Hai đứa con trai, đứa anh tên là Giang Thận, đứa em tên là Giang Tuỳ, tuỳ tính thận trọng*.
(*) Tuỳ tính: Sống tự do tự tại/Thận trọng: Luôn đắn đo, suy tính kĩ lưỡng trong lời nói và hành động.
Thời Niệm Niệm điều dưỡng ở bệnh viện một khoảng thời gian rồi xuất viện, mà Giang Vọng cũng hoàn toàn coi phòng sách ở nhà như văn phòng, ở cạnh cô cả ngày.
Mặc dù sau khi có hai cục cưng thì Thời Niệm Niệm bận rộn với hai bé còn không kịp, nên cũng không cần Giang Vọng ở cạnh bên.
Hai đứa bé đều đẹp trai, sau một tháng Giang Thận và Giang Tuỳ cũng đã đáng yêu đến mức khiến người ta liếc mắt một cái đã mềm lòng, những ai từng tới nhà bọn họ nhìn thấy các bé đều phải chơi đùa một lúc.
Thư kí Triệu thường xuyên tới nhà đưa tài liệu cho Giang Vọng, sau khi ra khỏi phòng sách cũng muốn tới phòng trẻ con thăm các bé.
Thư kí Triệu huơ huơ chiếc trống lắc trước mặt hai bé, nói: “Có phải đôi mắt của đứa anh giống tổng giám đốc Giang hơn một chút không ạ, đứa em thì lại giống cô.”
“Ừ, rất nhiều người nói vậy.”
Thời Niệm Niệm ngồi trên chiếc thảm lông bên cạnh, tay chống đầu.
“Nhưng mà đều rất đáng yêu, đứa nhóc này vẫn không nên giống tổng giám đốc Giang, giống cô mới đáng yêu.” Thư kí Triệu thân với Thời Niệm Niệm, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thời Niệm Niệm ngước mắt, mỉm cười nhìn cô ấy: “Tại sao vậy?”
“Tổng giám đốc Giang nghiêm túc như thế, lúc nhỏ thì đáng yêu một chút, sau này trưởng thành rồi thì hẵng giống bố.” Thư kí Triệu cúi người chơi đùa với bé cưng, “Các cháu nói xem có đúng không nào?”
Cô ấy không ở lại lâu, rất nhanh đã vừa nói vừa đi mất.
Thời Niệm Niệm chơi tiếp với các bé một lát, cô càng nhìn càng thích, có thể loáng thoáng nhìn ra chút bóng dáng của Giang Vọng, sau này chắc chắn sẽ đẹp trai lắm đây.
Cô đang nghĩ ngợi thì Giang Vọng đẩy cửa đi vào, ngồi xuống chiếc thảm trên đất cạnh Thời Niệm Niệm, ôm eo cô dựa sang: “Không phải chúng nó đã ngủ rồi ư?”
“Ừ.” Giọng Thời Niệm Niệm rất khẽ, giống chiếc bàn chải nhỏ cào nơi đầu quả tim anh, “Vừa uống sữa xong, mới ru ngủ xong đó, đừng đánh thức chúng nó.”
Khi nói đến mấy đứa nhỏ không hiểu sao cô sẽ cười toe toét, cũng nói nhiều hơn: “Đứa anh rất ngoan, cũng không khóc, cứ nhìn em chằm chằm, nhưng mà đứa em cứ khóc mãi thôi, vừa nãy dì Trương có nói với cái giọng này thì sau này có thể làm ca sĩ đó.”
Giang Vọng ôm lấy cô từ phía sau, im lặng nghe cô nói, khoé môi nhếch lên, nói bên tai cô: “Bọn chúng đều ngủ cả rồi, em cũng dỗ dành anh đi.”
“Dỗ anh cái gì?” Thời Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn sang.
Thì thấy đôi mắt người đàn ông trở nên sâu thẳm, sau đó tay cũng không thành thật trượt lên, anh cúi thấp đầu, hôn lên môi Thời Niệm Niệm.
Từ sau khi Thời Niệm Niệm mang thai, Giang Vọng để ý sức khoẻ của cô, số lần tổng cộng cũng chưa quá một bàn tay, sau khi sinh con xong thì hoàn toàn ăn chay một khoảng thời gian.
Vì thế nụ hôn này cũng không dịu dàng lại ngập tràn thương yêu như trước, mà đã khôi phục hơi thở mang tính xâm lược che trời lấp đất chỉ có ở đàn ông.
Tay Thời Niệm Niệm chống ra sau, cả người chậm chạp ngửa ra sau, đụng phải cái gì đó.
