Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1381: Năng lực miễn dịch nghịch thiên



- --o0o---

Rất nhanh Xuân Đức đã tới chợ buôn bán nô lệ, nơi này vẫn đang rất bình yên, dịch bệnh còn chưa lan tới đấy, Xuân Đức đi tới một quầy hàng buôn bán Hải tộc chiến sĩ. Vừa tới hắn liền nói:

“ Mua toàn bộ đám nô lệ này, giá bao nhiêu tiên thạch?”

Ông chủ nơi này là một lão giả béo như heo, cả người toàn là mở, trên thân mặc một bộ quần áo vàng kim, phía sau có hai thị nữ xinh đẹp đang đấm bóp. Lúc này lão ta đang ngồi trên một cái ghế tựa lim dim mắt.

Nghe được Xuân Đức muốn mua tất cả Hải tộc chiến sĩ nô lệ ở nơi này thì lão không khỏi mở lớn đôi mắt ra. Sau đó cả người bật dậy như con tôm, tiếp đó lão ta nhìn Xuân Đức tươi cười hỏi:

“ Công tử muốn mua nhưng Hải tộc chiến sĩ này sao những người này tất cả đều là chiến sĩ tinh anh, rất….”

Lão còn chưa nói hết câu thì Xuân Đức đã cắt ngang, nói:

“ Cho một cái giá đi.”

Lão giả thấy Xuân Đức không kiên nhẫn như vậy thì một trận ngạc nhiên, ngay lúc hắn đang định nói cái gì đó thì một thanh niên dẫn theo một cô gái tới gần hỏi:

“ Ông chủ, chúng ta muốn mua tám tên Hải tộc chiến sĩ. Không biết giá cả thế nào?”

Trung niên béo mập lúc này tỏ vẻ khó khăn nhìn thanh viên cùng cô gái vừa tới nói:

“ Các vị đến chậm vị công tử này vừa nói muốn mua hết toàn bộ Hải tộc chiến sĩ ở chỗ ta, hai bên có thể thương lượng với nhau?”

Tên thanh niên kia nghe xong thì thần sắc có chút khó chịu nhìn qua Xuân Đức, bộ dạng hắn khinh khỉnh nói:

“ Ngươi là người phương nào.”

“ Bộp”

“Bộp”

“Bộp”

Xuân Đức tiên tay đập cho trung niên béo mất, nam tử cùng nữ nhân vừa tới mỗi người một cái. Ba người trực tiếp hóa thành một đống thịt nát.

Ba tên này là đang diễn kịch muốn tăng giá, Xuân Đức vừa nhìn liền hiểu, trình độ diễn xuất, cùng mấy cử chỉ ám muội của đám này làm sao qua nổi hồn niệm cường đại của hắn.

Nếu là bình thường thì không sao, hắn vẫn có thể kiên nhẫn nghe đám này nói chuyện dông dài nhưng lúc này hắn có việc quan trọng, đám này không biết sống chết dám làm chậm trễ thời gian của hắn.

Sau khi giết xong ba người thì Xuân Đức vẻ mặt không biểu cảm, một tay chộp tới đám Hải tộc chiến sĩ sau đó mang đi, để lại những người xung quanh một đám trợn mắt ngoác miệng ra.

Sau khi Xuân Đức rời đi một hồi lâu thì đám người nơi đây mới phản ứng lại, một đám bắt đầu nhao nhao bàn tán.

“ Người kia là ai, vậy mà dám công khai ngang nhiên giết người, hắn chẳng lẽ không sợ Kháng Hải Trấn Yêu thành trừng phạt sao?”

Một người khác nói:

“ Ta xem người kia chín phần mười là gặp xui xẻo rồi, hôm trước cũng có một tên Tinh Vương Tiên Cảnh bát trọng ở nơi này làm càn còn không phải liền bị chặt đầu thị chúng sao.”

Đồng bạn bên cạnh hắn cũng là nói:

“ Tên kia chết chắc rồi.”

….

Đúng lúc này một đám người bay tới đây, đám người này gồm bảy tám tên cường giả không biết từ đâu xuất hiện, trên thân mỗi người đều trang bị từ đầu đến chân, bọn họ tới nơi này thì chỉ nhìn quét nhìn hiện trường một cái liền hướng về phương hướng mà Xuân Đức bỏ đi đuổi theo.

Nhìn những người này rời đi thì đám người phía bên dưới lại bắt đầu nghị luận xôn xao cả lên.

- --o0o---

Xuân Đức sau khi bắt được một đám Hải tộc chiến sĩ liền tìm đến một nơi hẻo lánh sau đó tiến vào bên trong không gian vong linh.

Không gian vong linh tầng 2.

Vừa xuất hiện Xuân Đức liền ném mười mấy tên Hải tộc chiến sĩ tới trước mặt Vô Địch nói:

“ Vật thí nghiệm tìm tới, lão có thể bắt đầu.”

Vô Địch gật đầu, sau đó lấy ra một lọ dung dịch, sau đó dùng thiết bị đặc thù bơm một chút vào bên trong thân thể một tên Hải tộc chiến sĩ.

Có điều sau khi bơm bệnh dịch vào bên trong thân thể của tên Hải tộc chiến sĩ thì tên này vẫn không có biểu hiện gì cả. Hải tộc chiến sĩ này nhìn về nơi mới vừa bị Vô Địch bơm thuốc nghi hoặc. Không hiểu đám nhân tộc này là đang làm cái gì.

Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức liền cau mày lại nói:

“ Thử tăng liều lượng nào lão.”

Vô Địch gật đầu, sau đó lại bơm vào bên trong cơ thể tên Hải tộc chiến sĩ một lượng bệnh dịch lớn hơn lúc đầu mấy lần, có điều vài chục phút đi qua tên Hải tộc chiến sĩ vẫn bình an vô sự.

Vô Địch thấy vậy thì cũng là khó tin, hắn biết đám hải tộc này trời sinh có được kháng tính cực mạnh với những thứ như nguyền rủa cùng bệnh dịch nhưng không ngờ lại biến thái như vậy, vào thời kỳ của hắn thì đám này còn chưa biến thái đến tình trạng này.

Suy nghĩ một chút, Vô Địch trực tiếp đổ nguyên cả lọ bệnh dịch vào bên trong miệng tên Hải tộc chiến sĩ kia.

Nhưng rồi đâu lại vào đấy, tên Hải tộc chiến sĩ chỉ là sùi một chút bọt mép rồi lại như không có việc gì, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn Vô Địch.

Nhìn cái ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu kia của tên Hải tộc chiến sĩ thì Vô Địch tí nữa hộc máu.

Lão Hắc lúc này cũng là kinh dị nói:

“ Một tên chỉ có Thiên Quân Tiên Cảnh tụ vị vậy mà hoàn toàn miễn nhiễm với loại bệnh dịch này, lão Huyễn xem ra nên nghiên cứu nhiều một chút đám Hải tộc này rồi, nếu mà chúng ta cũng có được năng lực này thì cũng rất không tệ.”

Vô Địch gật đầu:

“ Đúng là nên nghiên cứu một phen. Có điều muốn nghiên cứu có thành tựu thì hẳn cần một thời gian khá dài đấy.”

Xuân Đức đứng ở bên cạnh nói:

“ Xem ra không thể dùng thứ kia đối phó với đám này rồi. Hai lão cảm thấy đối phó với đám Hải tộc này nên làm cách nào mới tốt.”