Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1356: Càn Quét Hải Vực Tìm Kiếm Thức Ăn Cho Hắc Ám Mẫu Thụ



Người ta đi ra bên ngoài thì cưỡi long, cưỡi phụng hay ít nhất cũng là con vật gì uy mảnh một chút nhưng Xuân Đức lại ngược lại, hắn đi ra bên ngoài lại cưỡi chó à không, phải nói là cưỡi sói chứ. Hơn thế nữa lại còn mang theo hai con sủng thú một thì ngu ngơ, con còn lại thì manh manh.

Ngồi trên lưng Sói Mập, Xuân Đức nhìn khắp nơi xung quanh đều là biển rộng mênh mông không thấy điểm cuối thì có chút không biết làm sao, đại dương mênh mông thế này đi đâu tìm hang ổ của đám quái vật biển đây.

Hắn lúc này cảm thấy vẫn là quay vào bên trong đất liền đi đồ sát vài chục hay vài trăm cái thành trì cho xong chứ ở biển rộng thế này tìm đâu ra.

Sói Mập lúc này không hiểu làm sao lại hỏi:

“ Chủ nhân, chúng ta bây giờ làm cái gì?”

Xuân Đức có lẽ vẫn đang còn buồn ngủ, hắn ngáp dài một cái nói:

“ Đi kiếm đồ ăn cho Hắc Ám Mẫu Thụ, nó sắp tiến hóa thêm lần nữa rồi, bây giờ chỉ cần kiếm đủ đồ ăn là được, mà ta còn chưa biết đi đâu tìm đồ ăn cho nó đây, Mập Mạp ngươi có ý tưởng gì hay không?”

Sói Mập bị hỏi vậy thì có chút ngây ra, hắn nhớ từ trước đến nay chủ nhân chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của nó thì phải nhưng với bản năng săn mồi tự nhiên của nó, rất nhanh nó liền có một cái ý tưởng:

“ Hồn niệm của chủ nhân rất cường đại có thể tản ra đi tìm nơi nào xuất hiện nhiều quái vật biển sau đó lại tung mồi câu cho đám kia tụ tập lại, sau đó thì giết một lượt, máu tươi ở trong biến rất có sức hấp dẫn à.”

Nghe Sói Mập nói vậy thì Xuân Đức cảm thấy bản thân thật đần, có vậy mà không nghĩ ra, hắn vỗ vỗ đầu nói mập nói:

“ Khá lắm Mập Mạp, để ban thưởng cho ngươi ta quyết định tối nay đi ăn thịt thủy quái.”

Tiếp sau đó Xuân Đức bắt đầu tản hồn niệm của bản thân ra, sau vài tháng trị thương ở bên trong không gian vong linh, di chứng do sử dụng thần thông ba đầu địa ngục thiên long cũng đã được tiêu trừ sạch sẽ, bây giờ hắn có thể tự do điều động hồn lực rồi. 

Hồn lực của hắn lúc này đã là đẳng cấp Thiên Vương Tiên Cảnh vì thế phạm vi bao trùm của hồn niệm của hắn cũng rất rộng, thoáng cái mấy triệu dặm đều bị hắn quét qua một lần.

Rất nhanh hắn đã tìm được con mồi, có điều con mồi lần này của hắn cũng không phải cái gì thủy quái mà là một chi của hải tộc, đám hải tộc kia thân thể nhìn giống con tôm vậy, có con đã hóa hình con thì không, cảnh giới con thấp nhất cũng đã có Luân Hồi Tiên Cảnh rồi.

Số lượng cũng rất khá, đám này quần cư có đến mấy trăm triệu con là ít.

“ Tìm thấy rồi, Mập Mạp hướng phía đông nam 2 triệu dặm thẳng tiến, A Ngốc, A Khờ theo sát phía sau.”

Tiếp sau đó Sói Mập liền theo hướng Xuân Đức chỉ mà hóa thành một vệt kim quang phóng đi, A Ngốc, A Khờ thì theo sát phía sau, một người ba thú vừa phóng đi vừa la hét.

Đám thủy quái của chim biển ở phụ cận bị tiếng gào thét của một người ba thú bỏ chạy tán loạn, vì để tiện dụ thêm con mồi, Xuân Đức trên đường đi cũng tiện tay giết chết tất cả nhưng sinh vật gì mà hắn gặp.

Mặc dù Sói Mập đã là Tinh Vương Tiên Cảnh tầng 4 nhưng tốc độ thì có thể sánh ngang với tầng 8 rồi, vì thế phạm vi mấy triệu dặm cũng chỉ mất một thời gian liền có thể tới nơi rồi.