Cái nôi trẻ con huơ huơ, tiếng khóc to rõ của Giang Tuỳ chợt cất lên, lực xuyên thủng 100%, phá vỡ bầu không khí mờ ám nóng bỏng trong nháy mắt.
Cái tay chống bên cạnh người cô của Giang Vọng dừng một chút, tiếp đó cả cơ thể cũng cứng đờ ra, anh cứ giữ nguyên tư thế như vậy nhìn về phía Giang Tuỳ.
Tiếng khóc của Giang Tuỳ quả thực là khóc lóc thở than, bàn tay nhỏ bé nắm lại quơ loạn xạ, trái lại Giang Thận ở bên cạnh lại rất bình tĩnh, nhưng mà bị đánh thức nên thoạt nhìn cũng không được vui cho lắm, may mà không khóc.
Thời Niệm Niệm vội đẩy Giang Vọng ra muốn đi bế, Giang Vọng lại kéo cô lại, nói một câu “Để anh.”, rồi cúi người bế Giang Tuỳ ra khỏi nôi.
Anh không biết dỗ trẻ con, chỉ ôm Giang Tuỳ lắc lư, khẽ vỗ lưng bé.
Tiếc rằng một hồi lâu sau tiếng khóc cũng không dừng lại, nhưng mà âm lượng đã nhỏ xuống một chút, cái đầu nhỏ tựa vào đầu vai Giang Vọng, híp mắt cất tiếng khóc rấm rứt, tay Giang Vọng dừng lại là tiếng khóc lại vang lên ngay lập tức, không ngừng nổi.
Người đàn ông cứ ngồi dưới đất như thế, mặc một chiếc quần dài ở nhà, đôi chân dài mở ra, bất đắc dĩ chống đỡ dỗ dành bé.
Thời Niệm Niệm khẽ vỗ về Giang Thận, đứa anh rõ là nghe lời hơn rất nhiều, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, cô lại nhìn hai bố con đang ngồi bên cạnh, không nhịn được cười toe toét.
Cô gái nhỏ vừa đong đưa nôi, vừa nghiêng đầu cười không ngừng nghỉ.
Giang Vọng bực bội ngước mắt liếc cô một cái: “Dì Trương đâu rồi hả em?”
Thời Niệm Niệm nói: “Tối qua bà ấy dỗ Tuỳ Tuỳ cả đêm, em vừa mới bảo bà ấy đi ngủ một giấc.”
Lại cười một lúc lâu, cô đứng thẳng lên, ôm Giang Tuỳ từ trong lòng Giang Vọng qua, dịu dàng dỗ mấy câu, chờ thằng bé không khóc nữa thì mới nhẹ chân nhẹ tay thả lại vào nôi.
Từ đầu đến cuối cũng cô chỉ mất có 5 phút đồng hồ là đã dỗ được Giang Tuỳ ngủ thiếp đi rồi.
Giang Vọng đứng bên cạnh nhìn, trong lòng chua loét.
Ngày nào cô vợ nhà mình cũng phân chia tinh thần và sức lực dỗ dành hai thằng nhóc thối này, con mình mà mình còn không dỗ được, Thời Niệm Niệm chỉ ôm rồi tiện miệng vỗ về vài câu thì đã không còn khóc nữa.
Sau khi Giang Thận và Giang Tuỳ đã lớn hơn một chút thì Thời Niệm Niệm quay lại bệnh viện làm, Giang Vọng cũng quay lại công ty, để hai bé ở nhà cho người khác chăm sóc.
Nhưng như vậy không đến mấy ngày thì Giang Tuỳ lại bắt đầu quấy, một đứa bé chưa biết nói dường như đã nhận ra bố mẹ không ở nhà với mình nên khóc lóc ầm ĩ kháng nghị, có dỗ thế nào cũng vô ích.
Giang Vọng không còn cách nào khác, đành phải đưa hai đứa cùng tới tầng 19.
Trên dưới công ty đều biết, tổng giám đốc Giang thủ đoạn tàn nhẫn mạnh mẽ vang dội xưa nay bây giờ đã lên chức ông bố bỉm sữa cao cấp, cho dù nhìn dáng vẻ kia của anh dường như là bị quấy cho rất phiền chán.
Từ bé Giang Vọng vốn đã không kiên nhẫn, sự nhẫn nại cả đời này đều dành cả cho Thời Niệm Niệm, nên không thể chia cho hai thằng nhóc này nhiều lắm.
Giang Thận còn ngoan ngoãn, nhưng Giang Tuỳ thì cứ khóc mãi, Giang Vọng thực sự không hiểu nổi rốt cuộc có gì hay mà khóc.
