Cân Cả Thiên Hạ

Chương 200: Lì y cái bánh mì vậy



" Ta cũng rất muốn xem cái khả năng mà ngươi tự nghĩ ra đó là như thế nào, ngươi không cần khiêm tốn như vậy đâu,ta biết ngươi có khả năng đó mà. Đúng không nào" - Tuyết Anh bên cạnh cười càng thêm rực rỡ nói xen vào.

Xuân Đức buồn bực, hắn có chút bất lực với hai tên bạn mới của mình, hắn than thở:

" Hai người các ngươi thiệt tình là, ta cũng không biết phải nói sao luôn đấy, cái kỹ năng kia đâu phải cứ tùy tiện là thi triển được đâu nếu không có cái gì bổ sung vào thì ta thi triển một lần thì cũng xem như góp nữa cái mệnh vào trong đó rồi. Tuyết Anh có cách gì thì nói ra nhanh đi, cái kia không phải tình trạng bắt buộc ta sẽ không thi triển đâu ".

Tuyết Anh như đã đoán trước được tên này định nói gì nên khi Xuân Đức vừa dứt lời thì nàng quả quyết đạo:

" Chỉ có một cách đó thôi, ngươi làm sao thì làm ta không biết đâu nếu không ra được nơi này mọi người phải chết ở đây thì tất cả mọi tội lỗi là do ngươi đấy".

Lão Tà bên dưới cũng gật nhẹ đầu dĩ nhiên là cũng phụ họa với ý kiến của Tuyết Anh. Xuân Đức nhìn thấy biểu hiện của hai con hàng này thì chịu thua luôn, không ngờ hai tên này lì y cái bánh mì vậy, nói sao cũng không được. Hắn cũng không vừa mặc kệ hai tên này có ý kiến thế nào hắn cũng mặc kệ, hắn không bao giờ làm chuyện lỗ vốn, hắn lại ngã người ra trên đầu Lão Tà và nhắm mắt lại.

Thấy Xuân Đức như vậy, trong lúc nhất thời Tuyết Anh và Lão Tà cũng thật sâu yên lặng, đúng là vật họp theo loài có khác bọn hắn đã thấy bản thân đủ độ lì rồi không ngờ tên này chỉ hơn chứ không kém. Nhưng nói chung cực khổ nhất vẫn là đần long rồi vì nó chở mọi người phi hành, có mệt cũng chỉ mình nó mệt mà thôi.

Vậy là mấy canh giờ sau đần long thì vẫn bay, Xuân Đức thì nằm ngủ còn Tuyết Anh thì đang ngẩn người mà nhìn xung quanh.

..............

Vài ngày sau, long ngốc rốt cuộc không chịu nổi cái cảnh suốt ngày bay lượn thế này được nữa, nó dùng thần thức nhìn hai tên đang ngẩn người và nằm ngủ bên trên nó thì nó cảm giác cuộc đời này của nó thật bị ai vì gặp hai tên này. Cảm thấy buồn bực trong lòng Tà Long bỗng nhiên gầm lên mấy tiếng rung trời

Gào! Gào! Gào!

không gian bị rạn nứt, từng làn sóng có thể thấy được bằng mắt thường lan ra khắp không gian rộng lớn. Xuân Đức đang mộng đẹp, trong giấc mộng hắn thấy hắn về thế giới cũ, mấy tiểu nha đầu cũng theo hắn về, đang khi hắn cùng mẹ và mấy nha đầu đang ăn cơm thì bị một tiếng động đinh tai nhức óc phá tan.

Xuân Đức mở mắt ra cả người hắn khí tức u ám bốc lên xung quanh, lành lạnh đạo:

" Đần long ngươi cảm thấy phá đám khi ta ngủ có phải hay không rất thú vị, mẹ kiếp giấc mơ đẹp vậy mà bị như phá hoại, con bà nhà ngươi". Vừa nói Xuân Đức liên tục giật râu, liên hoàn đạp vào con ngốc long này.

Tà Long cũng buồn phiền đạo " Ta nói Củ Cải Trắng khi khác đánh có được không, bây giờ thoát ra khỏi cái đại trận đi, ngươi không cảm thấy sức mạnh của chúng ta đang dần mất đi sao, cứ thế này vài ngày nữa thì sức mạnh sẽ bị rút kiệt mất".

