Câm

Chương 11



Thiếu gia và nhóc câm để kẻ buôn người ở lại trong phòng. Tuổi tác gã đã trên năm mươi, bị đánh nhừ tử như vậy, cộng thêm thời tiết vẫn chưa ấm lên, chỉ cần họ bỏ mặc, gã sẽ lặng lẽ chết trong căn phòng cũ nát này hệt như một kẻ khốn cùng không chịu thấu giá rét trời đông.

Thế nhưng khi nhóc câm thấy thiếu gia định bỏ đi, cậu vô thức níu tay anh lại. Chiếc măng tô to rộng của thiếu gia đang khoác trên người cậu, trước khi nhóc câm kịp hoàn hồn, tay áo sơ mi của anh đã bị cậu vội vàng giữ chặt.

“Em sao thế?” Thiếu gia dùng ánh mắt hỏi cậu. 

Động tác của nhóc câm thuần túy xuất phát từ bản năng, không thể diễn giải cho rõ ngọn ngành. Tâm trí cậu còn đang rối bời bởi chân tướng vừa mới phát hiện. Biết là trước khi được thiếu gia giải thích mọi việc thì đừng nên suy nghĩ lung tung, nhưng chẳng biết tại sao cậu vẫn ngờ rằng anh cố ý không nói cho mình về lai lịch gia đình.  

Thiếu gia không hay biết nhóc câm nghi ngờ anh. Ngẫm nghĩ một lát, anh đành vô cùng bất đắc dĩ mà thừa nhận, có lẽ nhóc câm là người lương thiện từ bi nhất trên đời này. Dù cho trước mặt là thứ súc sinh như thế, vẫn có thể rủ lòng trắc ẩn muốn cứu hắn một mạng.  

Anh vén vạt áo khoác trên người nhóc câm, lấy ví tiền ra từ túi trong, rút một xấp tiền ném xuống cái vật sống dở chết dở nằm trên mặt đất.

Đây không chỉ là thiện ý của nhóc câm. Còn hơn thế, đây là lời nhục mạ cùng chế nhạo độc nhất vô nhị thiếu gia dành cho gã. Mi làm tổn thương người của ta, ta đánh mi là ta có lý, ta cứu mi là ta có nghĩa. Mi không những chẳng biết xấu hổ, trái lại còn như con chó bò rạp trên mặt đất nhặt tiền. Coi như bản thiếu gia trả tiền xem đứa con hát xấu xí diễn hề. 

Những tờ tiền mới tinh sực nức mùi bột giấy và bột màu(1) đặc trưng, tung bay lả tả rải đầy mặt đất. Nhóc câm bấy giờ mới hoàn hồn, toàn thân run lên. Phải rồi, đây là thiếu gia cơ mà, thiếu gia thương cậu xót cậu đến mức này, sao có thể lừa gạt hãm hại cậu cho được?  

Thiếu gia vỗ vỗ đầu cậu, “Đi thôi.”

Nhóc câm theo sau anh, không quay đầu nhìn gã đàn ông mặc cho toàn thân bầm dập vẫn điên loạn bò lên giật từng tờ tiền giấu vào người. Cậu đi theo thiếu gia rời khỏi căn phòng, trước lúc lên xe rốt cuộc vẫn không kìm lòng được, muốn một lần nhìn lại nơi mình từng lớn lên. Song thiếu gia đã đưa tay che mắt cậu.

—— “Đã nói khi ra khỏi đây, bất kể là việc gì đều phải quên sạch đi cơ mà?” 

Mặt trời ngả bóng về tây, khói lam chiều dần nhẹ bay lên từ những chái nhà rách nát. Một thằng bé chợt lao vào từ đầu hẻm, có lẽ đã ở ngoài cả ngày chạy rông. Nó thấy hai người phục sức đẹp đẽ trước mặt, người cao cao kia cổ tay áo trắng còn nhuộm đỏ màu máu. Thằng bé trở nên dè dặt khác thường, chầm chậm men theo bờ tường, đi qua họ chạy vào trong nhà.