Buổi chiều Thời Niệm Niệm không có ca làm, nên tới công ty của Giang Vọng, khi đẩy cửa vào thì thấy hai bố con đang mặt đối mặt nhìn nhau, vẻ mặt Giang Vọng nghiêm túc, còn Giang Tuỳ thì vừa khóc vừa phồng má nhìn Giang Vọng chằm chằm.
Giang Thận trái lại rất nhẹ nhàng bình tĩnh, chẳng thèm quan tâm đến việc bố và thằng em của mình đang đứng trước bờ vực rạn nứt tình phụ tử, mà cực kì tập trung quan sát người đi đường từ trên tầng cao, cũng không có ý định cứu vãn.
“Sao vậy?” Thời Niệm Niệm đi qua ôm lấy Giang Tuỳ, nhìn người đàn ông, “Nó lại chọc anh giận hả?”
“Con của em…”
Thời Niệm Niệm dỗi anh: “Cũng là con của anh đó.”
Giang Vọng thở dài: “Cái tính này của Tuỳ Tuỳ chẳng biết là giống ai, một ngày có đến một nửa thời gian là khóc.”
Ngón trỏ của Thời Niệm Niệm nâng cằm Giang Tuỳ lên: “Có phải nó đói rồi không?”
Giang Vọng nói: “Dì Trương mới cho ăn xong.”
Thời Niệm Niệm ôm dỗ một lát, nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục đi giày da, cảm thấy thú vị, cô đặt Giang Tuỳ cuối cùng đã yên tĩnh lại vào nôi, rồi đi tới bên cạnh Giang Vọng.
Cô chủ động ngồi lên đùi anh, ôm cổ dỗ dành anh: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn nổi giận với cả Tuỳ Tuỳ nữa thế?”
Giang Vọng mím môi không nói, xem ra là vẫn chưa hết giận, chỉ cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô.
Thời Niệm Niệm trái lại cười toe toét, lưng dựa vào mép bàn làm việc, nhìn người đàn ông nói: “Bây giờ Tuỳ Tuỳ vẫn chưa biết nói, làm sao anh và nó giao tiếp được với nhau vậy, lúc em vừa đi vào còn tưởng rằng hai người các anh đang giằng co đấy.”
Giang Vọng mệt mỏi ôm lấy cô, cái trán tựa vào vai cô: “Là nó dỗi anh, anh chẳng thèm dỗi nó.”
Thời Niệm Niệm lại nở nụ cười, cảm thấy Giang Vọng thật sự rất đáng yêu, cô ôm cổ anh nghiêng đầu nhìn về phía bàn làm việc: “Xong việc rồi sao ạ?”
“Vẫn còn một ít, vừa nãy bị Giang Tuỳ quấy không có thời gian xem.”
“Vậy anh cứ bận trước đi.” Thời Niệm Niệm hôn lên khoé môi anh hai cái, đứng dậy, “Em chơi với chúng nó một lát.”
Sự thật chứng minh, Giang Tuỳ cũng không phải cứ hở một tý là khóc, ít nhất là khi nhìn thấy Thời Niệm Niệm thì bé sẽ không khóc, mà còn giương nanh múa vuốt quơ hai nắm tay cười với cô.
So ra thì, Giang Thận khiến người ta bớt lo hơn rất nhiều.
Một tay Thời Niệm Niệm ôm Giang Tuỳ, rồi bước tới trước mặt Giang Thận, dùng ngón tay khẽ chọc hai má cậu bé: “Thận Thận à, gọi một tiếng ‘mẹ’ đi nào.”
Giang Vọng ngước mắt nhìn ba người đang chơi đùa ầm ĩ cạnh cửa sổ sát đất, sự bực dọc dâng lên vì tiếng khóc vừa nãy lại tan thành mây khói trong nháy mắt.
Giang Thận giơ bàn tay bé nhỏ lên, mềm mại nắm lấy ngón tay chọc cậu của Thời Niệm Niệm.
Thời Niệm Niệm chầm chậm lặp lại ‘Mẹeeee.”
Miệng Giang Thận bất chợt nhúc nhích, phát ra một âm đơn ‘Mẹ’.
Thời Niệm Niệm sửng sốt: “Giang Vọng, anh có nghe thấy không, Thận Thận gọi em là mẹ đấy.”
“Nghe thấy rồi.” Giang Vọng cũng ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, đi tới ngồi xuống cạnh ba mẹ con, ôm Giang Tuỳ từ trong lòng Thời Niệm Niệm qua, cũng nói với Giang Thận: “Thận Thận, gọi ‘bố’ đi nào.”
