Cản Bước Thiên Mệnh Chi Tử Tại Pháp Trị Thế Giới

Chương 16: Đơn độc tâm sự



Chương 16 : Đơn độc tâm sự

Hoa gia tỷ muội 2 bên nghe cũng sửng sốt, sau đó kịp phản ứng liên tiếp lùi về phía sau, còn 2 vị tông chủ thì dùng ánh mắt như nhìn một con lợn đánh giá Lạc Hồng.

Lạc Hồng muốn c·hết tâm đều có, hắn điên cuồng thúc dục Số 1 thức dậy yêu cầu nó tắt cái hệ thống giao tiếp này ngay lập tức, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn âm tình biến ảo, dường như một đầu sói đói hối hận vì lộ ra dã tâm của mình.

Số 1 ngơ ngác tỉnh dậy, nó còn đang tích tụ năng lượng để có thể huyễn hoá ra ngoài cơ thể Lạc Hồng bị hắn cưỡng chế đánh thức dậy, dùng tình trạng đặc biệt khẩn cấp.

Khi nó tỉnh dậy thấy tình cảnh xung quanh, nó thở dài thầm nghĩ : “ Chủ nhân tâm tính vẫn là quá kém, chỉ mới chút sóng gió đã thiếu chút phá phòng, còn cần rèn luyện thêm . “

Nó cũng giúp Lạc Hồng tắt đi hệ thống gợi ý giao tiếp, sau đó tiếp tục lâm vào ngủ say tích tụ cơ thể.

Sau khi kiểm tra kỹ càng cơ thể của bản thân, nhận ra hệ thống oái oăm kia đã bị tắt, Lạc Hồng mới nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười miễn cưỡng nói :

“ Hai vị tông chủ, hai vị cô nương xin đừng hiểu lầm, ta không có ý như vậy, vừa rồi lại là tâm ma vùng lên, nhưng giờ ta đã triệt để trấn áp nó, sau này cũng sẽ không tuỳ tiện vận dụng quy tắc chi lực, khiến cho tâm ma có cơ hội quay trở lại nữa. “



Hai người dùng ánh mắt sương lạnh nhìn về phía Lạc Hồng đáp : “ Lạc Hồng đạo hữu có việc gì xin nói thẳng, chớ quanh co lòng vòng nếu có thể giúp được bọn ta sẽ tận lực, tuy nhiên bán đồ đệ, xin thứ lỗi chúng ta không làm được . “

Lạc Hồng mặt đen như đít nồi, hắn biết trong khoảng thời gian ngắn là không thể cải biến ấn tượng của 2 vị tông chủ về mình, hắn biết trong mắt bọn họ có lẽ bản thân chính là cái lão sắc phê.

Hắn cố gắng trấn định nói : “ Còn xin hai vị đạo hữu dựng ra kết giới không gian, việc này quan hệ trọng đại tới cả tương lai của Đại Pháp thế giới, không thể xảy ra mảy may sơ sót gì . “

Một bên Hoa Tỷ cảnh giác nói : “ Ngươi muốn đơn độc gặp hai vị sư phụ để làm gì ? Đừng dùng mấy lời lẽ vừa nãy lừa gạt bọn ta, cơ bản bọn ta không tin tưởng ngươi nói, ngươi chính là cái lão sắc phê . “

Lạc Hồng mặt không b·iểu t·ình đáp : “ Nếu như ta có ý đồ xấu với sư phụ hai ngươi, thì có mặt hai ngươi chỉ góp thêm vào mà thôi. Việc này quan hệ cực kì trọng đại tới tương lai của thế giới này, hai ngươi còn chưa đủ cân lượng để biết . “

Hoa Muội còn đang định phản bác đã bị sư phụ nàng Mộng Liên Ảnh cắt đứt nói : “ Nếu Lạc đạo hữu đã nói như vậy, vậy thì để ta và Huyền Anh nói chuyện riêng với hắn, hai ngươi ra bên ngoài trước, giải quyết tàn dư của “ Cánh hoa tàn “ chúng ta ở đây không xảy ra được chuyện gì .”

Băng Vân Huyền Anh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc này hai tỷ muội mới không tình nguyện đi ra ngoài giải quyết nốt đám lâu la, cùng với Lâm Vô Khuyết tất cả bắt về quy án .

Sau khi hai người đi ra, Băng Vân Huyền Anh cũng thuận tay bày xuống một đạo kết giới, thấy Lạc Hồng vẫn chưa chịu mở miệng, Mộng Liên Ảnh nhíu mày bày thêm một đạo kết giới nữa, lúc này hắn mới nói :



“ Xin lỗi vì làm phiền hai vị đạo hữu, nhưng việc này cực kỳ trọng đại, liên quan tới tương lai của toàn bộ thế giới chúng ta, ta không thể không cẩn thận . “

Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một quả cầu, quả cầu sau đó nhả ra sương khói màu bạc hà bao trùm khắp gian phòng tạo thành một mùi hương dễ chịu đồng thời tạo ra thêm một tầng cách âm nữa, ngăn cách hoàn toàn bên trong với bên ngoài .

