Cẩm Y Vệ

Chương 966: Thay Mận Đổi Đào



Trong ngục giam là một thông đạo chính dẫn xuống phía dưới, còn có một số thông đạo nhánh dẫn ra ngoài. Hai bên những thông đạo nhánh này mới là phòng giam, hai bên thông đạo treo những chiếc đèn chong leo lét như hạt đậu, không khí có mùi ẩm mốc hôi hám, còn có mùi máu tanh khiến cho người ta phải buồn nôn. 

Mỗi một thông đạo nhánh như vậy là một đại ngục: Lôi, Đình, Thi, Hiệu, Lệnh, Tinh, Đẩu, Hoán, Văn, Chương, mỗi chữ đối ứng một tòa đại ngục, mười thông đạo nhánh có mười đại ngục. Càng đi sâu vào trong, thân phận phạm nhân bị nhốt càng cao, vụ án càng trọng đại.

Chỗ sâu nhất cuối thông đạo chính là đại ngục chữ Chương, trong đó chỉ nhốt hai người, mỗi người một phòng giam đối diện với nhau.

Y phục trên người bọn họ coi như tề chỉnh, tuy không thể so với áo lông đắt tiền quý phái của đạt quan hiển quý, nhưng cũng là áo bông mỏng ấm áp, đủ để ngăn khí lạnh trong ngục giam. Bên trong phòng giam bày giường nằm đàng hoàng, chứ không phải tùy tiện trải rơm cỏ cho phạm nhân ngủ, ở giữa còn có một cái bàn nhỏ, trên đó có thức ăn thịt cá đầy đủ.

Chẳng qua là dường như trạng thái tinh thần hai vị phạm nhân không được tốt, y phục và chăn đắp đều bị bọn họ làm bẩn thỉu, để lộ rành rành vết nước canh hoen ố. Râu tóc bọn họ hoàn toàn không được cạo, mặc cho chúng mọc ra tự nhiên, tóc tai bù xù râu ria thật dài, giống như dã nhân trong rừng sâu núi thẳm.

Nơi này nhốt hai tên phạm nhân có thân phận hết sức đặc thù, đám ngục tốt tới lui đều tỏ ra kính cẩn hơn các nơi khác, thậm chí có thể nói lộ ra vẻ kính sợ và nịnh hót, tựa hồ kẻ đối mặt cũng không phải là phạm nhân, mà là lão trưởng quan, lão thượng ty.

- Hôm nay thế nào? 

Một tên sai dịch canh tù thấp giọng hỏi đồng bạn.

Đồng bạn lắc đầu một cái:

- Không chịu động đũa.

Sai dịch kia thở dài, đi tới trước phòng giam, cách chấn song sắt to như cánh tay dùng lời lẽ ôn tồn nói:

- Từ Chưởng Hình, ngài cần gì hành hạ bản thân mình như vậy… Tiểu Ngụy ta kính ngài là một hán tử, từ trước tới nay chưa từng có mạo phạm chút nào, khuyên Từ Chưởng Hình nên sống cho thật tốt, có lẽ tương lai còn có một ngày có thể.đi ra…

Sai dịch nói xong, trong lòng lại thầm thở dài, hiểu rằng cơ hội vị này được ra ngoài có thể nói là rất mong manh, lời nói của mình vừa rồi chỉ có thể lừa gạt được quỷ.

Người trong phòng giam ngẩng đầu lên, quả nhiên là Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước năm xưa từng làm mưa làm gió ở kinh sư, nòng cốt của đảng Phùng Bảo, từng khiến cho trẻ con khóc đêm phải nín.

Nhưng bây giờ không thể so với năm xưa, thân thể y gầy đi rất nhiều, râu tóc mọc dài rối bời, hai mắt lõm sâu vào, chiếu ra ánh sáng âm u như quỷ hỏa, nhìn chằm chằm tên sai dịch kia, khiến cho y cảm thấy nổi da gà khắp toàn thân.

