Cẩm Y Vệ

Chương 940: Thu Thập Viên Mãn



Đỗ Thập Nương thay tỷ muội đọc tiếp bài Đằng Vương Các của Vương Bột này, mặc dù ở nhà chưa hề đọc sách nhưng trời sinh nàng thông minh đĩnh ngộ, nhớ kỹ từ cú hơn đám tỷ muội này.

Đỗ Thập Nương vừa nhắc như vậy, đám tiểu cô nương lập tức vịnh ngâm tiếp theo, thi từ như châu ngọc tuôn trào trong miệng.

Gió chiều rét lạnh, ráng chiều sáng chói, Đại Đồng thành thu hết trong đáy mắt, loáng thoáng có thể thấy được Bạch Đăng sơn. Tay áo phất phơ theo gió, bất kể có hiểu ý cảnh trong thơ hay không cũng đã tạm thời quên được nỗi sầu kiếp sống giam cầm.

Tú bà và Vương ma ma cười hài lòng, bồi dưỡng cô nương Đại Đồng phủ, muốn vươn lên ngôi đầu trong chốn trăng hoa ở kinh sư, không thể bồi dưỡng ra loại nô tỳ thấp kém thô tục, phải có chút khí chất thanh lệ thoát tục mới được, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, phải tinh thông mấy môn như vậy mới được.

Nhưng vào lúc này trên quan đạo phía Nam xe ngựa ầm ầm, một đội kỵ sĩ chạy trước giơ cao cờ xí, mã giáp chỉnh tề, Phi Ngư phục, Tú Xuân đao, vẻ mặt giống như hổ gầm ưng dương tiến tới.

Tiếp theo là một số lớn Lạt Ma tăng Tây Tạng chạy bộ, thân vận pháp bào hai màu đỏ trắng, khiêng hai chiếc giường nằm chạy như bay chân không chấm đất. Hai người ngồi trên giường một béo một gầy, tướng mạo có hơi cổ quái.

Sau đó mới là một chiếc xe tứ mã, sườn xe dầy cộm nặng nề, sơn đen bóng loáng có thể soi bóng trên đó. Phu xe mặc áo nâu đi giày trắng đội mũ đỉnh nhọn, lưng thẳng tắp ngồi phía trước, điều khiển xe chạy hết sức vững vàng.

Cuối cùng là một đám kỵ sĩ mặc áo nâu đi giày trắng đội mũ đỉnh nhọn, sắc mặt âm trầm lặng lẽo, đầu mày cuối mắt đằng đằng sát khí, khiến cho người ta nghi ngờ là Thập Điện Diêm La đóng ấn sai lầm, khiến cho đám ác quỷ hung linh dưới mười tám tầng địa ngục chạy lên dương thế.

Đám tiểu nha đầu trên lầu các cách đó không xa cũng cảm thấy một cỗ khí thế âm trầm hung hiểm ập vào mặt, bị dọa sợ đến mặt mày thất sắc.

- Đây… đây là ai vậy?

Đỗ Thập Nương nắm chặt lan can, tay nhỏ bé bởi vì dùng sức có vẻ trắng bệch.

Bên trong bọn tỷ muội có kẻ biết chữ, nhìn cờ xí của đội nhân mã kia run giọng đọc:

- Tả Đô Đốc, Thiểu Bảo, đặc tiến Vinh Lộc Đại Phu, Trụ Quốc, Khâm Sai Tổng Đốc Đông Xưởng quan giáo Tần!

Đông Xưởng, Đông Xưởng!

Chớ nói bọn tỷ muội, ngay cả tú bà thanh lâu và vị Vương ma ma hung thần ác sát mới vừa rồi kia, giờ phút này cũng sợ đến mặt không còn chút máu.

Nhà Đỗ Thập Nương sâu trong núi, cũng không biết uy danh Đông Xưởng, ánh mắt chợt lóe sáng tò mò hỏi:

- Đông Xưởng là gì vậy, là xưởng thợ rèn sao? Tại sao Lưu tỷ tỷ tỏ ra sợ hãi như vậy, chẳng lẽ bọn họ là người xấu?

