Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1284: Hỗn độn cương phong(phong chi bổn nguyên) -4



Sau khi giải quyết xong bóng đen do hỗn độn ma nguyên ngưng tụ, Xuân Đức liền trở ra, nhảy ra ngoài hố sâu.

Vừa thấy hắn đi lên thì mọi người lập tức tụ lại, lão giả lúc trước dẫn đầu hiến máu lúc này đứng ra cung kính cẩn thận hỏi: 

“ Đại nhân, người đã giết chết thứ kia rồi sao?”

Xuân Đức liếc mắt nhìn qua hắn một cái, lại nhìn đám người đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía hắn thì gật đầu nói:

“ Đã giải quyết xong, các ngươi không cần lo. Được rồi, nhanh tiến vào bên trong, vào bên trong cơ duyên thuộc về người nào thì tự người đó tìm kiếm, ta cũng không tham của các ngươi.”

Những người khác nghe vậy thì hết sức vui mừng, cả đám đều hướng về phía Xuân Đức cúi đầu cảm ơn nói:

“ Cảm ơn đại nhân.”

Xuân Đức thấy vậy thì trong lòng cười lạnh, hắn nói thì nói vậy thôi chứ người ở đây chắc chắn phải chết cả rồi, không vì cái gì chỉ vì ấn ký trên tay đám người này đủ khiến Xuân Đức động sát tâm.

Nhưng trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng mặt ngoài hắn vẫn là lãnh đạm gật đầu, hắn nhìn những người kia nói:

“ Tiến vào đi thôi.”

Được hắn cho phép một đám người rất nhanh liền hướng cánh cửa đại điện kết nối với cổng không gian kia mà đi vào. Rất nhanh nơi đây cũng chỉ lại còn mấy người Xuân Đức, Mộng Vân, huynh muội nhà họ Lâm, Lôi, Tô Húc cùng Hải Băng.

Nhìn qua Mộng Vân, Xuân Đức hơi nhíu mày hỏi:

“ Mấy người bọn họ nên làm thế nào, trong kia nguy hiểm trùng điệp, chết lúc nào cũng không biết, mang bọn họ vào trong chỉ là gánh nặng.”

Nghe hắn nói vậy thì những người khác liền không tự chủ được cúi đầu, bọn họ cũng biết là bản thân lực lượng không có, vốn trong lòng có hổ thẹn, lúc này lại bị Xuân Đức nói thẳng ra như vậy khiến cho một đám mặt mũi đỏ bừng.

Về phần Mộng Vân sau khi nghe Xuân Đức nói thì cũng lâm vào trầm tư, nàng nhìn mấy người khác nói:

“ Bây giờ không thể ly khai nơi đây, các ngươi chỉ có thể chịu khó chui vào bên trong túi linh sủng như lúc trước, đợi khi nào an toàn ta lại sẽ thả mấy người ra.”

Mấy người Tô Húc, Lâm Kinh Hương, Lâm Thừa Vũ, huynh muội nhà họ Lôi cùng Hải Băng nghe vậy thì sắc mặt có phần không được tự nhiên cho lắm, có điều cũng không ai phản đối cả mà đều gật đầu.

Tiếp sau đó sáu người đều bị Mộng Vân thu vào bên trong túi linh sủng của nàng, sau khi thu xong sau người thì nàng nhìn qua Xuân Đức nói:

“ Đi thôi.”

Nhưng lúc này Xuân Đức lại không có đi mà lại đứng trầm tư, không biết là đang suy tư cái gì. Mộng Vân thấy vậy thì không khỏi kỳ quái hỏi:

“ Làm sao vậy?”

Xuân Đức lúc này mới khôi phục tinh thần, hắn nhìn Mộng Vân mỉm cười nói:

“ Vân. Theo ta thấy cô vẫn là nên vào trong túi linh thú đi, cô ở bên cạnh ta cũng không giúp được gì, nếu có tình huống nào cần đến cô thì ta sẽ gọi, bằng không cứ ở trong túi linh sủng, như vậy vừa an toàn, lại khiến ta bớt lo lắng.”

Mộng Vân nghe hắn nói vậy thì sửng sốt cả buổi mới phản ứng lại, nàng có chút buồn bã nói:

“ Ta có vướng tay chân vậy sao?”