- Đi ra ngoài, Từ mỗ còn có ngày đi ra ngoài được sao? Ha ha ha…

Từ Tước cất tiếng cười to, nội lực y hết sức thâm sâu, tiếng cười vang vọng trong đại ngục âm u chẳng khác nào tiếng quỷ gào nơi địa phủ.

Phạm nhân trong phòng đối diện nghe tiếng cũng ngẩng đầu lên, cũng gầy gò ốm yếu, nhưng hung quang trong mắt ong vò vẽ của y vẫn còn rất mạnh mẽ, thậm chí còn âm trầm đáng sợ hơn trước. Người này nghiến răng nghiến lợi, cất giọng sài lang:

- Con bà nó, nếu được may mắn như lời chúc lành của Tiểu Ngụy ngươi, thật sự có ngày ra được bên ngoài, Trần gia gia sẽ bóp chết từng tên một đám cháu chắt loài rùa bọn Hình Thượng Trí, Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi…

Sai dịch sọ Ngụy sắc mặt trắng bệch, im miệng không dám nói nhiều, còn đi ra xa mấy bước giả bộ không nghe thấy gì cả. Dù sao hai người này cũng là trưởng quan cũ của y, dư uy rất nặng, chiếu cố bọn họ một chút cấp trên cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu hùa theo bọn họ nói những lời bậy bạ, lỡ truyền đến tai Hình Thượng Trí, e rằng một tên sai dịch coi tù nho nhỏ như y có chết cũng không hiểu vì sao mình chết.

Trần Ứng Phượng bị giam ở chỗ này, tuy rằng tinh thần khổ sở dở sống dở chết nhưng thể xác cũng không phải chịu đau đớn gì. Chỉ là từ Đông Xưởng Lý Hình Bá Hộ uy phong lẫm lẫm biến thành tội nhân không thấy mặt trời, nhốt hai ba năm như vậy quả thật sống không bằng chết.

Vừa rồi thóa mạ thật sướng miệng, y bèn vịn song sắt cất tiếng mắng bọn Hình Thượng Trí một hơi. Vì mắng không kiêng kỵ, cho nên Trương Kình, Trương Thành, Tần Lâm, Trương Tứ Duy cũng bị trúng thương không ít.

- Cần gì như vậy, chẳng lẽ chúng ta bị Tần Lâm, Hình Thượng Trí bắt nhốt sao?!

Từ Tước thở dài sâu kín một tiếng, lại cười khổ nói:

- Trần lão đệ, nghỉ ngơi một chút đi, nói cái gì đi ra ngoài thật là vớ vẩn, ngươi thật sự cảm thấy đời này chúng ta còn có thể được thấy mặt trời sao!? 

Trần Ứng Phượng nhất thời á khẩu không trả lời được, há hốc mồm không phát ra được thanh âm nào, hung quang trong mắt lặn mất, rất nhanh đã trở nên ảm đạm.

Hai vị này là đại tướng của yêm đảng Phùng Bảo ở Đông Xưởng, đương nhiên tội trạng rất nặng, theo như tâm tư Vạn Lịch tất nhiên muốn chém đầu bọn họ.

Nhưng sau khi Phùng Bảo rơi đài, một loạt chuyện xảy ra làm cho người ta hoa cả mắt. Đầu tiên là Lý Thái hậu và Vạn Lịch không hợp, tiếp theo Vạn Lịch đánh ngã Giang Lăng đảng, truất phế toàn bộ đại thần Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô… tiếp theo chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám Trương Hoành tự vận, Đốc Công Đông Xưởng Trương Kình thăng chưởng ấn Ty Lễ Giám, Trương Thành tiếp nhiệm Đông Xưởng, gần đây lại đổi Tần Lâm.

