Cản Bước Thiên Mệnh Chi Tử Tại Pháp Trị Thế Giới

Chương 12: Bắt đầu quyết đấu.



Chương 12 : Bắt đầu quyết đấu.

Ngay sau khi âm thanh kia vang khắp trốn thiên địa, tất cả mọi người được truyền tống đến bên trong một cung điện được trang trí một cách giản dị, không mang phong cách của bất kì quốc gia nào tại Đại pháp thế giới.

Lúc này, âm thanh của Bọ Cạp Tiên Quân vang lên : “ Thật không ngờ chấp pháp giả cấp 5 đã có thủ đoạn cho phép kéo tiên nhân vào một vùng thế giới khác, chắc hẳn ngươi đã hi sinh toàn bộ chúc phúc của tinh thần đại lục làm đại giới, mới có thể làm được đến bước này. “

“ Nhưng tiên phàm khác biệt, mặc kệ ngươi có bất cứ thủ đoạn gì, quy tắc chi lực trợ giúp ngươi cũng đã tới cực hạn, ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi vùng vẫy như thế nào . “

Lạc Hồng khinh thường nói : “ Hai người các ngươi đúng là danh sư xuất cao đồ, vừa rồi Lâm Vô Khuyết còn bị ta đánh vì nói nhảm nhiều, bây giờ đến lượt ngươi, chưa biết ai ăn ai mà đã gáy sớm, coi chừng gãy lưỡi đấy .”

Lâm Vô Khuyết tức giận đang muốn phản bác, trên bầu trời bỗng hiện ra tiếng nói :

“ Căn cứ vào thực lực chênh lệch giữa hai bên, tinh thần đại lục đã đưa ra hình thức quyết đấu :

Thể thức 1 vs 1.

Nội dung thi đấu : Giải quyết vấn đề mà Đại Nam hoàng triều mắc phải.

Giám khảo : Nam đế.



Lưu ý : Đây là một vị minh quân hiếm có trong lịch sử, người sẽ luôn đặt lợi ích quốc gia, lợi ích của nhân dân trên mọi thứ, đề nghị tuyển thủ hai bên sẵn sàng chuẩn bị.

Trong quá trình thi đấu, 2 phe chỉ có thực lực của phàm nhân, không thể vận dụng bất kỳ thủ đoạn nào gia tăng sức chiến đấu của bản thân, để công bằng, bên phía có chấp pháp giả cũng không được sử dụng quy tắc chi lực tăng phúc cho bản thân.

Hai phe quyết đấu, đội thách đấu bao gồm : Lạc Hồng Hoa Tỷ, Hoa Muội ; đội bị thách đấu bao gồm : Lâm Vô Khuyết, Bọ Cạp Tiên Quân.

Sau 2 phút thảo luận, mỗi phe sẽ cử ra một người đại diện tham gia thi đấu 2 phút bắt đầu . “

Nghe xong quy tắc thi đấu, sắc mặt Lâm Vô Khuyết có chút khó coi, quyết đấu nhìn như công bằng, nhưng việc chỉ có thể sử dụng lực lượng phàm nhân khiến cho ưu thế lớn nhất bên phe mình đã không còn. Cô ta nói cho Bọ Cạp Tiên Quân điều mình lo lắng trong lòng, hắn chỉ cười khẩy đáp :

“ Khuyết nhi, ngươi không hiểu, quy tắc thi đấu tưởng chừng bất lợi cho ta, nhưng kì thực chính là ép tiểu tử kia vào chỗ c·hết .”

Lâm Vô Khuyết nghi hoặc nói : “ Sư phụ cớ gì nói ra lời ấy ? “

Bọ Cạp Tiên Quân nói : “ Quy tắc đưa thực lực hai bên về tương đương phàm nhân, tuy nhiên cũng cấm sử dụng quy tắc chi lực chúc phúc, điều này dẫn tới hai khả năng :

Khả năng thứ nhất, vấn đề cần giải quyết của Nam đế cần sử dụng vũ lực, ta dù cho chỉ có thể điều động lực lượng phàm nhân, cũng có thể dễ dàng chiến thắng tiểu tử kia.

Thứ hai, vấn đề yêu cầu trí tuệ cùng lịch duyệt, đây càng là không có cửa thắng dành cho hắn. Ta đã xem qua, hắn cốt linh chỉ có 16 tuổi, dù không biết dùng thủ đoạn gì trở thành chấp pháp giả cấp 5, nhưng so sánh kiến thức cùng lịch duyệt với một vị tiên nhân đã có trên ngàn năm tuổi thọ, ai hơn ai kém mọi người đều nhìn rõ.