Xuân Đức biết nàng lại suy nghĩ nhiều, hắn cười nói:

“ Đừng suy nghĩ quá phức tạp, cô nên biết tác dụng của bản thân, ta cần cái đầu của cô chứ không cần chiến lực của cô, nếu có tình huống bất ngờ cần đến cô thì ta sẽ gọi. Hiểu chứ?”

Mộng Vân cũng là người thông minh, làm sao lại không hiểu được mấu chốt trong đó, chỉ là lúc nãy nàng có đôi chút thất vọng mà thôi, bình tĩnh trở lại nàng liền gật đầu nói:

“ Hiểu rồi, lúc nãy là ta xung động, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Xuân Đức nhếch môi khẽ cười, dùng một tay xoa đầu nàng khích lệ nói:

“ Ta thích một cô gái thông minh, hiểu chuyện như cô.”

Mộng Vân nở nụ cười có chút miễn cưỡng, nàng khẽ gật đầu nói:

“ Cảm ơn, ngươi nhớ cẩn thận đấy, có gì không ổn gọi ta.” 

Nói xong thì nàng cũng hóa thành một luồng hồng quang chui vào bên trong túi linh sủng, Xuân Đức lúc này nhanh tay bắt lấy túi linh sủng sau đó để vào trong ngực, rồi nhanh chân bước đến cánh cửa chủ điện nơi kia.

…..

Sau khi quan sát vòng xoáy trước mắt, thấy mọi thứ đều ổn thì Xuân Đức liền không do dự nữa mà bước vào bên trong, ngay khi hắn vừa bước chân vào bên trong vòng xoáy thì liền cảm nhận được một lực hút khủng khiếp kéo hắn đi.

……

Sau một hồi trời đất quay cuồng, Xuân Đức lần thứ 2 mở mắt ra, vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là một mảnh tử địa, khắp nơi đều là mặt đất màu đen cằn cỗi.

Cây cối nơi này không có một cái lá, toàn thân cũng đen xì như màu đất phía bên dưới, bên trên đậu vô số quạ đen. Đám quạ đen kia có một đôi mắt màu xanh lục nhìn dụ dị vô cùng.

Bầu trời nơi đây cũng không tốt lành đi nơi nào, khắp bầu trời là một mảnh mây đen vần vũ giống như là sắp mưa đến nơi, có điều nó lại không mưa mà cứ giữ tình trạng như vậy. Một cảm giác áp bách cùng đè nén đến cực điểm.

Ở nơi đây cũng có rất nhiều gió, có điều những cơn gió nơi đây vô cùng quái dị, nó vậy mà có thể phong hóa cả kiện tiên bảo đang mặc trên người Xuân Đức. Không những thế, ở trong cơn gió mang theo hương vị mục nát cực kỳ buồn nôn.

Sau khi quan sát nơi đây mấy lần thì Xuân Đức không khỏi nhăn mày lại, ánh mắt hắn lúc này đều ngưng tụ lại trên bầu trời, trong đôi mắt hắn xẹt qua một tia kinh dị.

Hằn tự thì thầm một mình:

“ Vậy mà cả bầu trời trên cao kia lại là một cái đại trận, không biết đại trận này lại phong ấn thứ đồ gì. Mà hình như đại trận này lâu lắm rồi, có phong nguyên tố từ trong nó thoát ra, đồ vật phong ấn bên trong chắc cũng là phong thuộc tính, có khi nào lại là thái cổ cương phong không nhỉ.”

Vừa nghĩ đến đây thì trong mắt Xuân Đức xoẹt qua một tia tinh mang, hắn lúc này bay lên trời cao, đồng thời mang ra Quỷ Kiếm.

Sau khi bay đến vị trí thích hợp thì Xuân Đức liền bổ ra một kiếm.

“ Ầm…”

Một tiếng vang trầm đục vang lên, đại trận phía trên cao lập tức bị hắn chém thủng ra một lỗ, cùng lúc đó đại lượng gió lốc qua khe hở kia thổi ra.

Mặc dù Xuân Đức đã có phòng bị nhưng biến hóa vẫn là quá nhanh, Xuân Đức bị gió từ bên trong khe hở kia thổi chúng, áo bào trên thân hắn bị thổi chúng lập tức hóa thành cát bụi, thân thể hắn trong nháy mắt liền trở nên già nua.