Bao nhiêu biến cố xảy ra liên tục như vậy, ai còn nhớ tới hai kẻ xui xẻo thuộc đảng Phùng Bảo này. Đông Xưởng từ Phùng Bảo, Trương Kình, Trương Thành đến Tần Lâm, liên tiếp bốn đời Đốc Chủ kẻ xuống người lên như vậy, mỗi một đời đều bận rộn ra sức bài trừ tâm phúc nằm vùng của các phe thế lực khác. Hơn nữa Trương Kình, Trương Thành còn phải đặt tinh lực chủ yếu ở bên người Hoàng đế, tâm tư đặt ở Ty Lễ Giám, ở Đông Xưởng ít hơn nhiều, vì vậy cứ mặc cho Từ Tước và Trần Ứng Phượng vị nhốt dở sống dở chết trong ngục giam này.

Ngay cả Hình Thượng Trí cũng chỉ là thỉnh thoảng tới cười nhạo một phen, một năm gần đây cũng tới rất ít. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Phùng Bảo đã là quyền yêm gian nịnh hết sức rõ ràng, mỗi khi Vạn Lịch nhắc tới lão lập tức nghiến răng nghiến lợi tỏ ra oán hận. Hai Trương trong cung, văn võ ngoại triều đều nhất trí nhận định tội ác của lão chất chồng, lão hổ này đã chết đi thật kỹ, tuyệt không có khả năng Đông Sơn tái khởi. Ngay cả Phùng Bảo còn như vậy, đám binh tôm tướng cá dưới quyền lão có gì khác với người chết chứ.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Từ Tước và Trần Ứng Phượng sẽ vĩnh viễn bị giam trong đại ngục u ám. Ba năm, năm năm sau, sẽ không còn ai nhớ tên bọn họ, cuối cùng bọn họ sẽ biến thành hai cỗ thi thể lạnh như băng, kéo từ trong đại lao Đông Xưởng ra ngoài, ném ra bãi tha ma ngoài đồng ở phía Nam kinh sư làm mồi cho chó hoang.

Từ Tước đã sớm nghĩ thông suốt chuyện này, cho nên y tâm như tro tàn không một gợn sóng, sống như cái xác biết đi, hết thảy hy vọng đều dập tắt.

Trần Ứng Phượng vốn nóng nảy hơn, nhưng nghe thấy những lời này của lão thượng ty lão bằng hữu, cuối cùng thẫn thờ hồi lâu rốt cục cũng thở dài sâu kín, chán nản ngã ngồi xuống đất.

Có lẽ cũng không phải là y không hiểu, chẳng qua là không muốn hiểu ra quá sớm, còn muốn chừa lại cho mình một chút hy vọng.

Nhưng số mệnh đã định hy vọng này của y cũng phải tắt ngấm. Bốn chữ ‘dư nghiệt Phùng đảng’ còn đáng sợ hơn xui xẻo hơn cả Giang Lăng đảng. Dù sao Giang Lăng đảng cũng là văn thần sĩ đại phu, có đồng môn đồng niên cùng hương cùng bảng, có môn sinh cố lại trải khắp trong ngoài triều. Phùng đảng thì sao? Là quyền yêm đảng vũ nội đình, văn thần tuyệt sẽ không nói tốt một câu nào cho bọn họ. Hoàng cung đại nội đã sớm trở thành thiên hạ của Trương Kình, Trương Thành!

Trần Ứng Phượng chậm rãi ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt Từ Tước. Hai người vốn vô cùng chán nản, đây mới là khốn tọa sầu thành, ngồi dưới giếng nhìn trời, sóng gió kinh sư không còn liên quan gì với bọn họ nữa, tuy còn sống mà như đã chết, giống như cái xác biết đi.

Nếu như là văn thần sĩ đại phu, tỷ như Văn Thiên Tường, Dương Liên rơi vào tình cảnh như vậy, có lẽ còn có thể lấy trung hiếu tiết nghĩa tự an ủi động viên mình, nhưng Từ Tước, Trần Ứng Phượng làm sao có được tâm cảnh như vậy. Nghĩ đến ngày trước kiêu ngạo ngông cuồng, uy danh hiển hách trong kinh sư, hiện tại rơi vào tình cảnh này, quả thật có cảm giác sống không bằng chết.

