Cẩm Y Vệ

Chương 869: Kẻ được lòng dân



Thuyền rời đi Macao, lại là nghi thức tiễn hành long trọng, trong mọi người Linh mục Lợi Mã Đậu là cảm kích nhất, không ngừng vẫy tay từ biệt cùng Tần Lâm.

Lợi Mã Đậu cự tuyệt Tần Lâm chiêu mộ, nhưng không những vị tướng quân nhân từ đại độ này không có làm khó y, còn viết một phong thư cho Tổng Đốc Lưỡng Quảng nói giúp cho y, nên y mới vô cùng cảm kích.

Thật may là cách khá xa, truyền giáo sĩ thành kính không nhìn thấy Tần Lâm Tần trưởng quan trên boong thuyền, khóe miệng nở một nụ cười âm hiểm tới mức nào. Ánh mắt nhìn y cũng giống như đang nhìn một con dê sắp sửa bị giết thịt.

Ngưu Đại Lực và Lục Viễn Chí cười khổ, hết sức đồng cảm với báo ứng của Lợi Mã Đậu. Bị trưởng quan chúng ta theo dõi, lão huynh ngươi hãy tự cầu phúc cho mình đi, e rằng Gia Tô Cơ Đốc không giúp được ngươi.

Thái độ tiền nhiệm Tổng Đốc Lưỡng Quảng Trần Thụy đối với truyền giáo sĩ tương đối hữu hảo, còn có vị cha xứ La Minh Kiên lui tới mật thiết với y. Nếu thư Tần Lâm đến tay Trần Thụy, sẽ đưa đến không ít trợ giúp cho sự nghiệp truyền giáo của Lợi Mã Đậu.

Đáng tiếc Trần Thụy thuộc về Giang Lăng đảng, gần đây đã bị cách chức, Quách Ứng Sính Quách Đại nhân tiếp nhiệm tránh xa mọi chuyện có dính tới Giang Lăng đảng. Lão nhân gia nhận được phong thư này của Tần Lâm, chỉ sợ đường truyền giáo của Lợi Mã Đậu cũng sẽ khó khăn như lên trời.

Truyền giáo sĩ Gia Tô hội xui xẻo không biết được những uẩn khúc bên trong quan trường Trung Quốc, vừa tới Macao liền bị Tần Lâm để mắt tới, cũng là do thời vận của y không tốt.

Cho đến khi thuyền ra đi rất xa, Tần Lâm mới âm hiểm cười lên:

- Tuy rằng ta không đủ khí bá vương, nhưng âm mưu quỷ kế không thiếu. Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không thể để người trong thiên hạ phụ ta, ha ha ha!

Bạch Sương Hoa ở bên cạnh quan sát hồi lâu, kéo lấy Ngưu Đại Lực cùng Lục mập, cau mày hỏi:

- Này, có thấy trưởng quan các ngươi rất giống một người không, đúng rồi, là tên gian thần nào đó trên sân khấu…

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đồng thanh nói cho nàng biết:

- Chính là Tào Tháo!

Tần Lâm đi thuyền thẳng lên phía Bắc, dọc đường thỉnh thoảng dừng lại ở Phúc Kiến Nguyệt Cảng, Đài Loan Kê Lung, Chiết Giang Hàng Châu… bổ sung nước ngọt lương thực thức ăn, Kim Anh Cơ sớm chờ ở Kê Lung cảng ân ái triền miên một phen cùng Tần Lâm. Thế nhưng hảo nam nhi chí tại bốn phương, tiền đồ Sơn Tây Bồ Châu chưa biết, hai người không thể làm gì khác hơn là lưu luyến chia tay.

So với lúc trước ở Nguyệt Cảng, hiện tại Tần Lâm thấy hạm đội Ngũ Phong hải thương cùng Phúc Kiến Thủy sư liên hiệp thao diễn, vốn là phong cách Ngũ Phong hải thương có hơi giống như hải tặc, cũng dần dần có vẻ của quân đội chính quy.