Lưu tỷ tỷ là thư hương môn đệ, sau khi nhà tan cửa nát lưu lạc phong trần, nghe vậy liền cười khổ nói:

- Dĩ nhiên, đương nhiên là người xấu, xấu nhất…

Ôi... Đỗ Thập Nương liền thở dài:

- Vì sao trên đời này lại có nhiều người xấu như vậy, lại còn hoành hành bá đạo?

Tiểu cô nương cũng không biết, vị Đại ca ca trong đáy lòng nàng có nụ cười ôn hòa, tâm địa thiện lương hiện đang ngồi trong xe ngựa màu đen, chính là tân nhậm Đốc Chủ Đông Xưởng!

- Điên rồi, các ngươi tìm chết!

Tú bà và Vương ma ma lấy lại tinh thần, từ phía sau hung hăng nhào tới, kéo hai nàng Lưu, Đỗ về phía sau:

- Đốc Công Đông Xưởng đang ở phía dưới, các ngươi dám nói bậy ở chỗ này, không muốn sống nữa sao?

Thật ra thì nhân mã Đông Xưởng còn cách thanh lâu này rất xa, ít nhất tuyệt không thể nào nghe thấy hai thiếu nữ nói chuyện, nhưng tú bà và Vương ma ma cũng không dám mạo hiểm chút nào, tuyệt đối không dám.

Hồi lâu sau Đỗ Thập Nương mới nhoài ra khỏi lòng tú bà, nhìn theo đội nhân mã Đông Xưởng đi xa, đáy lòng có cảm giác là lạ, phảng phất thứ gì đó rất quan trọng vừa rời xa mình.

Có rất nhiều khi duyên phận đã định, vô số lần đi lướt qua sát bên nhau mà không hề hay biết, cuối cùng bị lạc trong biển người mênh mông, phải rất lâu sau mới có thể gặp lại, gặp lại cũng đã chưa chắc có thể nhận ra...

-----------

- Có lẽ là hoa mắt…

Tần Lâm buông màn xe xuống, mới vừa rồi tựa hồ hắn thấy xa xa trên tầng ba của một ngôi lầu có một bóng người có vẻ quen quen, nhưng đảo mắt đã biến mất không thấy.

Không gian bên trong xe ngựa vô cùng rộng rãi, Tần Lâm trở lại ngồi xếp bằng trên giường.

Trương Tử Huyên tựa sát vào hắn, đầu gối lên đùi hắn, phía dưới eo nhỏ nhắn lót một chiếc gối nhỏ, nằm với tư thế vô cùng thoải mái. Mắt phượng khép hờ, lông mi hơi rung động, tựa như một con con mèo nhỏ lười biếng.

Tần Lâm nghịch nghịch mái tóc mềm mại dài thư thác đổ của người ngọc, cười híp mắt nói:

- Tử Huyên muội muội, muội càng ngày càng lười...

- Tiểu muội phải nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa trong những ngày này Tần huynh không thể sinh ra chủ ý xấu xa.

Mắt Trương Tử Huyên khép hờ uể oải nói, tay khẽ vuốt ve bụng, mặt lộ vẻ hạnh phúc.

Ặc… Tần Lâm khốn quẫn, rốt cục những ngày qua cấy cày cực khổ cũng đã có thành quả, trong bụng thiên kim tướng phủ đã xuất hiện một sinh mạng nho nhỏ. Nàng lập tức biến thân thành cọp mẹ giữ con, không để cho hắn động vào.

Nhìn dáng vẻ Tần Lâm kinh ngạc, Trương Tử Huyên cười trộm khúc khích, véo hắn một cái:

- Cố gắng nhịn mấy ngày nữa, chờ đến kinh sư, các tỷ tỷ muội muội cũng đang chờ huynh!

