Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1301: Lại Gặp Mấy Tên Thích Tinh Tướng



Bây giờ cũng đã là 9-10 giờ đêm, tuy thời gian cũng đã không còn sớm gì nhưng Hồng Nguyệt thành lúc này vẫn náo nhiệt vô cùng, so với ban ngày có khi còn náo nhiều hơn vài phần. 

Lúc này đây hai người Huyết Vận cùng Tây Môn Thanh Vân đang cùng nhau uống rượu, bọn họ cũng không phải là ở trong một tửu lâu có những cô nương xinh đẹp vây quanh mà là đi ở trên một con đường hoang vắng phủ đầy tuyết rơi.

Tuy hai người Huyết Vận cùng Tây Môn Thanh Vân chỉ vừa gặp nhau không tới một ngày nhưng nói chuyện ngược lại rất hợp nhau, nếu không phải như vậy vì sao lúc này hai người lại cùng nhau uống rượu, cùng nhau nói chuyện.

Nhìn lên trời đêm vô tận, nhìn những bông tuyết bị gió thôi bay tán loạn, Tây Môn Thanh Vân cảm khái nói:

“ Đời người lại có được mấy việc như ý, không phải cứ mình muốn đều có thể làm theo ý bản thân. Ta đôi khi rất ngưỡng mộ những người tự do tự tại như Vận huynh.”

“ Ừng ực..” Ngửa đầu lên uống vào ngụm rượu, Huyết Vận cười nhạt nói:

“ Nhân sinh mỗi người mỗi khác, việc sau này khó mà đoán trước. Cuộc sống mà, đâu phải lúc nào cũng được như ý nguyện.”

“ Ha hả.” Tây Môn Thanh Vân cười lớn nói:

“ Đúng là như vậy, nhân sinh mỗi người mỗi khác, số mệnh mỗi người mỗi khác, mọi thứ đều có thể biến đổi nhưng chỉ có đạo của ta sẽ không bao giờ thay đổi. Ước niệm lớn nhất đời này của ta chính là đạo pháp cực hạn. Không biết Vận huynh thì sao?”

Cười cười, Huyết Vận nhìn lên bầu trời đêm mờ mịt, trong ánh mắt hiện lên một tia hồi ức, hắn khẽ nói:

“ Ta sao, ta không có mơ ước gì nhiều, sống một cuộc sống bình thản bên người ta thích, chỉ vậy thôi.”

Giống như là rất bất ngờ trước câu trả lời của Huyết Vận, Tây Môn Thanh Vân đang đi đột nhiên dừng lại bước chân nhưng ngay sau đó hắn lại cười hỏi:

“ Như vậy Vận huynh tu đạo lại là vì cái gì? Không phải vì trường sinh, không phải vì truy cầu đạo pháp cực hạn sao?”

Huyết Vận lắc đầu, khẳng định nói:

“ Không phải. Ta tu đạo là để bảo vệ thứ ta cần bảo vệ, ta cũng không truy cầu trường sinh, không truy cầu cái gì đại đạo. Nhưng,thế đạo này vô cùng hiện thực, chỉ có ngươi nắm giữ thực lực mới có quyền lên tiếng, mới có tôn nghiêm, mới có khả năng bảo vệ những thứ thuộc về bản thân.”

Tây Môn Thanh Vân nghe vậy thì ánh mắt lộ ra suy tư, trong ánh mắt hắn liên tục chớp lóe tinh mang kỳ dị, giống như ở bên trong lời nói của Huyết Vận hắn đã ngộ ra được điều gì đó.

Nhưng vào đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên, cắt ngang suy tư của hắn.

“ Ai nha, Tây Môn công tử, vốn còn tưởng công tử là có việc gấp không kịp chào mọi người, không ngờ là tới đây cùng bằng hữu uống rượu.”

Không trung quang mang chớp động, không gian thoáng vặn vẹo một cái, sau đó từ hư không đi ra mấy người.

Huyết Vận có chút kinh ngạc, không ngờ mấy người vừa đi ra có người quen của hắn, thực ra nói là người quen thì hơi quá, có điều cũng gọi là quen biết.

Tây Môn Thanh Vân nhìn mấy người xuất hiện thì trên mặt xuất hiện một nụ cười, có điều nụ cười kia nhìn giao cũng vô cùng gượng ép.

“ Thì ra là Phi Hồng cô nương, Phỉ Yên cô nương, còn có Từ Minh đạo hữu cùng với Minh Thanh đạo hữu. Không phải mấy vị lúc này nên đang cùng những người khác đàm luận thuật đạo sao? Vì sao lại tới nơi này.”

Minh Thanh cười ha hả nói:

“ Không có gì, không có gì, chẳng qua là hiếu kỳ người bạn mà Tây Môn công tử không tiếc từ chối tất cả mọi người đến nơi này uống rượu mà thôi.”

Nói xong thì ánh mắt hắn liền nhìn qua Huyết Vận ở bên cạnh Tây Môn Thanh Vân những người khác cũng đồng thời nhìn qua.

Khi nhìn rõ hắn là ai thì hai người Phi Hồng cùng Phỉ Yên thoáng cái đồng thời lùi về phía sau 9 bước, sau đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Huyết Vận. Bộ dạng như lâm phải đại địch kia khiến cho ba nam nhân khác ở đây thoáng cái kinh ngạc không thôi.

