Cẩm Y Vệ

Chương 917: Dẫn Xà Xuất Động



Tên này đang vô cùng đắc ý trong lòng, ai bảo Vạn Lịch chỉ hạ chỉ miễn trừ hết thảy chức quan của lão tử, lại không tịch biên gia sản, thu hồi vật ngự tứ làm chi!?

Bất quá như đã nói qua, thứ nhất từ trước tới nay không có chuyện thần tử can gián còn bị tịch biên gia sản. Nếu Vạn Lịch thật sự làm như vậy, trên trán y sẽ bị khắc sâu hai chữ hôn quân. Thứ hai, người khác bị cách chức đều ngoan ngoãn cụp đuôi, chỉ có quái vật như Tần Lâm vẫn còn đeo cửu long ngọc đái trên người.

Hoàng Chí Liêm cũng sắp khóc, Tần Lâm đeo cửu long ngọc đái ngự tứ, có phải có hiềm nghi xúc phạm Hoàng gia hay không, chuyện này có thể từ từ thưa kiện. Nhưng nếu người của y bắn tới một mũi tên, vậy thì lại khác, bắn tên vào vật ngự tứ khâm ban, đây rõ ràng là manh tâm cuồng vọng bội nghịch, chính là tội đại bất kính.

Đang lúc giằng co thình lình có hơn hai mươi kỵ mã chạy tới theo sơn đạo, người chạy trước cất tiếng kêu khàn khàn như vịt đực:

- Tần lão đệ, ngu huynh tới rồi!

Thấy người này cũng mặc áo vải, mấy tên nha dịch Bồ Châu chặn đường ngăn lại:

- Xuống ngựa mau, các ngươi là ai, không được xông tới chỗ Hoàng phụ mẫu bản châu!

Người chạy trước chỉ lo gào thét với Tần Lâm, mấy tên tùy tùng theo sau lạnh lùng cười một tiếng đáp:

- Lão gia nhà ta chính là Hữu Phó Đô Ngự Sử, Tuần Phủ Sơn Tây kiêm Đề Đốc quân vụ Nhạn Môn quan, Trương húy Công Ngư Trương Đại lão gia phụng chỉ xuất kinh!

Đám nha dịch Bồ Châu lập tức há to miệng ra không khép lại được, thầm nói cấp trên của Tri Châu Đại lão gia mình là Tri Phủ thái gia Bình Dương phủ, cấp trên Tri Phủ là Phân Tuần Đạo, Phân Thủ Đạo Đạo Đài. Trên Đạo Đài là Bố Chính Sứ, Án Sát Sứ Sơn Tây... Mặc dù Hoàng Chí Liêm có thể tính được Tuần Phủ lớn hơn Tri Châu bao nhiêu, nhưng càng tính càng thấy đầu gối mềm nhũn, không tự chủ được quỳ xuống, dập đầu lia lịa như gà mổ thóc:

- Tiểu nhân mạo phạm hổ uy Tuần Phủ Đại nhân, tử tội tử tội!

Trương Công Ngư không thèm để ý tới y, chỉ nắm dây cương giật mạnh, giục ngựa chạy nhanh lên sườn núi. Y chạy một mạch tới cách Tần Lâm chừng một trượng mới nhảy xuống ngựa, bởi vì phi ngựa xa xôi vất vả, lúc này chân y đã tê chồn, lúc rơi xuống đất chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, lập tức quỵ xuống.

Tần Lâm vội vàng tiến lên đỡ y, Trương Công Ngư là một quan văn, phần lớn thời điểm là ngồi kiệu, rất ít thấy y cỡi ngựa, Lần này từ kinh sư giục ngựa chạy một mạch tới Bồ Châu, dọc đường trải qua biết bao gian nan vất vả mới có thể chạy tới kịp thời, trong lòng Tần Lâm thật sự cảm kích, luôn miệng nói:

- Xấu hổ xấu hổ, vì chuyện tiểu đệ làm khổ Trương lão ca vất vả chuyến này, sợ là thọ nguyên cũng phải tiêu ma mấy phần!