Trương Tử Huyên không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới Thanh Đại và Từ Tân Di, Tần Lâm lại có phản ứng mạnh hơn. Nhớ tới dáng vẻ yêu kiều động lòng người của nữ y tiên, dáng người bốc lửa của Từ Đại tiểu thư, hắn chợt cảm thấy bụng dưới mình như bốc lửa.

Chu Dịch Tham Đồng Khế đáng chết! Tần Lâm rất buồn bực, cũng cùng là song tu, Bạch Sương Hoa thần công đại thành, ta đây chỉ có t*ng trùng lên não, quả thật là không có thiên lý…

Trương Tử Huyên thấy dáng vẻ quẫn bách của Tần Lâm cũng không dám trêu ghẹo hắn nữa, vội vàng ngồi thẳng người dậy, con ngươi chuyển mấy vòng bắt đầu nói sang chuyện khác:

- Tần huynh, chớ nên nói nhảm nữa, bổ nhiệm võ thần làm Đốc Chủ Đông Xưởng thật là ngoại lệ trong triều. Sau này giải quyết thế nào, huynh đã có kế sách gì chưa?

Tần Lâm nhận chức Đốc Chủ Đông Xưởng, cũng đối mặt cùng một vấn đề giống như Trương Thành vậy, đó chính là làm thế nào thành lập ban bệ tâm phúc của mình, làm thế nào chân chính nắm giữ đại quyền Đông Xưởng.

Ở phương diện này, thật ra hắn không thể có ưu thế bằng Trương Thành, bởi vì hắn là một Đốc Chủ Đông Xưởng trơ trọi, ngay cả Ty Lễ Giám Bỉnh Bút thái giám cũng không phải. Đương nhiên cũng không có khả năng đám tâm phúc của Trương Kình nằm vùng trước đây bỏ Trương Ty Lễ hiện tại đang nóng bỏng tay, đổi sang đầu vị Tần Đốc Chủ là hắn mới vừa nhậm chức.

Huống chi còn có một chuyện: Xưởng Vệ đều là cơ quan đặc vụ, Đông Xưởng thoát thai từ Cẩm Y Vệ, sai dịch đều là chọn lựa ra từ Cẩm Y Vệ, Lý Hình Thiên Hộ Chưởng Hình Bá Hộ cũng đến từ Cẩm Y Vệ, gọi là Thiếp Hình quan. Vì sao cái sau có thể vượt qua cái trước, phần lớn toàn là Đông Xưởng vượt qua Cẩm Y Vệ như vậy!?

Khác nhau ở chỗ các đời Đốc Công Đông Xưởng đều là thái giám, dễ dàng xuất nhập cung hơn so với cẩm y vũ thần chưởng Cẩm Y Vệ sự, được ở gần đế vương, cũng được đế vương tín nhiệm hơn!

Nhưng Tần Lâm lại không có được ưu thế này, hắn không phải là thái giám, không thể nào tùy ý xuất nhập cung, mà sợ rằng lòng tin của Vạn Lịch đối với hắn cũng rất có hạn. Có lẽ cả đời vị đế vương cay nghiệt khắc bạc kia cũng không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào, dù là Trương Kình Trương Thành bên cạnh y, y cũng thi triển đế vương thuật chế ngự chặt chẽ.

Về phần kỹ thuật phá án của Tần Lâm quả thật độc bộ thiên hạ, nhưng nắm quyền lực trong tay cũng không phải là chỉ dựa vào phá án là có thể được. Lưu Tam Đao thâm niên lâu nhất kỹ thuật cao nhất Đông Xưởng, tối đa cũng chỉ làm đến Khoa Quản Sự, ngay cả Lý Hình Bá Hộ cũng không thể với tới.

Rốt cục làm thế nào mở ra đột phá khẩu, chân chính nắm trong tay Đông Xưởng? Đây là vấn đề đặt ra trước mắt Tần Lâm.

- Người.

Tần Lâm không chút nghĩ ngợi đáp, hắn đã sớm cân nhắc về vấn đề này:

- Quan trọng ở chỗ dùng người.

