Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 68: Ngoại truyện 3



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Play ở văn phòng”

Hợp đồng nhậm chức mà Thời Niệm Niệm kí với bệnh viện bắt đầu vào tháng 9. Vốn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể có được một kỳ nghỉ dài ba tháng hiếm hoi, kết quả lại bị Giang Vọng gọi tới công ty.

Cô ở nhà nghỉ ngơi ba ngày rồi chính thức đi làm.

Gọi là đi làm nhưng thật ra cũng không chính thức, bởi vì nơi làm việc của cô được đặt trong văn phòng của Giang Vọng luôn. Buổi sáng Thời Niệm Niệm thức dậy cùng lúc với Giang Vọng, quần áo ăn mặc ngày thường của cô rất đơn giản, mùa hè thì mặc áo phông quần đùi, vì phải tới công ty làm nên mấy hôm trước còn đặc biệt mua một vài bộ âu phục.

Bên trong là một chiếc áo sơ mi cổ chữ V, khoác một chiếc áo blazer màu nhạt, bên dưới là váy ngắn chữ A, tác phong rất chuyên nghiệp, cũng thể hiện ra chút khí chất mà ngày thường không thể nhìn thấy.

Khi hai người cùng nhau vào công ty thì bị cả một đám người nhìn chăm chú, vào khoảnh khắc cửa thang máy khép lại ấy, Thời Niệm Niệm cũng có thể nghe thấy tiếng bàn tán rất lớn vang lên ở bên ngoài.

Thời Niệm Niệm rất lo lắng: “Liệu em có bị mắng chửi không?”

“Mắng chửi gì?” Giang Vọng cụp mắt.

Thời Niệm Niệm đang liên tưởng tới phong cách trong nhóm chat của công ty một chút thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Giang Vọng ở bên cạnh, anh hạ bút thành văn: “Hồ ly tinh mê hoặc ông chủ ấy hả?”

“…”

‘Hồ ly tinh mê hoặc ông chủ’ Thời Niệm Niệm theo Giang Vọng ra khỏi thang máy, tầng 19 rõ là yên tĩnh hơn nhiều so với tầng dưới, thư ký Triệu thấy hai người tới thì bỏ chiếc di dộng đang bị ấn lạch cạch xuống: “Ngài Giang, bà Giang đấy ạ.”

Văn phòng của Giang Vọng rất lớn, hai mặt là cửa sổ sát đất, không có đồ trang trí gì, sạch sẽ đơn điệu.

“Hôm nay em phải làm gì thế ạ?” Thời Niệm Niệm hỏi.

“Bây giờ thì không có việc gì, lát nữa anh sẽ sắp xếp để em gặp nhân viên kỹ thuật thảo luận về tính thực tiễn của thành quả.” Giang Vọng trả lời rất nghiêm túc.

Thời Niệm Niệm gật đầu, yên lặng ngồi một bên.

Đã kết hôn từ rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô ở công ty của Giang Vọng nguyên một ngày như này, trước đây thỉnh thoảng cũng có tới, nhưng chỉ là cùng ăn cơm linh tinh, chứ chưa từng thấy cảnh Giang Vọng bận rộn một ngày là như thế nào.

Anh ngồi ở văn phòng không được bao lâu thì phải đi mở họp, đi đến véo mặt Thời Niệm Niệm: “Thế nào rồi?”

“Vẫn ổn ạ.”

“Nếu mệt thì cuối hành lang tầng 19 có phòng ngủ, có thể đi ngủ một giấc.”

Thời Niệm Niệm ngẩn người: “Chỗ này của anh còn có cả phòng ngủ nữa ư?”

“Hồi trước khi thức suốt đêm thì sẽ tới đó ngủ một lát, lâu lắm rồi không tới, nhưng mà hàng ngày đều có người quét dọn, chìa khoá ở trên bàn của anh, nếu mệt thì tự mình đi nhé.” Giang Vọng dặn dò xong thì ra ngoài đi họp.

Sáng nay khi Thời Niệm Niệm bị Giang Vọng dựng dậy từ trên giường bắt đi làm cùng thật ra rất buồn ngủ, nhưng bây giờ thì đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Cô nghĩ rằng gần đây sẽ phải bận rộn liên tục nên cũng không mang theo thứ gì có thể giải trí, lật đại tờ tạp chí đặt trên bàn trà, cuối cùng nhàm chán thở dài.