Vừa đi vào phạm vi của đám hải tộc hình con tôm kia thì Xuân Đức liền đã gặp phải ngăn cản từ một đám tôm thủ vệ, có điều đám kia còn chưa kịp nói lời nào đã bị A Ngốc cùng A Khờ giết sạch rồi.

Tâm niệm vừa động, Long Sát liên xuất hiện ở trước mặt hắn, vừa đi ra ngoài Long Sát liền hướng hắn cười hỏi:

“ Đại ca, cần đệ giúp gì à?”

Xuân Đức cười cười, hắn chỉ tay về phía dưới biển sâu nói:

“ Dưới này có một đám hải tộc, đệ xuống giết sạch bọn chúng đi, nhớ là giết thôi đừng có ăn, để ca con làm mồi dụ đám thủy quái khác tới.”

Long Sát nghe vậy thì ngưng mắt nhìn xuống phía dưới, trong mắt hắn lóe lên lệ mạng, hắn gật đầu nói:

“ Đại ca yên tâm, cho đệ vài phút liền giải quyết hết đám này.”

Nói xong thì hắn liền biến về bản thể, hóa thành Hỗn Độn Thiên Thủy, thân thể hắn dung hợp với nước biển phía bên dưới hình thành nhất thể không tài nào phân biệt được.

Sau lần được Nguyên Ma để lại cho một nửa thân thể thì Long Sát lúc này đã cường đại hơn rất nhiều, nhất là ở trong biển khả năng giết chóc của Long Sát được nâng cao đến mức thượng thừa.

Sói Mập nhìn thấy Long Sát đi vào trong biển sâu thì kinh ngạc hỏi:

“ Chủ nhân, người kia là người nào vì sao Tiểu Kim chưa từng thấy qua.”

Xuân Đức cười nói:

“ Là lão tam, Mập Mạp ngươi cứ gọi hắn là Sát ca là được, khi nào có thời gian ta lại sẽ giới thiệu hắn cho ngươi làm quen, à mà không chỉ có hắn đâu còn một người nữa ngươi cũng chưa từng gặp, hai người bọn họ là ta thu ở bên trong Thần Võ Nguyên Tháp đấy.”

Sói Mập gật đầu, nhìn Long Sát sau khi tiến vào lãnh địa của đám hải tộc đang điên cuồng tàn sát thì sùng bái nói:

“ Thực lực thật là mạnh.”

Xuân Đức xoa đầu nó nói:

“ Ăn thua gì, sau này Mập Mạp ngươi còn mạnh hơn như vậy nhiều, mà tiến vào trong biển nhìn cận cảnh nào Mập Mạp, nhìn xem lão tam làm sao trong vòng mấy phút có thể diệt được hết đám hải tộc này.”

“ Vâng” Sói Mập ứng một tiếng sau đó lao vào bên trong biển sâu, A Ngốc cùng A Khờ cũng đi theo sát phía sau.

Vừa vào bên trong biển Xuân Đức liền đã ngửi được vị tanh của máu, lúc này hắn cũng muốn đi lên chém giết một hồi cho thư giãn gân cốt nhưng mà đám tạp tôm nơi này yếu quá, đánh không đã nghiền. Vậy là hắn vẫn quyết định đứng nhìn.

Nhìn về nơi xa xa, nếu không phải có hồn niệm cường đại thì hắn cũng không biết đâu là Long Sát đâu là nước biển, chỉ thấy nơi mà Long Sát đi qua đám hải tộc hình con tôm kia trong nháy mắt bị xé thành mấy chục mảnh, máu thịt văng tán loạn.

Quá trình đồ sát của Long Sát cực nhanh, cơ hồ một giây phải có hàng chục vạn cho đến hàng trăm vạn hải tộc bị hắn giết, nước biển trong một phương viên rộng lớn thoáng cái bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Nhưng lúc Long Sát đồ diệt tới vùng trung tâm của chi hải tộc này thì có chuyện bất ngờ phát sinh, không ngờ ở bên trong đám tôm kia lại xuất hiện mấy con Kim Long(rồng vàng) hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp, một con trong đó còn có tu vị Hằng Vương Tiên Cảnh sơ kỳ.

Thấy vậy Xuân Đức kinh ngạc không thôi, phải biết ở trên lục địa tìm mờ mắt mới thấy một tên Hằng Vương Tiên Cảnh, vậy mà trong biển vừa đi liền gặp được một con.