Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1407: Thiên Ma Thành(1)



Xuân Đức nhịn không ra tay giết người, không muốn sát nhân, không có nghĩa là ai cũng có thể ngồi lên đầu hắn được, một lần cũng thôi, đằng này liền tiếp mấy lần như vậy, không giết vài tên thì đám này lại tưởng là hắn dễ bắt nạt.

Nhìn đầy đất thi thể không đầu Xuân Đức thờ ơ lạnh nhạt, hắn quét mắt nhìn qua đám người còn sống nơi này nói: 

“ Còn ai muốn tiên thạch trên người ta nữa không? Còn thì lên tiếng.”

Nghe hắn hỏi thi lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, hai nữ tử lúc trước ôm ấp tên đại hán kia lúc này hét chói tai nói:

“ Súc sinh.Ngươi...Ngươi vậy mà dám giết Tô Hàng thiếu gia, ngươi đây là không muốn sống nữa rồi, súc sinh ngươi chết không yên lành.”

“ Bụp”

Đầu lâu hai nữ nhân xinh đẹp kia lập tức nổ tung như pháo hoa, trên sân lúc này lại có thể hai cái thi thể không đầu.

“ Dám nói chuyện với ta như vậy, muốn chết thì để ta tiễn các ngươi lên đường.”--- Nhìn hai cái thi thể không đầu kia Xuân Đức lại ném ra thêm mấy viên tiên thạch.

“ Ầm ầm ầm…”

Mấy viên tiên thạch bắn lên hai cái thi thể rồi đột nhiên nổ tung, hai cái thi thể trong nháy mắt biến thành đầy đất thịt nát, tứ chi văng đi mỗi nơi một cái.

Nhìn qua mấy người còn sống nơi này, Xuân Đức lần nữa hỏi:

“ Tên nào biết đường tới truyền tống đi thông tới Vạn Ma Ổ thì dẫn đường, bằng không tất cả đều nằm tại nơi này đi.”

Hắn vừa dứt lời liền có một đám người nhao nhao nói lớn:

“ Đại nhân, đường đi tới truyền tống trận ta biết, để tiểu nhân dẫn đường cho đại nhân.”

“ Tiểu nhân cũng biết.”

“ Tiểu nhân cũng vậy, đại nhân mời theo tiểu nhân.” 

“ Bụp bụp bụp…”

Trên quảng trường lại thêm mấy cái thi thể không đầu, Xuân Đức mắt lóe hàn quang, lạnh lẽo nói:

“ Các ngươi lời dư thừa quá nhiều, đám các ngươi không nghe ta nói cái gì sao?”

Đám người một trận lạnh run, bọn họ lúc này chỉ vừa hô hấp thôi liền đã ngửi được tới mùi vị tử vong đang đến gần, lúc này cả đám mới nguy ngâm kỹ lời Xuân Đức nói. Hắn nói là “ biết thì dẫn đường” chứ không hỏi “Ai biết đường.”

Sau khi ngộ ra điều này thì một đám liền hướng cùng một phương hướng chạy đi. Xuân Đức thấy vậy thì không nhanh không chậm đi theo phía sau.

***

Động tĩnh nơi này rất lớn vì thế người đến xem cũng rất nhiều, có điều ai nhìn thấy đầy đất thi thể không đầu thế kia thì không ai còn can đảm ở lại nhìn nữa, tất cả đều quay đầu nhanh chân chạy đi, có người thì đi mật báo cho thế lực phía sau, có người thuần túy chỉ là không muốn dính vào vũng nước đục này.

Tin tức ở nơi đây có thể nói là linh thông đến cực điểm, Xuân Đức vừa chỉ tàn sát một nhóm người thôi thì đám địa đầu xà ở nơi này đều biết, mà đám kia biết thì người của Tô gia gì đó đương nhiên cũng biết.

Vì thế, không qua bao lâu thì liền có người muốn đến tìm Xuân Đức phiền phức

***

“ Vèo vèo vèo….”

“ Vèo vèo vèo….”

“ Vèo vèo vèo….”