Xuân Đức dừng tay lại ngạc nhiên đạo:

" Sao ta không cảm thấy gì nhỉ, Tuyết Anh ngươi cảm thấy thế nào?" hắn quay qua hỏi Tuyết Anh xem tình hình nàng.

Tuyết Anh cũng lắc đầu đáp " Ta cũng không có bị sao cả, ta vẫn bình thường à".

Tà Long chúng ta nghe vậy trong lòng buồn phiền thêm vài phần, cái này là có ý gì à, không ngờ chỉ mình hắn bị còn hai tên này thì không sao cả. Nó chán nản đạo:

" vậy hai người các ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy ta bị cái đại trận này hấp cho con xương với da mốc thôi chứ".

Xuân Đức không cần suy nghĩ đạo:

" chết luôn đi cho nước nó trong".

Tuyết Anh cũng phụ họa:

" việc ngươi có sống hay không thì đâu liên quan gì tới ta đâu ".

Tà Long "......Cạn lời".

" Ha ha. Đùa chút thôi, ngươi nghĩ mấy hôm nay ta đang làm gì? Không phải các ngươi muốn nhìn xem năng lực mà ta lĩnh ngộ sao, bây giờ ta cho hai ngươi các ngươi biết cái gì mới là tuyệt kỹ " Xuân Đức bỗng nhiên đứng dậy nghiêm túc đạo.

Tà Long và Tuyết Anh nghe tên này nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên, không biết tên này lúc trước sống chết không chịu thi triển sao qua mấy ngày lại thay đổi rồi, không lẽ tâm lý có vấn đề, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Xuân Đức.

Không lý tới ánh mắt hai người Xuân Đức nhìn đần long đạo:

" Không cần phi hành nữa, đứng nơi đây đi, mấy ngày nay ngươi tìm cũng không phải uổng công rồi sao".

Tà Long nghe vậy thì dừng lại trên không trung cách mặt đất vài dặm. Xuân Đức thấy đần long đã dừng lại hắn cũng mặc trang bị thiên đạo lên, đứng ngay trên đầu đần long mà chuẩn bị thi triển kỹ năng hấp thụ, không phải hắn tự dưng manh manh lên lại thi triển kỹ năng tiêu hao khủng bố này, mà trong vài ngày hôm nay hắn đã tự lĩnh ngộ ra một kỹ năng phụ trợ giúp giảm lượng tiêu hao 32% và tăng 7% hiệu quả, hắn muốn kiểm nghiệm xem sao, tiện thể làm người tốt luôn.

Dơ cao quyền trượng lên, một luồng ánh sáng u ám toát ra từ quyền trượng lao thẳng lên bầu trời đang trong xanh bên trên. Ngay sau đó cả thiên khung bị nhuộm thành một tấm màn u ám, gió lạnh thổi vù vù, từ cơ thể Xuân Đức bắt đầu toát ra vô vàn khuôn mặt dữ tợn tuôn ra, chúng tán đi qua khắp tất cả mọi nơi, những khuôn mặt này lao qua đất đá, sinh vật,cây cối, không lâu sau đó những thứ bị những khuôn mặt kia xuyên qua bắt đầu phân giải thành những ánh sáng xanh nhỏ bé.

Xuân Đức đứng trên Lão Tà bây giờ cả khuôn mặt vặn vẹo vô cùng, nhưng khuôn mặt hung dữ kia chính là do năng lượng và sinh mệnh của Xuân Đức tạo nên, dù hắn đã lên cấp 2 sinh mệnh cao cấp thì với số lượng khổng lồ những khuôn mặt vừa được tạo ra cũng cảm thấy ăn không tiêu, đã như vậy khi tạo xong còn phải mất năng lượng và huyết khi để duy trì bọn này nữa chứ đâu phải cứ tạo ra là xong đâu, cứ mỗi 10s duy trì là hắn lại mất 0,12% tổng sinh mệnh và năng lượng hiện tại để duy trì.

Kỹ năng này tuy rất kinh dị rút huyết khí và năng lượng rất mạnh nhưng cũng không thể giết chết hắn, quan trọng là nếu như lúc này mà có địch nhân đánh lén thì hắn chết chắc. Bình thường một mình nếu không có năng lượng bổ sung ngay lập tức thì Xuân Đức cũng không dám làm liều như bây giờ.