Việc hắn thách đấu thất bại là điều chắc chắn, khi đó, ha ha, để xem ta bào chế hắn như thế nào . “

Lâm Vô Khuyết mừng rỡ nói : “ Sư phụ lão nhân gia ngài định tự thân xuất mã ? ”

Bọ Cạp Tiên Quân nói : “ Vi sư dạy cho ngươi, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, lần này ta đích thân xuất mã, tiểu tử kia không tạo nên được bọt nước gì . “

Nghe được ngữ khí tự tin của Bọ Cạp Tiên Quân, Lâm Vô Khuyết cũng yên tâm mấy phần, tâm tình hốt hoảng khi bị kéo đến một vùng thế giới khác cũng bị quét sạch sành sanh.

Phía bên kia, Hoa Tỷ dành trước nói : “ Lần này quyết đấu hãy để ta ra sân, xét về lịch duyệt hay về thực lực, nếu không có quy tắc chi lực trợ giúp, ta cũng là đứng đầu trong ba người chúng ta, hơn nữa ta thân là đại tỷ, cũng có trách nhiệm bảo vệ muội muội của mình, không thể dựa vào kẻ khác. “

Hoa Muội đang định lên tiếng, thanh âm của Lạc Hồng từ bên cạnh đã vang lên : “ Phe chúng ta người thách đấu đã được xác định, ta Lạc Hồng sẽ đại diện cho đội thách đấu ra sân . “

Thấy thế Bọ Cạp Tiên Quân nói : “ Ta đại diện phe bị thách đấu ra sân. “

Hoa gia tỷ muội còn đang định phản bác, âm thanh từ trên bầu trời đã vang lên : “ Hai phe đã chuẩn bị xong, quyết đấu bắt đầu .”



Sau đó, từ cơ thể của Lạc Hồng và Bọ Cạp Tiên Quân toát ra hai chùm sáng, nhập vào hai người đang đứng bên tả hữu của vị hoàng đế đang ngồi trên đế vị. Đây là một nam tử mày kiếm mắt sáng, trên người toát ra cảm giác của thượng vị giả, khiến thường nhân khi thấy cũng muốn quỳ xuống triều bái .

Những người còn lại chỉ có thể quan sát, họ nhận ra dù mình có sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì cũng không thể ảnh hưởng mảy may tới môi trường xung quanh như thể họ là những hồn ma du đãng vậy.

Lúc này, một nam nhân khác đang quỳ ở dưới điện, hắn mặc quần áo khác hẳn với phong cách của bách quan trong điện, mở miệng tâu với Nam đế : Bẩm bệ hạ, thần là Khả Y, được quốc vương Thịnh Phóng phong làm sứ giả ngoại giao, tới đây bái phỏng nam triều, là muốn chuyển cáo ý kiến của quốc vương ta tới bệ hạ .

Nam đế gật đầu nói : “ Chuẩn tấu .“

Khả Y nói : “ Bẩm bệ hạ lời chiêu an của bệ hạ tới vương quốc Thịnh Phóng làm chúng ta rất cảm động, quốc vương cũng đã nhất trí với bách quan chấp nhận lời chiêu an của Nam triều. Tuy nhiên, Nam triều đang cuốn vào t·ranh c·hấp lãnh thổ với Đại Bố ở phía nam, mà Thịnh Phóng chúng ta cũng là nước ráp danh với cả hai quốc gia, nếu bây giờ lập tức thần phục bệ hạ, sợ là sẽ nhận phải sự trả thù đến từ Đại Bố. “

“ Do đó, thần được cử làm đại diện Thịnh Phóng quốc, tới phân trần với bệ hạ, xin bệ hạ có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của Thịnh phóng chúng ta . “

Nam đế cũng gật đầu : “ Ta hiểu, chờ cho tới khi c·hiến t·ranh kết thúc, các ngươi quốc gia thần phục, cũng không muộn . “

Nam đế ra chiếu chiêu an Thịnh Phóng quốc lúc này cũng không phải muốn bọn họ hướng Nam triều thần phục ngay lập tức, mà chỉ là để đề phòng bọn họ đâm lén sau lưng mình khi đang có c·hiến t·ranh với Đại Bố quốc mà thôi. Có những lời này của Thịnh Phóng quốc quốc vương, hắn cũng yên tâm phần nào.

Khả Y tiếp tục nói : “ Đa tạ bệ hạ đã thấu tình đạt lý thông cảm cho Thịnh Phóng quốc chúng ta. Để thể hiện sự hữu hảo giữa hai nước, quốc vương chúng ta đã mang biếu Đại Nam quốc một món lễ lớn. “

Nam đế hứng thú hỏi : “ Lễ vật gì có thể khiến cho Đại Phóng quốc vương xem trọng như vậy, mau trình lên để trẫm được thưởng thức .”

Bố Y chắp tay nói : “ Bệ hạ, lễ vật này cần ra bên ngoài mới có thể chiêm ngưỡng, xin bệ hạ cùng bách quan di giá tới bờ sông An Bình để chiêm ngưỡng . “

“ Chuẩn . “ – Nam đế nói.

Sau đó hắn cùng bách quan, bao gồm cả Lạc Hồng và Bọ Cạp Chân Quân đang phụ thể vào người tả hữu thừa tướng, cùng di giá đến bờ sông.