Trương Công Ngư cũng thật sự đã chạy tới mức thân thể rã rời, y xoa xoa mông và cạnh trong bắp đùi ma sát với yên ngựa nóng bừng, nhe răng toét miệng nói:

- Ngu huynh biết rõ ràng Tần lão đệ ở Bồ Châu đang ngóng trông về phương Bắc, làm sao không phi ngựa chạy tới? Từ kinh sư chạy thẳng tới Bồ Châu nghe tin Hoàng Chí Liêm điểm thổ binh bao vây đệ, ngu huynh lòng như lửa đốt lập tức chạy một mạch tới đây. May nhờ lão đệ cát nhân thiên tướng, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này, quả thật làm cho ngu huynh vô cùng vui sướng.

May nhờ triều Đại Minh không phải là triều Mãn Thanh đời sau được xưng lấy cỡi ngựa bắn cung khởi nghiệp, nhưng lại hủ hóa đến mức toàn thể quan viên chỉ quen ngồi kiệu. Huân quý vũ thần triều Đại Minh nhất luật cỡi ngựa ngồi xe, chỉ có quan viên tuổi cao đức trọng được đặc tứ mới có thể ngồi kiệu. Quan văn không bị gò bó nghiêm ngặt, nhưng phải biết cỡi ngựa, Trương Công Ngư mới có thể giục ngựa chạy một mạch tới đây.

Sắc mặt của Tri Châu Bồ Châu Hoàng Chí Liêm lập tức trở nên hết sức khó coi, y từng có duyên gặp mặt Trương Công Ngư một lần ở kinh sư, biết đây là Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát Viện. Sau khi ra ngoài nhậm chức theo thông lệ thăng một cấp hàm Phó Đô Ngự Sử, vừa đúng xuất nhậm Tuần Phủ, hiện tại chính là thượng ty trực tiếp của mình tại bản tỉnh Sơn Tây. Thế nhưng vị Tuần Phủ Đại nhân này đang cầm tay chuyện trò vui vẻ với tên họ Tần mà y đang dẫn quân vây bắt.

Hoàng Chí Liêm xuất thân Tam Giáp quan văn chính ngạch, đối phó với một cẩm y vũ thần bị cách chức như Tần Lâm tự nhiên cảm thấy không có chuyện gì lớn, cho nên chỉ dẫn thổ binh tới bao vây. Nhưng ở trước mặt Trương Công Ngư lại không tới phiên y lớn lối, khoa giáp Trương Đại lão gia sớm hơn y, chỗ dựa hùng mạnh hơn y, chức quan cao hơn y, thanh danh sĩ lâm càng cao hơn y gấp trăm lần. Quan viên trong Đô Sát Viện kinh sư cao hơn loại quan phụ mẫu địa phương như y không biết bao nhiêu mà kể.

Hiện tại không thể làm gì, cơ mặt Hoàng Chí Liêm giật giật, nặn ra một nụ cười khó coi, chạy chậm tới hành lễ:

- Hạ quan Tri Châu Bồ Châu Hoàng Chí Liêm, bái kiến Tuần Phủ bản tỉnh Trương Đô Đường.

- Hoàng Tri Châu, lá gan ngươi không nhỏ! 

Sắc mặt Trương Công Ngư trầm xuống, bày ra khí thế của Tuần Phủ Đô Đường, vung tay áo thật mạnh:

- Tần trưởng quan là phụng chỉ điều tới Sơn Tây làm việc, ngươi dám điều binh vây hắn là có ý gì, chẳng phải là phản nghịch sao!?

Hoàng Chí Liêm run rẩy toàn thân, không nghĩ tới Trương Công Ngư có thể nói nhăng nói càn như vậy. Nhưng nói như vậy cũng có thể chấp nhận được, Tần Lâm chịu đình trượng cách chức tới Quỳnh Châu là phát thánh chỉ xuống, sau đó Hải Thụy bảo cử hắn, lại có một đạo thánh chỉ ủy lạo Hải Thụy, nhân tiện điều Tần Lâm đến Bồ Châu, nói rằng hắn phụng chỉ điều đến Sơn Tây làm việc cũng không sai.