Đến Hàng Châu, chỉ thấy chợ búa phồn hoa mua bán hưng thịnh, thuyền bè qua lại không dứt từ Nam chí Bắc, Chiết binh La Mộc doanh ngoài Hậu Triều môn đang thao diễn, tiếng hô giết kinh thiên động địa, dáng vẻ nước mạnh binh hùng. Đâu còn bóng dáng tiêu điều nhà nhà trong thành đóng cửa khi Chiết binh gây loạn năm xưa.

Mã Văn Anh đã thăng Tọa Doanh quan, Lưu Đình Dụng thăng Bả Tổng, hai vị nghe nói Tần Lâm giá lâm Hàng thành lập tức dẫn theo một nhóm lão đệ huynh tới ra mắt, luôn miệng xưng Tần Thiếu Bảo. Tần Lâm cười xưng đã sớm cách chức, đám Chiết binh bực tức ra mặt: trong lòng huynh đệ chúng ta, ngài vĩnh viễn là Thiếu Bảo! Trước kia có Nhạc Phi Nhạc Thiếu Bảo, Vu Khiêm Vu Thiếu Bảo, anh hùng hào kiệt đương thời là Thích Kế Quang Thích Thiếu Bảo, Tần Lâm Tần Thiếu Bảo!

Đường từ Đông Nam đi Sơn Tây Bồ Châu chủ yếu có hai con, đường Nam là dọc theo Bắc Hoàng Hà qua Khai Phong Lạc Dương Đồng Quan, đường Bắc sẽ phải vòng qua Thái Hành sơn, đi một vòng rất lớn, nhưng ngang qua kinh sư, có thể trở về thăm người nhà.

Bất quá trong thơ Trương Tử Huyên nói đã an bài thỏa đáng, không cần nghi ngờ, xem giọng điệu tựa hồ đoán chừng rất nhanh là Tần Lâm có thể hồi kinh, bảo hắn trực tiếp đến Bồ Châu đi, vì vậy nên đi đường Nam.

Đoạn này Hoàng Hà ‘đoạt Hoài nhập hải’, đoạn từ Từ Châu trở xuống thuyền lớn có thể thông hành, Tần Lâm đổi ngồi một chiếc thuyền sông đáy bằng ở Hoài An phủ Vân Thê quan, Tào Bang phái tới rất nhiều hán tử cường tráng kéo thuyền cho hắn, ngược dòng mà lên.

Các chức quan khác của triều Minh thay đổi rất nhanh, nhưng vị trí Tổng Đốc tào vận thường thường ngồi xuống chính là cả đời, Tổng Đốc hiện nhiệm vẫn là Lý Quăng. Nghe nói Tần Lâm đi ngang qua, Lý lão Đại nhân từ Hoài An phủ chạy lên phía Bắc mấy chục dặm, chạy tới Thanh Giang Phổ chờ Tần Lâm, uống rượu với hắn.

Trong lúc nói chuyện Lý Quăng tỏ ra rất bất mãn với Trương Tứ Duy, Tần Lâm khuyên lão chớ nói nhiều, lão tiên sinh trừng mắt nói người khác sợ cách chức mất chức, ta đây một đống tuổi lại không cần thiết, lại nói, vị trí Tổng Đốc tào vận này cũng không phải bất cứ ai cũng làm được.

Từ biệt Lý Quăng, Tần Lâm tiếp tục đi về phía Tây. Đi hết một ngày tới Hồng Trạch hồ, đây là nơi Hoài Hà đổ vào Hoàng Hà, kể từ năm Kiến Viêm thứ hai đời Nam Tống Hoàng Hà ‘đoạt Hoài nhập hải’, trên đất bằng có thêm một Hồng Trạch hồ. Dù sao cũng là đoạt Hoài hình thành, thế nước rất không ổn định, nhiều năm qua xảy ra không ít lũ lụt.

Mới vừa dừng thuyền nấu cơm, đột nhiên thấy dưới màn đêm có rất nhiều điểm sáng vọt về phía này, tiếng người ồn ào huyên náo vô cùng.