Thiếu gia không biết nhóc câm vừa mới nghe thấy lại thanh âm. Cho dù không nhìn, cậu cũng có thể phân biệt được đây là tiếng bước chân của một đứa trẻ.

Cậu đột nhiên cảm thấy thật tủi thân, nhớ đến hồi mình chỉ nhỏ bằng ngần ấy. Bị người ta bắt nạt, không được phép khóc. Không xin được tiền, bị đánh, không được phép khóc. Bị gã “cha” lột sạch quần áo ném lên mặt bàn cũng không được lên tiếng, không được phép khóc. Lúc chưa mất tiếng, cậu từng bị nhét giẻ bẩn cũ rách vào miệng, mùi vị đắng nghét hôi thối xộc lên phát lộn mửa. Lúc đã câm rồi, cậu từng phát sốt giữa đêm, cảm nhận từng màn kí ức mơ hồ, vừa sợ vừa lạnh, chẳng có ai dựa vào… 

Thiếu gia cảm giác được, dưới lòng bàn tay anh, làn mi nhóc câm đang run rẩy. Rồi cậu đột nhiên khóc lên. Thế nhưng lần này không giống như những lần trước, dường như chỉ đơn thuần là đang đau lòng, là đang oán trách thiếu gia vì sao lâu như vậy mới tìm thấy mình. Thiếu gia thở dài, giữ tư thế ôm nhóc câm từ sau lưng, siết chặt bả vai cậu, bàn tay che mắt cậu không hề suy suyển.

Chỉ bằng một hai câu khó mà bảo cậu buông bỏ mọi thứ được. Một lần nữa trở lại chốn này, đối mặt với kẻ thù hại cả đời mình khốn khổ, cậu thậm chí vẫn chẳng có cách nào sinh lòng căm hận. Nhóc câm khoan dung, nhóc câm dễ mềm lòng, nhưng thiếu gia thích cậu như thế, đó mới là điều khiến cậu đặc biệt.

Dẫu sao nhóc câm cũng không giống người cha tàn nhẫn của cậu, giữa đêm hôm khuya khoắt có thể đang tâm đem vứt bỏ đứa con. Người cha ấy giờ phút này đường bệ ngồi trên ghế sau của chiếc xe hơi đen, đi tìm đứa con trai út mười mấy năm về trước mình từng ruồng rẫy.

(1) Mình không tìm được tư liệu rõ ràng về tiền giấy thời này, bột màu ở đây có lẽ là bột làm mực in tiền.

24.

“Bà nói ai đến cơ?”

Thiếu gia cởi chiếc áo khoác đắp trên người nhóc câm, đưa cho bà quản gia rồi lại nắm tay cậu. 

Thân thể nhóc câm hơi khó nuôi. Hằng ngày ở nhà không có việc gì làm thì chẳng sao, hễ ra khỏi cửa hoặc tâm trạng bất ổn đôi chút là lập tức đổ mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy mất hết hơi ấm. Thiếu gia nắm hai tay cậu, kéo vào trong nhà.  

Bà quản gia vừa báo nhà có khách, “Thị trưởng, ngài thị trưởng đến nhà.”

Thiếu gia dừng bước.  

Thực ra các vị quan lớn qua lại thăm nom người trong cùng vòng giao tiếp cũng là chuyện thường tình. Nhưng trước đây thiếu gia vì từ hôn mà từng gây một trận ì xèo, khiến cả nhà thị trưởng phật ý. Thị trưởng oai nghiêm uy quyền, hẳn sẽ không chịu xuống nước mà chủ động tới cửa. 

Vậy thì là bởi vì…

Không, không phải đâu.

Thiếu gia thoáng liếc nhìn nhóc câm bên cạnh, phủi ý nghĩ này ra khỏi đầu. Anh nhớ lại bộ dáng hốt hoảng bỏ về của cô gia sư ngày đó. Thiên kim tiểu thư sợ nhất là cha mình tìm được nhóc câm. Trước mặt thiếu gia cô ta diễn vở tỷ đệ tình thâm, đơn giản là vì lo anh thật sự muốn cho cậu nhận tổ quy tông, phơi bày những gì cô ta che đậy.