Trương Tử Huyên gật đầu một cái:

- Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao cũng có thể dùng được, nhưng chỉ dựa vào hai người này e rằng…

Hoắc Trọng Lâu hữu dũng hữu mưu, Lưu Tam Đao lão thành chững chạc, cũng có thể coi là nhân tài hiếm có. Nhưng bên trong Đông Xưởng có đủ các lộ thần tiên, yêu ma quỷ quái, bất cứ một nhân vật nào cũng không phải là tầm thường. Trong ban bệ Tần Lâm còn thiếu vài nhân vật tàn khốc như Chu Hưng, Lai Tuấn Thần… để chấn nhiếp thống soái hết thảy.

Doãn Tân Thương đủ tàn độc âm hiểm, nhưng người này học âm dương binh pháp, loạn thế Đồ Long thuật, không thích hợp phái đi loại cơ quan đặc vụ Đông Xưởng này.

Trương Tử Huyên lục lọi hết một lượt, cũng không tìm ra được người nào có thể phát huy tác dụng.

Tần Lâm cười cười:

- Xe tới trước núi tất có đường, vi phu đã tìm trong túi mình được một hai nhân vật có thể đối phó chuyện này. Tử Huyên muội muội cũng đừng quan tâm nữa, tránh cho suy nghĩ quá độ, liên lụy đứa nhỏ trong bụng.

- Hừ, ai thèm quan tâm huynh!

Trương Tử Huyên bĩu môi, bất quá quả thật không nói chuyện này nữa, nằm ở bên cạnh cửa sổ xe, vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài.

Thu chinh Đông giải, lúc này chính là thời điểm áp tải lương thực tới phòng tuyến Tuyên Đại biên giới. Nhiều đội xe chất đầy lương thảo dừng ở bên đường, bọn xa phu nghỉ ngơi ở bên cạnh ăn chút gì, bánh bao nóng hổi, cháo đặc… ai nấy ăn nóng toát ra đầu đầy mồ hôi.

Trương Tử Huyên chú ý thấy không ít dân phu mặc áo bông mới thật dày, cười cười nói nói tán gẫu với nhau vô cùng vui vẻ.

- Xem ra rốt cục dân chúng Tam Tấn cũng được xả hơi nghỉ thở, sống một năm no ấm hơn…

Thiên kim tướng phủ mỉm cười hạ màn xe xuống. Nếu như dân chúng ăn không đủ no, đoàn xe vận chuyển chinh lương đã sớm đầy tiếng than van oán trách, không thể có cảnh tượng như vậy.

Tần Lâm cười cười:

- Há chỉ có dân chúng Tam Tấn, năm nay tiếng cười vui của dân chúng Tái Ngoại, Quan Trung đều nhiều hơn năm trước.

Mắt Trương Tử Huyên chợt lóe sáng, tuy không thể giúp cho hết thảy hàn sĩ thiên hạ vui mừng, nhưng chỉ cần tiếng cười sung sướng nhân gian nhiều hơn so với quá khứ đã là vô cùng đáng quý. Chuyến đi Tam Tấn này rốt cục thu thập viên mãn, Tần huynh lấy thân phận Đốc Chủ Đông Xưởng trở lại kinh sư, sẽ khuấy động mây khói kinh sư tới mức nào!?

-----------

Cơ hồ cùng thời khắc đó, Quy Hóa thành ở Tái Ngoại đã là tuyết trắng một màu.

Tuy Quy Hóa thành được xưng là hùng thành Tái Ngoại, nhưng dù sao cũng là thành thị thảo nguyên dựng lên không lâu, thật ra thì không xê xích bao nhiêu với huyện thành trong nước, chỉ có thể dung nạp số người có hạn.

Nhưng bây giờ bốn bề Đông Nam Tây Bắc Quy Hóa thành, lều chiên đếm không hết tạo thành một mảng rộng lớn như biển, khắp nơi toàn là đống lửa bập bùng. Mấy lá đại kỳ da dê đón gió tung bay thật cao, trong doanh người đến người đi, cảnh tượng vô cùng sôi nổi tấp nập. Bên trong lều chiên nếu không phải là mì nấu thịt dê vậy cũng là bánh nướng, hiện tại nhà nào cũng có nồi sắt mà năm ngoái trên thảo nguyên vẫn còn hiếm thấy.