Ngồi trên sô pha một lát, Thời Niệm Niệm lại dời bước đến chỗ ngồi của Giang Vọng.

Chỗ ngồi của tổng giám đốc đó.

Thời Niệm Niệm giẫm chân, chiếc ghế lắc lư hai cái.

Rảnh rỗi nhàm chán, cô sắp xếp lại bàn làm việc của Giang Vọng cho gọn gàng, liếc một vòng, lại cúi người kéo ngăn kéo ra, trong ngăn kéo trái lại rất sạch sẽ, các loại tài liệu hồ sơ được xếp chỉnh tề, ngoài bìa viết mấy chữ ngắn gọn, là nét chữ của Giang Vọng.

Thời Niệm Niệm kéo cái ngăn kéo tiếp theo ra, thấy được một cuốn sổ quen thuộc.

Nhìn rất quen, cuốn nhật ký đã từng ở bên cô năm năm ấy, đang lẳng lặng nằm trong ngăn kéo của Giang Vọng.

Trước đây khi về nước cô đã dự định đi tìm Giang Vọng, nên cuốn nhật ký này cũng dừng lại ở một ngày trước khi cô về nước, dòng chữ cuối cùng chính là ‘Mình phải quay về tìm anh ấy’.

Sau đó vào lễ Giáng Sinh bọn cô còn từng về căn nhà kia của Thời Niệm Niệm một chuyến, Thời Niệm Niệm không dám chắc có phải anh đã lấy cuốn sổ nhật ký này về vào lần đó không, lại còn chẳng hề nói năng gì với cô nữa.

Cô xem mấy trang đầu tiên, cái cảm giác vừa chua xót vừa khó chịu trong quá khứ lại ập đến, cô hít cái mũi, không xem nữa mà lật tới trang cuối cùng luôn.

Dòng chữ cuối cùng đã thay đổi, không còn là ‘Mình phải quay về tìm anh ấy’ nữa.

Mà là ‘Một đời đằng đẵng, chung tình hiếm hoi’.

Giang Vọng đã viết dòng chữ cuối cùng này.

Bình thường người đàn ông thường không nghiêm túc, đặc biệt là khi chơi xấu thì nói lời yêu thương hết lượt này tới lượt khác, nhưng lúc này khi Thời Niệm Niệm nhìn thấy một câu âu yếm đơn giản được giấu kín như vậy lại đỏ mặt dậm chân.

Cô giơ tay lên, vu.ốt ve hàng chữ ấy, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, cô gập cuốn nhật ký lại theo phản ứng bản năng, “Bộp” một tiếng, rồi ngẩng đầu lên, hai mặt nhìn nhau với người đàn ông ở phía đối diện.

Thời Niệm Niệm còn đang do dự xem có cần phải giải thích một chút mình là ai hay không, dù sao thì cô như bây giờ kèm với phản ứng vừa rồi cực kì giống gián điệp lẻn vào văn phòng của tổng giám đốc.

Không đợi cô lên tiếng, người đàn ông đã nhanh chân đi tới trước bàn làm việc: “Chị chính là hoàng hậu nương nương phải không ạ?”

“…”

Người đàn ông trước mắt này mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm, quần âu màu xám tro, áo sơ mi kẻ sọc, dáng vẻ này cùng với câu nói “Chị chính là hoàng hậu nương nương phải không ạ?”thật sự không được ăn khớp cho lắm.

Thời Niệm Niệm ngẩn người, gật đầu: “À, đúng vậy…”

“Vừa nãy ở công ty tôi có nghe thấy mọi người nói hoàng hậu nương nương tới, chị không biết chứ, bên dưới đều phát điên cả rồi, mọi người đều cực kì thích chị, chị xem xem hôm nào có rảnh thì cải trang đi tuần một chuyến nhé.”

Thời Niệm Niệm bị lời lẽ của anh ta làm cho ngượng ngùng, kéo cổ áo nói: “Anh tìm tổng giám đốc Giang có việc gì hả? Anh ấy đi họp rồi, tôi có thể chuyển lời lại giúp anh.”