- Ôi, bị giam nửa chết nửa sống như vậy, không bằng lão tử chết đi còn hơn! 

Trần Ứng Phượng nóng nảy, lửa giận bốc lên, đập đầu vào hàng rào sắt đùng đùng vang dội.

Từ Tước liếc y một cái, cũng lười không khuyên giải, dù sao mỗi ngày Trần Ứng Phượng cũng sẽ giở ra đủ các trò chơi khác nhau giải sầu.

Thình lình có tiếng bước chân từ thông đạo chính truyền tới, hết sức rõ ràng trong chốn lao tù âm u yên tĩnh này. Từ Tước nghe được đầu tiên, Trần Ứng Phượng hơi chậm một chút cũng dừng trò chơi của mình lại, nghiêng đầu lắng nghe, khóe miệng nở một nụ cười lãnh khốc:

- Hừ hừ, cũng không biết là tên phạm nhân nào xui xẻo!

Dứt lời y còn lè lưỡi liếm môi một cái, vẻ mặt rất là hưng phấn, bởi vì Đông Xưởng thẩm vấn phạm nhân dĩ nhiên là phải nghiêm hình đánh khảo. Trần Ứng Phượng đã tới nông nỗi này rồi, không còn cơ hội tự tay đánh khảo phạm nhân nữa, cũng chỉ có thể nghe tiếng kêu gào thê thảm người khác phát ra, phát tiết một chút phẫn muộn trong lòng mà thôi.

Tiếng bước chân không đi nơi khác, một mực đi thẳng về phía đại ngục chữ Chương. Thần sắc Từ Tước khẽ biến, Trần Ứng Phượng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cắn răng, lặng lẽ chờ người tới tuyên bố vận mạng của mình.

Một đội sai dịch dọc theo thông đạo chính đi xuống, hai vị Đương Đầu chính là người quen cũ Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao. Hai người thẳng vào đại ngục chữ Chương, đại đội sai dịch đều ở bên ngoài thông đạo chính canh giữ, chỉ có mấy người đi theo vào. 

- Hoắc gia, Xuân phong đắc ý đó sao?

Trần Ứng Phượng cất giọng sài lang chào hỏi, tiếng cười còn khó hơn nghe hơn khóc, trong đó lộ vẻ chế nhạo.

Từ Tước và Trần Ứng Phượng bị nhốt ở thâm lao đại ngục, nhưng cũng có tiểu sai dịch lặng lẽ thông báo chút tin tức cho bọn họ, tự nhiên biết Tần Lâm làm Đốc Chủ Đông Xưởng. Nghe nói hắn cũng không thể nắm giữ thế cục, Đông Xưởng còn đang bị Trương Kình khống chế, bọn Hình Thượng Trí thao túng, cho nên Trần Ứng Phượng mới lên tiếng mỉa mai.

Phải biết, lúc trước chính là Tần Lâm dẫn người bắt y và Từ Tước lại!

Hoắc Trọng Lâu hừ một tiếng ồm ồm:

- Không biết sống chết!

Lưu Tam Đao lại hớn hở tươi cười:

- Từ gia, Trần gia, hai vị đã lâu không gặp. Lão Lưu ta cũng chưa từng đắc tội với hai vị, lần này còn dẫn một vị cố nhân tới đây…

Nhắc tới Lưu Tam Đao cũng là người được trọng dụng thời Phùng Bảo, tuy không tính là Phùng đảng nhưng cũng bị xui xẻo lây. Cho nên Từ Tước, Trần Ứng Phượng không ghét lão, còn nhìn lão chắp tay một cái, sau đó giương mắt nhìn về phía sau xem là vị cố nhân nào.