Không biết là chuyện gì, Bạch Sương Hoa cùng các Hiệu Úy huynh đệ đều đề phòng, bang chúng Tào Bang cũng cầm thước sắt, xích sắt, côn gỗ… lên. Chỉ thấy đám người kia vây quanh một người cỡi ngựa, người nọ vượt qua đám người ra, xuống ngựa thi lễ về phía Tần Lâm:

- Tần hiền đệ, Phan mỗ cung kính chờ đợi nơi này đã lâu!

Dưới ánh đuốc chiếu rọi chỉ thấy người này mặc một bộ quan bào màu đen cũ kỹ không có bổ phục, đầu gối, cánh tay cùng trên vai vá chằng vá đụp, diện mạo chất phác giống như lão nông, da bị nắng ăn đen sì. Chính là vị năng thần trị thủy đệ nhất triều Đại Minh, tiền nhiệm Công bộ Thị Lang Phan Quý Tuần.

Tần Lâm vội vàng xuống thuyền lên bờ:

- Tần mỗ có tài đức gì, nhọc công Phan tiên sinh chờ đợi như vậy!?? Ngài quá khách sáo rồi, chẳng hay nghiệp lớn trị thủy Hoài Hà của tiên sinh bây giờ thế nào?

- Nỗi khổ khi lập nghiệp, cơ cực vất vả khó có thể dùng lời tả hết…

Phan Quý Tuần nghĩ đến trị thủy Hoài Hà chật vật, vô số con dân vì chuyện này mà chảy máu chảy mồ hôi thậm chí trả giá bằng sinh mạng, tâm trạng cũng rất là phức tạp.

Bất quá rất nhanh y liền lên giọng, lớn tiếng nói:

- Nhưng nhờ có phụ lão Lưỡng Hoài tận tâm tận lực, triều đình sắp xếp hợp lý, còn thêm Tần hiền đệ ngấm ngầm giúp đỡ, rốt cục công trình đã làm xong kịp thời vào ba ngày trước. Phan mỗ kết hợp đắp đê, nạo vét lòng sông, hiện tại bờ Hoài Hà đã vững chắc như tường đồng vách sắt, trong vòng mười năm nữa dân chúng hai bên bờ sông không cần lo lũ lụt.

- Chúc mừng, chúc mừng!

Tần Lâm vui mừng tận đáy lòng, chỉ một chút hy sinh của hắn đã có thể được báo đáp nhiều như vậy, thật sự là rất xứng đáng.

Trong đôi mắt Phan Quý Tuần chợt ứa ra nước mắt, thanh âm cũng run rẩy:

- Tần tướng quân, ngươi vì nghiệp lớn trị thủy Hoài Hà của Phan mỗ, vì muốn phụ lão Lưỡng Hoài không bị lũ lụt, không tiếc mang quan tài can gián cho tới chết. Bên ngoài ngọ môn thân bị ba trăm đình trượng, da thịt tan nát, bích huyết tung bay, không thua gì Trường Hoằng hóa ngọc, Vọng Đế đề huyết. Tấm lòng trung thành cao nghĩa như vậy quả thật trên đời hiếm thấy, xin nhận Phan mỗ một xá!

Dứt lời Phan Quý Tuần liền vái dài sát đất.

- Không được, không được…

Tần Lâm vội vàng lấy hai tay đỡ Phan Quý Tuần, sắc mặt đỏ ửng. Vốn hắn lừa gạt đình trượng vẫn còn có chút tư tâm, so ra Phan Quý Tuần mới thật sự là một mực trung thành yêu nước yêu dân.

Hắn còn chưa đỡ Phan Quý Tuần dậy, chợt thấy đám người đông nghịt lùn thấp xuống một đoạn. Thì ra hàng ngàn hàng vạn phụ lão hương thân hai bờ Hoài Hà thảy đều quỳ xuống. Dưới ánh đèn lửa chiếu rọi, có thể thấy trong mắt bọn họ tuôn trào lệ nóng.

Một vị lão Tú Tài tóc bạc trắng cao giọng nói:

- Tần tướng quân vì cứu dân chúng Lưỡng Hoài ta, ngang nhiên chịu ba trăm đình trượng, trước bị biếm đến Quỳnh Châu, sau lại biếm đến Bồ Châu, dùng tính mạng một mình bảo toàn tính mạng hàng ngàn hàng vạn dân chúng chúng ta.