Cô còn không quên thay từ ‘Giang Vọng’ thành ‘Tổng giám đốc Giang’.

Người đàn ông nói: “Tôi tới là để tìm chị ạ.”

“Tìm tôi ư?”

Anh ta vươn tay: “Chào chị, tôi là công trình sư phụ trách mặt kỹ thuật của dự án cải cách này của chị, Từ Tư Khiêm.”

Thời Niệm Niệm vội vàng đứng lên bắt tay với anh ta, công trình sư kỹ thuật của công ty Giang Vọng chắc chắn đều là người giỏi, dự án cải cách vẫn chưa hoàn thiện của mình mà đặt trước mặt người ta có lẽ còn trở thành trò cười nữa.

Cô suy nghĩ, vừa lịch sự lại khiêm tốn nói: “Ý tưởng đó của tôi vẫn chưa hoàn thiện, tôi cũng không rõ lắm nếu thực sự khai thác thì liệu có vấn đề gì không, nếu xảy ra vấn đề không thực hiện được trong việc chuyển đổi thành phẩm thì anh có thể nói thẳng với tôi.”

“Không, suy nghĩ của chị rất phù hợp với một sản phẩm mà công ty chúng tôi đang nghiên cứu phát triển vào giai đoạn trước, có một vài phương diện cũng cần đến những kiến thức mà chị biết.”

Giang Vọng họp xong về văn phòng thì nhìn thấy cô gái nhỏ và Từ Tư Khiêm đang thảo luận trước bàn làm việc của anh, trước mặt đặt một tờ bản vẽ rất lớn.

Cô gái nhỏ nghe thấy tiếng anh mở cửa, nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục xem bản vẽ, chẳng thèm liếc anh thêm một lần nào nữa, chỉ đứng lên nhường lại chỗ ngồi cho anh.

Giang Vọng đè bả vai cô: “Em cứ ngồi đi.”

“Tổng giám đốc Giang ạ.” Từ Tư Khiêm gật đầu, “Tôi đang thảo luận với cô Thời vài vấn đề về phương án thiết kế.”

Giang Vọng nghiêng người ngồi trên tay vịn ghế, khẽ hất hàm: “Các cậu cứ tiếp tục đi.”

Thời Niệm Niệm vẫn còn có ý kiến, hai người thật đúng là coi anh như không khí, thảo luận cực kì nghiêm túc, lúc đầu Giang Vọng nghe Thời Niệm Niệm bàn luận nội dung về mặt này còn thấy mới mẻ, tới lúc sau nhìn hai người thì lại thấy buồn chán.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Buổi chiều các em hẵng tiếp tục, phải ăn cơm rồi.”

“Chờ chút đã tổng giám đốc Giang, bọn tôi còn một vấn đề cuối cùng nữa.”

Giang Vọng giơ tay niết gáy cô gái nhỏ, nghe thấy tiếng thì ngước mắt, giọng nặng nề: “Từ Tư Khiêm.”

Anh ta sửng sốt, nháy mắt đã phản ứng lại: “Dạ dạ dạ” rồi ôm bản vẽ chạy đi.

Giang Vọng véo mặt cô: “Bận rộn cả một buổi sáng rồi, có đói bụng không?”

Thời Niệm Niệm đập mu bàn tay anh một cái: “Anh hung dữ với người ta thế làm gì?”

“Anh có hung dữ với người ta đâu.” Giang Vọng tiếp tục giơ tay lên véo mặt cô, không thèm để ý tới việc cô vừa tố cáo, còn hỏi tiếp: “Có phải em béo lên một chút rồi không? Thịt trên mặt hình như nhiều hơn rồi đó.”

“Không béo, hôm qua vừa cân xong.” Thời Niệm Niệm lườm anh, nói nghiêm túc, “Anh cứ hay véo mặt em, thịt cũng bị véo cho nhão luôn rồi, đương nhiên sẽ thấy nhiều.”

Giang Vọng bị chọc cười, nghiêng lên trước, dựa vào cô cười một hồi lâu.