Thiếu gia bảo nhóc câm: “Nhà có khách, ta không chơi với em được, em về phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước đi.” 

Nhóc câm cũng mệt rã rời rồi. Nguyên một buổi chiều trải qua quá nhiều chuyện, cậu dường như đã dốc hết tâm tình của cả nửa đời người, từ lúc lên xe đến lúc về nhà chỉ ngồi thất thần ngẩn ngơ, chuyện gì cũng không để ý. Cậu uể oải nhẹ gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười với thiếu gia rồi bước lên lầu. 

Đi được một nửa nhóc câm mới sực nhớ, cậu còn chưa nói với thiếu gia chuyện tai mình đã nghe được mà anh đã vào phòng khách mất rồi. Bà quản gia đưa cậu lên lầu, vừa bước vừa lẩm bẩm: “Hồi trước thiếu gia từ chối hôn nhân với tiểu thư, thực quá là không phải. Bây giờ ngài thị trưởng lại chủ động đến gặp, chắc chắn là vẫn muốn bàn chuyện kết hôn đây…” 

Hai chữ “thị trưởng” lọt vào tai, nhóc câm đột ngột quay ngoắt lại. Bà quản gia đi sau cậu bị dọa giật bắn: “Ối chao! Cậu sao thế? Quên đồ gì ư?”

Nhóc câm chỉ về phía phòng khách, huơ tay hỏi bà: “Thị trưởng? Khách là thị trưởng ạ?”

Bà quản gia gật đầu, cảm thấy có điều gì đó kì quái khó tả. Nhóc câm lẽ ra phải không nghe thấy gì chứ, sao lại hỏi như thể hiểu được lời bà nói thế này?

“Ấy, tiểu tiên…” Bà không biết ngày hôm nay cậu với thiếu gia ra ngoài đã gặp chuyện gì, nhưng nếu như nhóc câm thực sự lấy lại được thính lực, nghe thấy phỏng đoán của bà về nguyên cớ thị trưởng tìm đến nhà… Thiếu gia tốt với cậu ấy như vậy, cậu nhất định sẽ đi làm ầm lên với thiếu gia cho xem.

Bà còn chưa kịp ngăn cản nhóc câm, giải thích với cậu bà chỉ đang đoán mò, nhóc câm thoắt cái đã huỳnh huỵch lao xuống lầu, dùng sức đẩy mở cửa phòng khách. 

Thiếu gia đang tiếp chuyện thị trưởng trong căn phòng sáng choang ánh đèn. Bị nhóc câm ngắt quãng, anh thản nhiên đặt chén trà xuống, đứng dậy vẫy tay với cậu, “Lại đây.” 

Vì chạy cuống lên, nhóc câm thở hổn hển. Chưa bao giờ cậu chắc chắn về dự cảm của bản thân như lúc này, vị khách ngồi trên ghế kia hẳn là cha cậu rồi. Thiếu gia thì né tránh che giấu, thám tử chỉ tiết lộ vài ba câu, còn từng gọi mình là “tiểu thiếu gia”. Trong ví tiền cô giáo có tấm ảnh chụp đứa bé trai thật quen, cô giáo tốt với mình như vậy, thì ra chính là chị gái mình… 

Nhóc câm mất tiếng lâu như thế, chưa từng nghĩ đến có một ngày mình mong muốn cất giọng vì người cha gần như chưa biết mặt. Cậu quên mất thanh âm bản thân thô đục đến mức nào, chỉ nghĩ rằng hồi còn bé mình gọi “cha, cha” chắc cũng mềm mại đáng yêu động lòng người. 

Nhóc câm nín thở bước từng bước về phía họ, lòng bàn tay dấp dính mồ hôi vì hồi hộp. Ấy thế nhưng ngài thị trưởng chỉ uể oải mở mắt liếc cậu duy nhất một lần lúc đẩy cửa bước vào, sau đó tuyệt nhiên không nhìn tới nữa, “Thiếu gia thực sự có thói quen nuôi dưỡng bé trai nhỉ? Lại còn mặc váy nữa, trông không ra cái thể thống gì cả.” 