Giang Thận chớp mắt, không mở miệng nữa.
Thế nhưng Giang Tuỳ lại bất chợt ngẩng đầu lên, mềm mại mở miệng, phát ra tiếng ‘Bố’.
Giang Vọng ngay lập tức nở nụ cười, dựa vào tiếng ‘Bố’ này mà Giang Tuỳ đã cứu vãn được tình phụ tử đang trong trạng thái báo động đỏ.
Giang Vọng cúi thấp đầu, dỗ cậu bé: “Ngoan, lại gọi tiếng nữa nào.”
Giang Tuỳ rất nghe lời, sau đó lại gọi một tiếng.
Khi hai đứa nhóc lên ba thì cũng đã trở thành hai cậu bé đẹp trai, Thời Niệm Niệm lại một lần nữa tìm về được niềm đam mê với búp bê Barbie của mình trước đây, cô mua rất nhiều quần áo mặc cho Giang Thận và Giang Tuỳ, nhìn rất đẹp trai.
Tính cách của Giang Thận hơi giống Giang Vọng, không thích nói chuyện, vẻ nghiêm túc có chút buồn cười, Giang Tuỳ cũng không thích khóc như trước nữa, thế nhưng tính tình bây giờ vừa không giống Thời Niệm Niệm mà cũng chẳng giống Giang Vọng, khi nói chuyện rất biết cách nịnh người khác vui vẻ, ai gặp cái miệng khéo nói của nó cũng nở nụ cười không thôi.
Tối nay hai bé đều được Thời Niệm Niệm đưa về phòng ngủ chơi.
Giang Vọng tắm xong đi ra thì thấy Thời Niệm Niệm và hai đứa nhóc đang nằm bò trên giường trò chuyện.
Gần đây Thời Niệm Niệm cũng nói chuyện giống hai bé, giọng nói vừa non nớt lại mềm mại, gọi Giang Thận là ‘Anh’, gọi Giang Tuỳ là ‘Em’.
“Tuỳ Tuỳ à, không được giành đồ của anh đâu nhé.”
Cô lấy khối rubik trong tay Giang Tuỳ trả lại cho Giang Thận, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Giang Vọng.
Người đàn ông vừa mới tắm xong, ở trên giường nhìn từ phía của cô sang thì quai hàm mượt mà cứng rắn, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, phần cổ ướt nước.
Anh cúi người xuống, hôn lên khoé môi Thời Niệm Niệm.
Giang Tuỳ chớp mắt mấy cái, vươn hai tay về phía Thời Niệm Niệm: “Mẹ ơi, Tuỳ Tuỳ cũng muốn.”
Thời Niệm Niệm vừa định chuẩn bị hôn cậu bé thì Giang Vọng ngồi xuống mép giường, lại còn nghiêm túc nhìn Giang Tuỳ nói: “Con không thể hôn mommy được.”
Cái đầu của Giang Tuỳ nghiêng sang: “Tại sao ạ?”
Giang Thận ở bên cạnh nói từ tốn: “Vì em không phải daddy.”
Thời Niệm Niệm cười toe toét, vẫn hôn lên mặt hai cục cưng mỗi đứa một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Giang Vọng: “Anh mệt rồi à, buồn ngủ rồi hả?”
“Ừ.” Giang Vọng gật đầu, “Để dì Trương đưa chúng nó về ngủ đi.”
Rất nhanh dì Trương đã đi vào, Thời Niệm Niệm dỗ dành: “Daddy làm việc vất vả lắm rồi, buồn ngủ rồi, các cục cưng cũng ngoan ngoãn đi ngủ đi nào.”
Giang Thận và Giang Tuỳ đều bị mang ra ngoài, một lần nữa trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người.
Giang Vọng xoay người đè lên Thời Niệm Niệm, đưa tay tháo dây lưng áo ngủ, nhếch môi cười: “Kêu ai là daddy đấy?”
Cô và Giang Thận Giang Tuỳ nói quen miệng, vì để chúng nó nghe hiểu, khi gọi Giang Vọng đều gọi luôn là ‘Daddy’, giống như cô gọi Giang Thận là ‘Anh’ vậy.
“Hả?” Cô sửng sốt.
Giang Vọng không biết xấu hổ lợi dụng, tay trượt xuống thăm dò nắm mắt cá chân cô đẩy lên trên: “Ngoan nào, daddy thương em.”
Editor có lời muốn nói: Lý do vì sao mà tui phải dùng từ ‘daddy’, thì là do tui thấy để từ tiếng Việt nghe nó quá ba chấm tui không đỡ nổi >v<