu Đại Hữu gia, vào hơn mười năm trước, thuyền Bồ Đào Nha đậu ở eo biển Phong Hậu bắn lễ pháo về phía giáo đường, tiếng nổ mạnh mẽ to lớn truyền đến bên trong phủ thành, chủ tớ Đại Hữu Tông Lân vô cùng kinh hãi chạy tới quan sát. Người Bồ Đào Nha tặng pháo cho Đại Hữu gia, Tông Lân mừng rỡ xưng là Quốc Băng, cho là khí giới quan trọng của quốc gia.

Lập Hoa gia dùng loại hỏa pháo này, dù cái tên Quốc Băng vang dội như thế nào đi nữa, nói cho cùng cũng chỉ là thứ đồ chơi bắn ra hòn đá, lực sát thương và đường bắn không có cách nào sánh ngang với nông pháo, lục bàng pháo, thập nhị bàng pháo, ưng pháo… của người Tây Dương, cũng không theo kịp pháo Bồ Đào Nha và Đại tướng quân pháo của quân Minh.

Xa như vậy, ba viên đá pháo đạn bắn không tới, bay được nửa đường đã rơi xuống biển.

Ầm! Tiểu pháo Dũng Khí hiệu nổ vang, đạn pháo bay đi để lại tàn ảnh trên không trung, vừa đúng bắn trúng mạn một chiếc chiến thuyền kiểu Nhật, nhất thời bắn vỡ một mảnh to bằng chậu nước rửa mặt, mảnh vụn văng ra bốn phía, thoạt nhìn cũng có thanh thế không nhỏ.

Tuy chưa tạo thành bao nhiêu sát thương cho người Nhật Bản, nhưng người Bồ Đào Nha cũng đã phấn chấn tinh thần, tin chắc ưu thế trận chiến kế tiếp sẽ thuộc về phe mình hoàn toàn.

Lúc thuyền tiếp cận đến khoảng cách có thể thấy rõ mặt mũi đối phương, đột nhiên có thủy thủ Bồ Đào Nha cười to lên:

- Ha ha, chủ tướng của đối phương là một bé gái! Thượng đế phù hộ, coi như lần này chúng ta đã thoát được bàn tay của đối phương.

Cũng không phải sao, phía dưới đại kỳ mang theo gia huy Lập Hoa đối phương, trấn giữ chỉ huy chiến đấu là một bé gái bất quá mười ba mười bốn tuổi, da thịt trắng nõn như đồ sứ, đôi mắt có vẻ khá lớn, mặc một chiếc khôi giáp Nam Man cụ túc sơn đen. Nhìn qua giống như bé gái mặc trộm khôi giáp của phụ huynh, không có chút sát khí nào, ngược lại hết sức khả ái.

Ha ha ha... Người Bồ Đào Nha thảy đều cất tiếng cười to, không chút băn khoăn lo nghĩ đối với chiến đấu kế tiếp.

- Các bằng hữu thủy binh thân ái, lát nữa nâng cao họng súng một chút, không nên dọa vị tiểu thư quá trẻ này sợ hãi.

Mấy tên thủy binh Bồ Đào Nha cười lên quái dị.

Trên một chiếc chiến thuyền kiểu Nhật khác, một nam tử giữ cương vị phó tướng tuổi tác cũng không lớn, mày rậm mắt to, khoác áo giáp màu vàng, đầu đội mũ trụ màu bạc, lưng đeo thái đao hoàng kim trong bao da nai, thân mang đầy tên đồng, tay cầm cung, dáng vẻ vô cùng uy phong lẫm lẫm. Lúc này y đang nhìn không chớp mắt về phía chiến thuyền của nữ tử chủ tướng cách đó không xa, giữa đôi mày cau chặt toát ra vẻ vô cùng bất mãn. 

Không phải là y nghi ngờ năng lực của nàng, mà cho rằng mình thân là nam tử, nên ngồi ở vị trí kia mới phải...

Khoảng cách thuyền hai bên càng ngày càng gần, người Bồ Đào Nha lại bắn ra một phát pháo, lại tạo ra một lỗ thủng to như chậu nước rửa mặt trên chiến thuyền chủ tướng Lập Hoa gia, cũng khiến cho người Bồ Đào Nha cười ầm một trận.