Tần Lâm nhìn Trương Công Ngư cười xấu xa không ngừng, Hoàng Tri Châu ôi Hoàng Tri Châu, ngươi chơi với người khác cũng không sao, những năm qua Trương Đô Đường tu luyện ở Đô Sát Viện kinh sư, những Đô lão gia trong đó toàn là nhân vật giỏi bới lông tìm vết, không ngừng gây chuyện. Trương Công Ngư từng sống trong đó, chuyện này cũng giống như Tôn Ngộ Không bị luyện trong lò bát quái, đã tu thành mắt lửa ngươi vàng, muốn tìm lỗi của Hoàng Chí Liêm là hết sức dễ dàng. 

Trương Thăng thấy Hoàng Chí Liêm đã mắt hoa đầu váng, không thể làm gì khác hơn là hạ thấp giọng nhắc nhở y: 

- Hoàng phụ mẫu, nói Trần Nhị Hắc, Tưởng Ma Tử.

Hoàng Chí Liêm đột nhiên thức tỉnh, trở nên phấn chấn tinh thần:

- Khải bẩm Trương Đô Đường, hạ quan cũng không dám tự tiện chuyên quyền, chỉ vì tiểu dân Trần Nhị Hắc, Tưởng Ma Tử cảnh nội bị Tần Hiệu Úy vô cớ bắt đi, có người nhìn thấy bọn Tần Hiệu Úy mặc thường phục bèn đến châu nha tố cáo. Hạ quan được triều đình bổ nhiệm làm quan phụ mẫu một phương, coi dân chúng dưới quyền như con mình, há có thể không tới cứu viện sao!? Cũng không biết là Tần Hiệu Úy phá án ở chỗ này, nên mới xảy ra chuyện hiểu lầm như vậy.

Trương Công Ngư hừ lạnh một tiếng, vốn là muốn nhân cơ hội bắt Hoàng Chí Liêm lại, cách chức đợi tội, không ngờ rằng tên này cũng khá nhanh trí, cũng không vội vàng hạ thủ. 

Đương nhiên Trương Công Ngư muốn giúp Tần Lâm, nhưng hiện tại đã khống chế thế cục trong tay, liệu họ Hoàng này cũng không thể gây nên sóng gió gì nữa, mới không truy đến cùng.

Tần Lâm nhận lãnh thịnh tình của Trương Công Ngư, suy nghĩ một chút tới bước kế tiếp, cũng không thể để cho y làm quá mức. Hừ hừ, Hoàng Chí Liêm luôn miệng đổ tội cho mình bắt cóc dân lành, giọng điệu trong bông giấu kim, cũng được, lão tử tương kế tựu kế, sẽ cho các ngươi chết tâm phục khẩu phục!

- Hoàng Tri Châu một lòng lo cho dân chúng, Tần mỗ cực kỳ bội phục, làm sao lại trách tội. 

Tần Lâm đổi lại sắc mặt ôn hòa, cười híp mắt nói với Hoàng Chí Liêm:

- Nào lại đây, Hoàng Tri Châu xem đi, Trần Nhị Hắc và Tưởng Ma Tử vẫn khỏe mạnh.

Hoàng Chí Liêm không biết Tần Lâm muốn giở trò gì, Trương Thăng ở phía sau kéo kéo vạt áo của y, y mới dẫn người vào viện.

Khỏe mạnh, thật sự là khỏe mạnh, hai tên xui xẻo này vẫn còn khỏe mạnh về lý thuyết, chỉ bất quá Trần Nhị Hắc mất đi một lỗ tai, máu dơ chảy khắp người, hiện tại đã khô lại, trở thành màu đỏ sẫm. Máu trên người Tưởng Ma Tử cũng không nhiều lắm, nhưng mềm nhũn co quắp trên đất, đáy quần ướt một mảng lớn, mùi nước tiểu khai ngấy xông vào mũi, thoạt nhìn còn thảm hơn cả Trần Nhị Hắc.

- Tần Hiệu Úy, ngươi…! 