Hai vị tông chủ khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến hắn chỉ mới 16 tuổi đã trở thành chấp pháp giả cấp 5, được tinh thần đại lục trợ giúp rất nhiều hẳn cũng không phải kẻ xấu.

Còn dựa vào việc Lạc Hồng chỉ là một thường nhân mà coi thường thực lực của hắn, chưa nhìn vào tấm gương của Bọ Cạp Tiên Quân đó ư, giờ mà còn dám coi thường thiếu niên trước mặt, đầu óc bọn họ cũng không bị lừa đá.

Mộng Liên Ảnh trước hết mở miệng nói : “ Có việc gì khiến cho Lạc đạo hữu phải trịnh trọng như vậy, khiến cho đạo hữu không tiếc quy tắc chi lực cũng phải mời chúng ta tới đây ? “

Lạc Hồng bình tĩnh đáp : “ Hai vị vừa rồi có xem xét đầy đủ quá trình vừa rồi ta chiến thắng Bọ Cạp Tiên Quân ? “



Băng Vân Huyền Anh gật đầu đáp : “ Đã xem kỹ đầy đủ chi tiết, Lạc đạo hữu quả là anh hùng xuất thiếu niên, dùng phàm nhân chi lực có thể đánh bại được một vị tiên nhân, xét trong hàng ngũ thiên kiêu hôm nay sợ là cũng không ai làm được . “

Lạc Hồng cười như không cười đáp : “ Hai vị thấy cách ta chiến thắng mà không cảm thấy thắc mắc ở đâu sao ? “

Mộng Liên Ảnh ngập ngừng đáp : “ Ta muốn hỏi đạo hữu làm cách nào vận dụng được không gian trữ vật trong khi thách đấu với tiên nhân kia ? Nếu như đụng vào vấn đề n·hạy c·ảm của đạo hữu, coi như ta chưa nói gì .”

Lạc Hồng môi nhếch lên một nụ cười hắn chờ chính là những lời này, kịch bản đã được hắn chuẩn bị sẵn trong đầu, đã hoàn thành được bước đầu tiên. Hắn nói :

“ Mộng tông chủ, Băng Vân cung chủ, ta cũng không dấu giếm hai ngươi, không gian trữ vật là tinh thần đại lục đã ban cho ta, dù là thường nhân không tiếp xúc qua chút văn hoá tu tiên nào cũng có thể sử dụng, các món bảo bối bên trong cũng vậy, chỉ cần một con người có trí tuệ bình thường cũng có thể sử dụng . “

Hai người khẽ cau mày, phải biết tinh thần đại lục trước giờ cực kỳ công bằng, đã định ra quyết đấu sẽ không thiên vị cho bất kỳ bên nào, vậy mà lần này lại … Có lẽ đây chính là lí do mà thiếu niên trước mặt dù chỉ có 16 tuổi đã trở thành chấp pháp giả cấp 5.

Lạc Hồng tiếp tục cười nói : “ Ta có lẽ đoán được hai vị trong đầu đang suy nghĩ gì, thực ra những vật này ta đã được tinh thần đại lục giao cho từ trước, xử lý Bọ Cạp Tiên Quân chỉ là tiện tay làm mà thôi . “

Hai người khuôn mặt vẫn chưa giãn ra, nếu đúng như những gì Lạc Hồng đã nói, vậy quy tắc được thiết lập ban đầu đã có chút không công bằng cho phe Bọ Cạp Tiên Quân, đây không giống tác phong của tinh thần đại lục.

Lạc Hồng nhìn thấy vẻ nghi hoặc của hai người vẫn chưa tiêu tan, hắn biết lắc lư hai vị tông chủ dày dặn kinh nghiệm sống là một việc không dễ, hắn cười nói :

“ Bọ Cạp Tiên Quân có cho mình kiến thức cùng lịch duyệt của một tiên nhân, nếu không phải hắn chủ quan coi là ta không có bất cứ phương pháp gì giài quyết vấn đề, vội vàng đưa ra đáp án mà không suy nghĩ kỹ càng, chưa chắc ta đã có chiến thắng dễ dàng như vậy .”

Hai người lúc này đầu lông mày mới giãn ra, đáp : “ Đa tạ đạo hữu đã giải hoặc vậy việc này có liên quan gì tới việc chúng ta chuẩn bị nói hay sao, mời đạo hữu giải hoặc . “