- Tần tướng quân công đức vô lượng, bọn ta không có gì báo đáp, xin nhận lấy chút tâm ý!

Thôn phụ giơ giỏ trúc lên, bên trong là trứng gà luộc nóng hổi.

Không chỉ có trứng gà, dân chúng mang tới rất nhiều thứ khác: bánh nướng vàng ươm, cá xỏ thành xâu, giày tự mình may lấy… tất cả đều được ném lên thuyền, trúng vào người các huynh đệ quan giáo, vắt lên thân đám bang chúng Tào Bang.

Tuy rằng những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dân chúng đã dốc hết toàn lực, đưa ra những trái tim nóng hổi của họ.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng tất cả huynh đệ quan giáo đều ưỡn ngực thật cao, ai nấy máu nóng sôi trào, chỉ cảm thấy từ trước tới nay chưa từng có được vinh quang lớn lao như vậy. Cho dù là Tần trưởng quan không thể phục hồi nguyên chức, chúng ta đi theo hắn vĩnh viễn không được triều đình dùng, chỉ cần có hôm nay, đời này đã là xứng đáng!

- Kẻ được lòng dân sẽ được thiên hạ, được lòng dân sẽ được thiên hạ!

Trên boong thuyền thân thể Bạch Sương Hoa lại hơi phát run, Tần Lâm được vạn dân ủng hộ, cũng không phải là dùng giáo nghĩa đầu độc sách động, mà là lấy được sự ủng hộ từ tận đáy lòng dân chúng, cho dù là vị Bạch Liên giáo chủ như nàng cũng tự thẹn không bằng.

Nàng cũng không chú ý tới trong đám người, một thiếu niên tay đầy vết chai vì phải lăn lộn vào đời kiếm sống quá sớm, sau khi phụng bồi mẫu thân đưa hai đôi giày thêu hoa cho cẩm y quan giáo, y nhìn về Tần tướng quân và Phan Đại nhân nơi xa được vạn dân kính ngưỡng, ánh mắt đã từng lộ hung quang hiện ra vẻ sùng kính, lẩm bẩm nói:

- Thì ra triều đình cũng có quan tốt như Tần tướng quân và Phan Đại nhân, cũng không phải toàn là tham quan ô lại...

Ngay đêm đó, Bạch Liên giáo chủ vận công xong đại tiểu chu thiên, đi ra mạn thuyền quan sát thiên tượng, chợt vừa mừng vừa sợ: Thất Sát tinh đã dần dần mờ đi, trở về vị trí.

-----------

Bạch câu kháp tắc lai không cốc, thanh ngưu tảo dĩ xuất Hàm Quan.

Hàm Cốc Quan Tây dựa cao nguyên, Đông giáp khe sâu, Nam tiếp Tần Lĩnh, Bắc là Hoàng Hà. Dưới chân hùng quan nguy nga hùng vĩ, Hoàng Hà cuồn cuộn chảy ào ào. Hùng quan cổ xưa trải qua hai ngàn năm tang thương, hùng quan như sắt lại không khóa được thiên mệnh đổi dời, thịnh suy hưng thế, các đời vương triều định đô Quan Trung, bạo Tần, cường Hán, thịnh Đường đều bị cuốn đi theo mưa gió.

Trên đại đạo hùng quan, hơn mười tên kỵ sĩ buông lỏng dây cương mặc cho ngựa chạy từ Quan Đông tới. Người cầm đầu hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc cẩm bào màu tím thêu hoa giống như viên ngoại, miệng nở một nụ cười xấu xa. Nhìn bề ngoài hắn giống như một vị thiếu gia nhà giàu ăn chơi phóng đãng, duy chỉ có đôi mắt sáng ngời, lúc quan sát quan thành cổ xưa chợt lóe chút tinh quang rồi biến mất.

- Xem đức hạnh của ngươi kìa, ai không biết còn tưởng là hoa hoa thiếu gia nào đó.

Bạch Sương Hoa hừ mũi khinh thường với Tần Lâm.

- Ta đây gọi là tử khí Đông lai quá Hàm Quan.