Tuy rằng Giang Vọng sinh ra đã là cậu ấm hàng thật giá thật, nhưng có lẽ là vì từ nhỏ đã trải qua những chuyện đó, nên tính cách của anh khác với kiểu người mỗi một lỗ chân lông đều toả ra cái khí chất cậu ấm ăn chơi trác táng như Hứa Ninh Thanh, bình thường cũng không để ý lắm tới chuyện ăn uống, lúc bận thì ngay cả ăn cơm cũng không rảnh mà quan tâm, ngày thường đều đến căng tin của công ty ăn.

Nhưng mà hôm nay Thời Niệm Niệm tới nên khác, trước đó anh cũng đã sai thư ký Triệu đi mua.

Rượu vang đỏ, gan ngỗng, cá hấp bí đao, canh cá hầm cẩu kỷ, súp kem nấm.

Ngay cả món điểm tâm ngọt cũng chuẩn bị.

“Tiền lương thực tập của em không ăn nổi mấy món này đâu.” Thời Niệm Niệm nhìn đồ ăn trước mắt, nói.

Cô sẽ tới công ty của Giang Vọng thực tập trong vòng hai tháng, hồ sơ được đưa thẳng tới phòng nhân sự, trả lương như các thực tập sinh khác, thế nên không hẳn là nhiều.

“Vậy sau này em cứ ở lại công ty anh, ngày nào anh cũng sẽ mua cho em ăn.” Giang Vọng nói.

Thời Niệm Niệm thích ăn đồ ngọt, cũng chưa động tới những món khác, cô xắn một miếng bánh kem cho vào miệng trước, có một ít hạt vụn dính trên thìa, cô cũng vươn đầu lưỡi liế.m đi một cách tự nhiên.

Liế.m xong lại nói: “Không được, em phải chữa bệnh cứu người.”

Ánh mắt của Giang Vọng tối xuống, nhìn hành động của cô, nhìn cô vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt, cuốn đi một ít hạt vụn trắng, ăn với vẻ mặt hạnh phúc.

Có chút không nhịn nổi, anh nghĩ.

“Nhưng mà…”

Giang Vọng ngước mắt.

Thời Niệm Niệm ngồi bên cạnh anh, quay đầu sang nhìn anh, miệng vẫn đang nhai đồ ăn, đôi mắt sáng lấp lánh, cánh môi ướt át, cô mở miệng, cười khanh khách.

“Tổng giám đốc Giang à.”

Giang Vọng chỉ cảm thấy “Ầm” một cái, không biết là bị xưng hô này chặt đứt dây thần kinh yếu ớt nào, có ngọn lửa nào đó truyền thẳng từ xương cụt tới đại não.

Thời Niệm Niệm càng ngu ngơ hơn, xưng hô mà cô gọi chỉ thuần tuý là ‘tổng giám đốc Giang’, bởi vì bây giờ mình đang là nhân viên thực tập nên muốn học theo gọi một tiếng vậy thôi, kết quả là giây tiếp theo đã bị cái người này đè trên sô pha.

Tay run lên, chiếc thìa rơi xuống đất, vang lên một tiếng lanh lảnh.

Thời Niệm Niệm mở to hai mắt, không thể tin được là cái người này lại có thể thật sự không biết xấu hổ mà làm chuyện này trong văn phòng.

Cô chớp mắt: “Anh làm gì vậy?”

Giang Vọng thân là kẻ ác lại đi tố cáo trước: “Em quyến rũ anh.”

Thời Niệm Niệm: “?”

Anh cúi người hôn lên, trên cánh môi cô vẫn còn mùi vị của bánh kem truffle, Giang Vọng khều lấy đầu lưỡi cô mà hôn, sắp nhấn người ta lún xuống sô pha đến nơi.

Thời Niệm Niệm nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, sau rồi mới phản ứng lại được: “Anh có phải biế.n thái không thế?”

Cô sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy, giọng đè xuố.ng rất khẽ, không khác tiếng thở là bao, nói ra cũng chẳng có uy lực gì.

Giang Vọng liế.m láp cái cổ trắng nõn của cô, thanh âm như chìm trong bể tì.nh dục, khẽ cười: “Niệm Niệm, ngoan chút nào, giám đốc Giang thương em.”

Hết ngoại truyện 3.