Một người đứng trong đám sai dịch tháo mũ đỉnh nhọn xuống, lại gỡ bộ râu quai nón ra, nhất thời thay đổi bộ dáng, Chỉ thấy hắn cười cợt nhả, duy chỉ có hai con mắt rất có uy thế, không phải là Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm còn có thể là ai khác.

Trần Ứng Phượng hít sâu một hơi khí lạnh, sau đó liên tục cười khổ: 

- Lần này muốn đưa chúng ta lên đường sao? Từ lão ca, dù sao hai ta cũng có bạn trên đường xuống suối vàng.

Từ Tước lại nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tần Lâm chắp tay một cái:

- Tần Đốc Chủ đã lâu không gặp, phong thái hơn cả năm xưa, thật sự đáng mừng.

Ủa…? Trần Ứng Phượng kinh ngạc, không hiểu Từ Tước đang làm gì. Đầu rơi bất quá để lại vết sẹo to bằng miệng chén, đời này oanh oanh liệt liệt như vậy, cần gì phải vẫy đuôi nịnh nọt họ Tần?! Huống chi có vẫy đuôi cũng vô ích, từ trước bọn họ làm Chưởng Hình Thiên Hộ Lý Hình Bá Hộ, biết bao nhiêu phạm nhân từng đau khổ cầu khẩn, mình và Từ lão ca cũng chưa từng dung thứ cho người nào.

Tần Lâm gật đầu một cái, như cười như không nhìn Từ Tước: 

- Quả nhiên Từ Chưởng Hình tâm cơ bén nhạy, không hổ là một viên Đại tướng dưới quyền Phùng Đốc Công năm xưa.

Từ Tước lắc đầu cười khổ: 

- Tần Đốc Chủ muốn hỏi gì làm gì, Từ mỗ làm theo là được, chỉ bất quá lúc này nơi đây, chỉ sợ Từ mỗ cũng không thể phân ưu thay Đốc Chủ.

Thấy dáng vẻ của Tần Lâm phải giả dạng sai dịch tiến vào Đông Xưởng, dĩ nhiên không phải phụng mệnh tới xử tử hai người bọn họ, mà là giống như đích thân tới đây có chuyện khẩn cầu. Chẳng qua là Từ Tước cũng không biết rốt cục đối phương muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn hỏi y một ít bí mật năm xưa sao? Vật đổi sao dời, e rằng hiện tại cũng không còn hữu dụng như trước nữa…

Tần Lâm bật cười ha hả, chợt thu tiếng cười lại, ánh mắt sắc bén phảng phất có thể nhìn thấu tận tâm can Từ Tước:

- Ai nói không thể phân ưu thay bản đốc? Năm xưa hai vị là nhân vật làm mưa làm gió ở kinh sư, Từ Chưởng Hình, Trần Lý Hình vang danh Đông Xưởng, há có thể cam lòng ngồi trong chốn lao tù, mấy chục năm sau hóa thành một bộ xương khô?

- Dĩ nhiên không muốn! 

Trần Ứng Phượng tranh đáp trước, y xông nhanh về phía trước, lắc chấn song sắt to đen kêu lên loảng xoảng.

Tay cầm trọng quyền, rượu ngon mỹ nhân, mặc tình sinh sát, từng nếm qua mùi vị quyền lực, hiện tại lại bị nhốt trong ngục giam đoạn tuyệt hết thảy hy vọng, quả thật là sống không bằng chết. Giờ phút này chỉ cần có một cọng rơm cứu mạng xuất hiện, Trần Ứng Phượng bằng lòng mang hết thảy ra trao đổi, dù là cơ hội mong manh tới mức nào cũng không tiếc.

Từ Tước tương đối trầm ổn lão thành hơn, mặc dù trong đôi mắt lóe ra ánh sáng kích động nhưng vẫn đè nén tâm trạng xuống, hết sức giữ cho thanh âm của mình lộ ra vẻ vững vàng một chút:

- Tần Đốc Chủ chớ có lừa dối, thân phận hai ta thế nào, ngươi dám dùng sao?