Tần Lâm không biết liêm sỉ xốc y phục giũ giũ vài cái, năm xưa Lão Tử qua Hàm Quan tử khí xung thiên, Tần trưởng quan của chúng ta cũng muốn bắt chước tiên hiền. Thật ra hắn nghe người ta nói đêm qua ở khách sạn, mới đổi y phục màu tím này.

Bọn Tần Lâm bỏ thuyền lên bộ ở Từ Châu, dọc theo quan đạo ngang qua Thương Khâu, Khai Phong, Lạc Dương, Thằng Trì đi về phía Tây, trên đường kiến thức không ít cổ thành của Trung Nguyên. Trước hết qua Hào Quan, sau tới Hàm Cốc quan, Hàm Quan chính là biểu tượng vùng Quan Trung, từ Phong Lăng vượt qua Hoàng Hà, bờ Bắc chính là địa giới Bồ Châu.

Tần Lâm ghìm ngựa dừng lại ở trước Hàm Cốc quan, chỉ thấy quan thành hoang phế cũ kỹ không chịu được, tường đá loang lổ không biết là đồ cổ từ năm tháng nào. Mấy tên Tuần Kiểm ty đeo cung tên đứng dưới quan, hai tên thuế đinh lười biếng dựa vào cửa quan.

Thấy Tần Lâm nhìn mãi không nghỉ, một tên thuế đinh cao giọng gọi:

- Khách nhân kia, có hàng chỉ cần tới đóng thuế, nhìn ngang ngửa như vậy làm gì?

Tần Lâm nhảy xuống ngựa, chắp tay hỏi:

- Mấy vị Hiệu Úy, xin hỏi vì sao quan thành này cũ nát như vậy, Hàm Cốc quan đại danh đỉnh đỉnh, nhìn qua dường như sắp sập…

Thuế đinh nghe hắn gọi mình là Hiệu Úy, cũng cảm thấy khoái chí trong lòng, cười nói:

- Lão gia giữ ở chỗ này mười mấy năm, ngươi là người đầu tiên hỏi như thế. Sửa quan thành hay không là chuyện của quan phủ, ta không cần biết làm chi.

Hai người đối đáp kinh động bên trong quan, một tên trung niên áo xanh ô sa ăn mặc như như thuế lại chậm rãi đi ra, dáng vẻ phiêu hốt xuất trần thái độ, hắng giọng nói:

- Triều Đại Minh định đô kinh sư đất Yến Vân, không cần cố thủ Quan Trung giống như Hán, Đường. Mà cường địch Đại Minh là ở Mạc Bắc, muốn thủ cũng thủ phía Bắc Nhạn Môn quan, Hàm Cốc quan này tự nhiên chỉ là bài trí cho có lệ.

Tần Lâm cau mày lại, mới vừa rồi hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới một tên thuế lại nho nhỏ lại quen thuộc binh thế thiên hạ như vậy, quả thật khiến cho hắn phải trợn mắt há mồm.

- Thọ giáo. Tại hạ Tần Mộc Cận, xin hỏi tiên sinh cao tính đại danh?

Tần Lâm cẩn thận một chút, dù sao nơi này đã đến gần hang ổ Bồ Châu của Trương Tứ Duy.

Thuế lại cười cười:

- Tại hạ Doãn Tân Thương, hiệu là Bạch Hào Tử (đồng hào trắng), là người Hồ Bắc Dĩnh Trung. Vì không muốn thi loại Bát Cổ văn hại não kia cho nên noi theo tổ tiên làm thuế lại ở chỗ này, lúc rảnh rỗi đi du ngoạn phong cảnh Quan Trung, Tái Bắc, cũng cảm thấy ung dung tự tại.

Bạch Háo Tử (chuột bạch) ư? Tần Lâm cố nhịn cười, vội vàng nói ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, bắt đầu đàm luận một phen với y. Càng nói trong lòng Tần Lâm càng cảm thấy kinh ngạc, hiểu biết của người này về binh pháp thao lược vô cùng tinh diệu, dường như không kém gì Thích Kế Quang, Du Đại Du.