Hoàng Chí Liêm giận đến nghẹn lời, biết nói thế nào đây…

Tần Lâm chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội:

- Hai người bọn họ chống cự vây bắt, những huynh đệ Hiệu Úy của ta toàn là mang ra từ Bắc Trấn Phủ Ty, hạ thủ không nhẹ không nặng.

Chúng Hiệu Úy cười xấu xa hắc hắc, hồn nhiên không thèm để ý. Bắc Trấn Phủ Ty chúng ta từ trước đến giờ làm việc là như vậy, bằng không vì sao lại gọi là ưng khuyển triều đình chứ?!

Cửa nhà rộng mở, một tên bộ khoái tinh mắt kêu lên:

- Đại lão gia, nơi này có một cỗ thi thể!

Hoàng Chí Liêm vội vàng đi xem thử, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tần Lâm lạnh như băng:

- Tần Hiệu Úy, sợ rằng chuyện này không thể nói không nhẹ không nặng chứ!?

- Này này, dựa vào cái gì nói là ta làm!? 

Tần Lâm tựa hồ nghĩ tới điều gì, mặt liền biến sắc, làm ra vẻ vô cùng hối hận, vội vàng nói:

- Muốn vu oan cho lão tử ư, không có cửa đâu! Thi thể của Hoắc Thiết Sơn đã nằm ở đây từ trước, lão tử bắt hai tên khốn kiếp này chính là vì tới cứu y! 

Lần này Trương Thăng tỏ ra vui vẻ, cười gian âm hiểm, đưa mắt ra hiệu cho hai tên tay sai.

Trần Nhị Hắc lập tức hội ý, bất chấp vết thương tai đang đau, giậm chân kêu lên:

- Đại lão gia minh giám, mới vừa rồi chính là hắn ép chúng ta tìm tới nơi này, vừa gặp mặt liền giết chết Hoắc lão!

Tưởng Ma Tử càng thêm giảo hoạt, dù là toàn thân sắp rã rời từng mảnh nhưng vẫn phấn chấn tinh thần kêu to:

- Đúng, Hoắc lão là bả đầu thợ rèn được phủ bọn ta mời tới, y mắc bệnh suyễn, gần đây dưỡng bệnh ở Kê Công lĩnh này, không biết vì sao họ Tần này bắt lại hai ta, ép chúng ta dẫn đường tới đây tìm Hoắc lão, hạ thủ giết y! Tiểu nhân cầu xin Đại lão gia làm chủ! 

Tần Lâm tựa hồ bị đối thủ trả đũa làm cho rối loạn trận cước, há hốc mồm cứng lưỡi không biết nói cái gì cho phải. Ngược lại chúng quan giáo huynh đệ mồm năm miệng mười chửi mắng Trần Nhị Hắc và Tưởng Ma Tử, ai cũng hối hận vừa rồi không làm thịt hai tên giặc này.

Duy chỉ có Doãn Tân Thương kinh ngạc nhìn Tần Lâm, sau đó bèn cúi đầu mỉm cười, mặc dù y không biết phá án nhưng cũng đoán được đại khái...

Trương Thăng lòng dạ ác độc, thấy Tần Lâm tựa hồ hết đường ứng đối bèn đảo mắt một vòng, lập tức quỳ xuống dập đầu trước Trương Công Ngư:

- Cầu xin Trương Đô Đường Trương Đại lão gia chủ trì công đạo cho phủ chúng ta, đáng thương Đại lão gia nhà ta tận trung vì triều đình mấy chục năm, hơn một năm làm Thủ Phụ tận tâm tận lực. Sau khi đinh ưu về nhà chịu tang, trong phủ lại bị tiểu nhân ức hiếp, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thể diện sĩ lâm còn đâu nữa?!

Trương Công Ngư ngẩn ra, y hết sức tinh thông đạo quan trường, nhưng phá án cũng chỉ hết sức tầm thường. Nghe những lời Trương Thăng vừa nói này, từng câu từng chữ hết sức chặt chẽ lợi hại. Trương Tứ Duy là đinh ưu thủ tang, cũng không phải là cách chức hồi hương, tuy rời chức Thủ Phụ nhưng thân phận vẫn còn đó. 