Từ Minh nhìn thấy hai nàng như vậy thì nghi hoặc hỏi:

“ Hai vị tiên tử biết người này sao?”

Phi Hồng cùng Phỉ Yên biết bản thân vừa rồi thất thố, hai nàng lúc này mới nhớ nơi này là Hồng Nguyệt thành cũng không phải hoang sơn dã lĩnh, cùng không cần sợ đối phương.

Phỉ Yên lúc này hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:

“ Quen biết, không những quen biết mà còn được vị công tử này giúp đỡ nhiệt tình, nhờ vị công tử này giúp đỡ mà tí nữa người của Bách Hoa Tông bọn ta không thể tới được Hồng Nguyệt thành rồi.”

Người ở đây đều không phải là người ngu mà dù có ngu thì cũng có thể nghe ra được oán khí sâu đậm trong lời nói của nàng.

Phỉ Yên vừa nói xong thì nữ tử tên Phi Hồng kia liền tiếp lời, nàng ta lạnh lùng nói:

“ Ta cũng giống Phỉ Yên muội muội cũng nhờ vào sự giúp đỡ của vị công tử này mà tí nữa cũng không tới được Hồng Nguyệt thành, hai vị sư đệ Kỳ Dụt cùng Kim Lăng bị thương nặng cũng là nhờ vị công tử này ban ân.”

Ba tên nam tử khác nghe xong thì liền há to miệng nhìn qua Huyết Vận, lần này Phi Yên đã nói rõ ràng như vậy rồi bọn họ có ngu cũng hiểu là có chuyện gì, bọn họ làm sao cũng không ngờ tên này vậy mà có lá gan lớn như vậy, dám hạ sát thủ với hai người nối nghiệp của Bách Hoa Tông cùng Thiên Tinh Các.

Huyết Vận thấy ba người nhìn như nhìn quái vật như vậy thì nhún vai nói:

“ Các nàng nói mà mấy người các ngươi cũng tin, thực ra chuyện chẳng có gì, ta cùng với mấy nàng có giao thủ qua thôi, chỉ là hơi nặng tay một chút khiến cho các nàng bị thương, các ngươi biết lòng dạ nữ nhân rồi đấy, thở dài, ta bị oan à, các ngươi hiểu.”

Ba người khác nghe hắn giải thích như vậy thì cũng thấy có lý, dù sao bọn họ cũng không tin có người không nhìn hai đại thế lực mà dám ra tay với người nối nghiệp của bọn hắn.

Lúc này Tây Môn Thanh Vân dành cho hắn một cái ánh mắt đồng tình, còn hai người khác thì nhìn hắn có chút hả hê, ai cũng hiểu, bị nữ nhân ghi thù thì xong đời, nhất là nữ nhân xinh đẹp ghi thù thì càng thêm không xong.

Tây Môn Thanh Vân vỗ vỗ vai Huyết Vận nói:

“ Huynh đệ à, ta hiểu, ta hiểu mà. Nhưng việc này ta không thể giúp được việc gì rồi. Huynh đệ ngươi tự giải quyết cho tốt à.”

Tây Môn Thanh Vân vừa nói xong thì Minh Thanh đứng gần đó đã chớp lấy cơ hội lên tiếng trước, hắn nhìn Huyết Vận lớn tiếng khiển trách:

“Nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đập đất vậy mà lại đi ăn hiếp nữ tử, ngươi xem bản thân có đáng làm nam nhân không?”

Huyết Vận khinh bỉ nói:

“ Phận nữ tử liễu yếu đào tơ,bớt rắm chó, ngươi thử ăn hiếp một trong hai cô nàng kia xem, còn không bị các nàng tát cho răng rơi đầy đất. Nếu người có thể bắt nạt được hai cô nàng kia, hôm nay ta trực tiếp quỳ xuống gọi ngươi lão đại.”

Minh Thanh nghe hắn thế thì thoáng sửng sốt nhưng ngay sau đó thì tức giận dị thường quát:

“ Ta đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, làm sao có thể làm chuyện vô liêm như vậy được, nếu có muốn đánh thì chỉ đánh mấy tên không biết xấu hổ như ngươi.”

Hắn chỉ vừa nói xong thì liền đã cảm thấy ngực đau xót, sau đó cả người không tự chủ bay ngược về phía sau, trong quá trình bay ngược về phía sau hắn không ngừng phun máu tươi.

“ Bình..” 

Cả thân thể to lớn của hắn đập thẳng lên một gốc cây đại thụ,cả gốc cây đại thụ kia bị hắn trực tiếp đụng gãy, thân thể của hắn dính lên trên thân đại thụ một lúc thì mới rơi xuống đất.

Sau khi rơi trên mặt đất thì cả người co quắp như con tôm, toàn thân co giật liên hồi, trong miệng liên tục phun ra máu tươi, xen lẫn mảnh vỡ nội tạng.

“ Thực lực thì không có lại còn thích giả bộ làm cao thủ.”

Huyết Vận sau khi nói xong câu này lại nhìn qua một tên nam tử còn lại tên Từ Minh gì đó hỏi:

“ Ngươi có muốn giúp hai cô nàng này lấy lại công đạo hay đại khái là bênh vực kẻ yếu gì đó hay không, nói sớm để ta còn biết đường giải quyết luôn?”

Từ Minh nuốt nước miếng, hắn liên tục lắc đầu cười gượng nói:

“ Không có, không có. Ha ha.. Ha ha ha.”