Trước kia những mục dân vượt qua mùa Đông cũng không thoải mái như vậy, bất quá kể từ khi Yêm Đáp Hãn phong cống bắt đầu tốt hơn nhiều. Đợi đến khi Tam Nương Tử và Tần tướng quân bình định Tái Bắc, biên cảnh, những mục dân dùng sản phẩm trên thảo nguyên đổi lấy lương thực, y phục chống lạnh từ Trung Nguyên, vượt qua mùa Đông cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

Bên trong đại trướng có lá đại kỳ da dê cao to nhất, Tam Nương Tử Chung Kim Hắc Truân đang cử hành yến hội, con trai nàng Bất Tháp Thất Lý và mấy vị tướng quân trung thành chia ra ngồi hai bên, ai nấy lộ vẻ vô cùng hưng phấn.

Mặt hoa đào Tam Nương Tử có hơi ửng đỏ, giơ ly rượu lên:

- Chỉ ý triều đình đã xuống, Tần tướng quân đích thân chủ trì chuyện này. Đợi đến đầu mùa Xuân sang năm, chúng ta sẽ xua quân vượt qua sa mạc tiến về phía Tây, hù dọa đám ngốc ở Tây Vực kia một chút.

- Có Tần tướng quân chủ trì, nếu Thoát Thoát ta đây dám nói một chữ không, chính là tên khốn không được Trường Sinh Thiên thu nhận. (Trường Sinh Thiên là vị thần chí cao của Mông Cổ)

Đại Thành Đài Cát Thoát Thoát là người thứ nhất nhảy ra, chỉ trời thề thốt tỏ vẻ sẽ dốc hết toàn lực vì Tần Lâm.

Đám tướng lãnh quý tộc Ngạch Lễ Đồ, Minh An ầm ầm đáp ứng, xuất binh vượt sa mạc hù dọa các bộ tộc Tây Vực một chút, là có thể chia được một phần lợi nhuận sau khi khai thông con đường tơ lụa. Chuyện như vậy nếu kẻ nào còn không chịu đáp ứng, nhất định là trong đầu kẻ đó toàn là đậu hũ.

Thổ Mặc Đặc bộ bắt đầu điểm binh chuẩn bị ngựa, các nam nhân chỉnh tu đao kiếm vũ khí, các nữ nhân thừa dịp mùa Đông chưa tới may vá y phục, chuẩn bị sẵn sàng cho hành động mùa Xuân năm sau.

-----------

Trong một thôn trại ở Thiểm Tây An Tái, một lớp tuyết trắng thật mỏng bao trùm cả vùng đất vàng.

Khí trời rét lạnh, đám hài tử trong thôn chơi đùa ở bên ngoài, hoạt động một chút cho ấm áp thân thể. Cửa thôn tụ tập hai ba mươi thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi, chia làm hai toán chơi trò quan binh đánh cường đạo, miệng thở ra toàn là khí trắng, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng vì kích động và rét.

Chỉ thấy bọn chúng chia làm hai nhóm, một nhóm quan binh, một nhóm cường đạo, một công một thủ, một đánh một đỡ cũng mơ hồ có chút đường lối. Nếu người hiểu biết quân trận nhìn thấy e rằng sẽ giật nảy mình.

Đám thiếu niên đóng vai quan binh hơi lớn một chút, thiếu niên đóng vai cường đạo tuổi còn nhỏ hơn một chút. Cũng may trong đội ngũ bọn họ có một thiếu niên mày rậm mắt to, thân thể tráng kiện, khí lực cực lớn, chẳng những lúc xung phong rất có uy thế mà còn hô to chỉ huy thủ hạ, dần dần áp đảo bọn quan binh.

- Nhị Cẩu Tử từ mặt Đông lên, Tam Đức Tử ổn định phía Tây, ta sắp tới đây!