Trương Công Ngư phối hợp với Tần Lâm tra ra chứng cớ phủ của lão tư thông với địch bán nước, kế tiếp tự nhiên không cần phải nói. Nhưng trước khi mọi chuyện xong xuôi không ai có thể ức hiếp trên đầu lão, nếu không hào môn Tam Tấn Quan Trung và thanh lưu sĩ lâm sẽ bùng nổ.

Trương Thăng vừa quỳ xuống, đám tôi tớ quản sự Thiếu Sư phủ và Trần Nhị Hắc Tưởng Ma Tử cũng đồng loạt quỳ xuống, khóc như mưa gạt lệ cầu khẩn Trương Công Ngư và Hoàng Chí Liêm chủ trì công đạo. Mà Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí cầm đầu đám cẩm y quan giáo cũng hùng hùng hổ hổ, nhất thời nửa bên Kê Công lĩnh trở nên cực kỳ náo loạn. Trương Công Ngư lòng rối như tơ vò, không thể làm gì khác hơn là nhìn Tần Lâm bằng ánh mắt cầu cứu.

Tần Lâm ung dung cười một tiếng, đã sớm biết tính tình Trương Công Ngư nhiệt tình trung trực, lăn lộn trong quan trường cũng đã hai mươi năm, là một bằng hữu đáng để kết giao. Nhưng bàn về thủ đoạn tàn nhẫn, quyết định dứt khoát, vị bái huynh này còn kém rất xa, e rằng không thể trông cậy được gì.

Bất quá vốn Tần Lâm vẫn không trông cậy vào Trương Công Ngư phá án, tác dụng của y vẫn còn phải chờ thêm một thời gian nữa.

- Trần Nhị Hắc, Tưởng Ma Tử, hai người các ngươi cũng không nên ngậm máu phun người! 

Tần Lâm gằn giọng quát, nhưng thanh âm có vẻ hơi yếu ớt, dáng vẻ dường như cố ý tỏ ra ngoài mạnh trong yếu:

- Luật Đại Minh vu cáo phản tọa đồng tội(vu cáo người khác nếu không có tội, bản thân kẻ vu cáo phải chịu tội ấy), hai người các ngươi không nên tự tác thông minh, cẩn thận ăn trộm gà không thành ngược lại còn lỗ nắm thóc!

Tần Lâm nói như vậy, Trần Nhị Hắc và Tưởng Ma Tử càng không chút kiêng kỵ. Ngược lại tên quản gia Trương Thăng kia hơi sững lại một chút, cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi gật đầu ra hiệu cho hai tên tay sai.

Chỉ là hai tên tay sai mà thôi, cho dù là hy sinh cũng không đáng kể gì, ngược lại có thể cắn cho Tần Lâm một cái, cho dù là có khả năng một phần vạn cũng hoàn toàn đáng để mạo hiểm thử một lần.

Dù sao vị Phượng Bàn tướng công chân chính được Thiếu Sư phủ thậm chí là hào môn Quan Trung kính trọng như Thái Sơn Bắc Đẩu, từng thân cư Thủ Phụ triều Đại Minh, ngồi trên địa vị cao chỉ tay ra lệnh hiện tại vẫn còn đang trên đường khẩn trương chạy về Bồ Châu. Chỉ cần mình cố gắng tranh thủ thời gian, chờ lão nhân gia trở lại chủ trì đại cục, Tần Lâm chỉ là một tên vũ phu không có gì đáng phải lo lắng cả.

- Chúng ta chính mắt nhìn thấy, chính là vị Tần trưởng quan này dẫn người, dẫn người tới đây giết chết Hoắc Thiết Sơn! 

Trần Nhị Hắc đặt điều vu khống, đôi mắt đảo tròn liên tục, ra sức nói dối sao cho không có sơ hở.

Sau khi Hoàng Chí Liêm tới, Trần Nhị Hắc đã được băng bó xử lý sơ bộ, lỗ tai bị tước mất đã được dùng vải trắng băng lại.