Liên tiếp là những độn quang từ nơi phương xa bay lại nơi đây, quang mang tán đi lộ ra một nhóm người những người này trên thân hắc bào, có thêu vẫn phù, mấy trăm người, người nào người nấy đều là sát khí lăng thiên, về phần tu vi thì lại là một đám cặn bã duy nhất tên cầm đầu là Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kỳ tam trọng, đám lâu la còn lại thì ngay cả Thần Quân Tiên Cảnh cũng chưa đến.

Xuân Đức nhìn thấy người đến thì cũng không nhiều lời, một khi hắn đã xác định phóng tay mà giết thì cũng không cần phải nghĩ nhiều, cùng lắm là vào bên trong không gian vong linh trốn mấy chục năm lại đi ra.

Vung tay một cái, liền có mấy trăm viên tiên thạch hạ phẩm xuất hiện bay ở xung quanh cơ thể hắn, Xuân Đức tiện tay phất một cái lập tức mấy trăm viên tiên thạch kia liền hóa thành tia sáng lao vụt đi. 

Nhìn từ xa, cảnh tượng giống như vô số tia sáng tạo thành một chùm sáng khổng lồ chiếu về phía bên trên bầu trời, đám người ở phía bên trên bầu trời không nhúc nhích cứ mặc kệ cho những tia sáng kia chiếu lên trên thân thể những tia sáng kia sau khi sau khi chạm tới bọn họ cũng không có dừng lại mà trực tiếp xuyên qua. 

Trước ngực, đan điền hoặc là đầu, tia sáng bắn đến toàn là những nơi yếu.

Nhưng có một điều dụ dị là đám người ở trên không kia không ai né tránh cả, một đám cứ đứng yên ở nơi đó, không người cử động, mặc kệ vô số tia sáng xỏ xuyên qua cơ thể.

Nhất thời đầy trời máu tươi bay lả tả như mưa xuân, về phần những người mới đến kia thì giống như chim gãy cánh rơi rụng từ phía bên trên trời cao xuống.

“ Bịch bịch bịch….”

“ Bịch bịch bịch….”

“ Bịch bịch bịch….”

Liên tiếp là những thi thể từ trên cao rơi xuống, đập xuống mặt đường phía bên dưới, thoáng cái cả con đường phía trước lại nhiều ra hơn mấy chục cái thi thể.

Nhìn thấy như vậy một màn thì Xuân Đức thờ ơ lạnh nhạt nói:

“ Tiếp tục dẫn đường đi còn đứng ở đó nhìn cái gì nữa.”

Nhóm người đang dẫn đường cho Xuân Đức, vốn khi nhìn thấy đám người Tô Gia đến thì trong lòng vui mừng, nghĩ có thể thoát được ma trảo của Xuân Đức nhưng nào ngờ,đám người Tô Gia chỉ vừa đến liền chết không còn một mống, chết được đến nhanh gọn. 

Người ở hai bên ven đường lúc này cũng đã trốn đi sạch sẽ, cả một con đường ồn ào tấp nập lúc này cũng chỉ còn lại nhóm người của Xuân Đức cùng mấy cái xác nằm la liệt ở trên mặt đất.

Thực sự mà nói, nếu không phải đã giết đủ Hải Thú cùng Hải Tộc, tích lũy đủ thức ăn cho thi đàn thì Xuân Đức đã sớm mang người ra san bằng cái tòa thành trì này rồi, thêm vào đó là hắn ngại thiên đạo muốn gạt bỏ hắn. Dù sao tội nghiệt mà hắn gây ra đã không phải có thể dùng quan niệm bình thường đến bình phán nữa rồi.

***

Sau khi giết xong đám người Tô Thị, tiếp sau cũng không còn có người dám tới hỏi tội Xuân Đức nữa, một đường thông thuận không bị một ai cản trở.

Hắn đi tới đâu thì nơi đó vắng tanh, tất cả mọi người đều là đi vào bên trong nhà đóng cửa kín bưng, không một người dám lộ diện ra ngoài, ngay đến cả nhìn lén cũng không dám.

Bọn họ lúc này đều biết, ngoài kia là một ma đầu chân chính, chỉ cần nhìn ngươi không vừa mắt liền giết, không phân cái gì thân phận hay có lỗi lầm gì hay không. Chỉ cần hắn nhìn không thuận mắt liền chết.