Thiếu gia kéo nhóc câm ngồi xuống cạnh mình, trong lòng hết sức kém vui. Cái giọng người lớn dạy bảo này quả tình nghe mà phát bực. Hẳn nhiên ngài ta không biết nhóc câm là con ruột mình, nhưng đang ở trong nhà người khác, bàn về một người xa lạ, lời nói sao có thể khó lọt tai đến vậy?

“Tôi cho em ấy mặc. Em ấy bị thương, mặc váy mới tiện thay thuốc.”

Nhóc câm không hiểu những lời lẽ nặng nề của thị trưởng. Hay nói chính xác hơn là, cậu đang vô cùng xúc động, dù bị ngài ghét bỏ cũng vẫn thấy rất mực hưng phấn. Thị trưởng chưa phát hiện ra thiếu gia đang ra sức bảo vệ nhóc câm, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng,  “Cái đồ không biết quy củ, sao còn dám ngồi xuống!” 

Ngữ khí ngài ta quá khắc nghiệt, âm lượng vút cao, nhóc câm tựa như cũng phản ứng theo mà đồng thời đứng dậy. Ngài thị trưởng vẫn chưa hài lòng, lại nói tiếp: “Không thể không nói, thiếu gia rất là không biết cách dạy dỗ nó. Sau này con gái ta gả cho cậu rồi, có lẽ cũng không cần lưu thằng bé này lại nữa.”

Trái tim thiếu gia nhảy dựng lên một cái. 

Anh ôm choàng eo nhóc câm, kéo cậu ngồi xuống trên đùi mình, nắn bóp tay cậu ở nơi ngài thị trưởng khuất mắt trông coi, “Tôi có nói muốn cưới con gái ngài lúc nào? Căn nhà này nhỏ lắm, e rằng thiên kim nhà thị trưởng sẽ phải chịu uất ức.”

Lời này ý tứ bao che quá mức rõ ràng, tư thế ngồi trên đùi cũng cực kỳ thân mật. Thị trưởng cuối cùng cũng dằn mạnh chén trà nãy giờ cầm trên tay, nước trà văng lên tung tóe. Ngài trỏ vào mũi thiếu gia mắng: “Cậu còn có quy củ gì không! Xem ra thiên kim thị trưởng mà không uất ức thì cậu mới uất ức đấy nhỉ! Nếu không vì cha cậu đưa lễ bồi thường còn cười nói xin lỗi, nếu không vì con gái ta đi gặp cậu về hồn xiêu phách lạc bỏ uống bỏ ăn, thì thứ oắt con như cậu ở đó mà ăn nói như thế với ta được chắc! Còn mày nữa…”

Từ khi ngồi ghế làm quan, thị trưởng chỉ toàn được nghe lời người tâng bốc, vốn đã rất ít khi tức giận. Song hôm nay ngài liên tiếp bị thiếu gia áp chế, ngay đến lời chửi bới cũng chẳng nghĩ được ra. Ngài vừa định mắng tiếp nhóc câm, thiếu gia lại coi như ngài không hề tồn tại, ngay trước mắt thị trưởng hôn nhẹ lên một bên má cậu, “Em ổn chứ?”

Nhóc câm từ nhỏ chịu đòn đã quen, nhưng vì tai không nghe thấy, nên cũng chưa từng bị ai mắng tợn như thế. Cậu nhất thời bị dọa đến ngây người, không phản ứng lại. 

Thị trưởng đứng, thiếu gia ngồi, kéo đầu nhóc câm áp vào vai mình, dùng lực bịt kín tai cậu. Anh ung dung bảo ngài ta: “Không phải là tôi không cưới. Nhưng cả chị gái lẫn em trai đều muốn gả cho tôi, phúc khí này quá lớn, tôi nào có kham nổi thưa ngài.”