Cân Cả Thiên Hạ

Chương 218: Phải bị ăn đòn thì mới sáng mắt ra được



Xuân Đức dịch chuyển trực tiếp xuyên qua cái kết giới màu vàng kia, hắn xuất hiện ở phía sau tiểu cô nương mặc áo màu vàng kia vài chục mét. Sự xuất hiện của hắn không bị ai phát hiện cả, hắn như một âm ảnh thu liễm mọi thứ, hắn bây giờ có thể nói là người vô hình, Xuân Đức lặng yên tiến lại gần ngồi phía sau tiểu cô nương đang tung hô đến khan cả giọng kia.

" Đại Bạch Bạch cố lên, cố lên. Bạch Bạch cố gắng thắng con sâu lớn kia thì ta sẽ cùng ngươi đi tìm đồ ăn ngon".

" Đúng rồi đá nó con sâu lớn kia đi, sâu lớn xấu xí nên đánh".

Theo âm thanh tiểu cô nương la lên thì Tà Long cũng bị con thỏ lớn đạp cho mấy phát đập vào kết giới khiến cho kết giới lại rung lên bần bật, còn Tà Long thì phát ra tiếng kêu thảm thiết. Xuân Đức cũng chỉ nhìn mà thôi, hắn không có ý định cứu giúp gì cả, ai bảo tên này mấy ngày gần đây cứ nhờn với hắn, để tên này bị đánh mới sáng mắt ra.

Nhưng Xuân Đức cũng phải công nhận một điều là đần long sức chiến đấu quả thực kinh khủng, kém hơn địch thủ vài tiểu cảnh giới vậy mà vẫn có thể phản công khiến cho con thỏ kia cũng không dễ chịu chút nào, cả một thân bạch mao bây giờ đã thành màu huyết hồng rồi.

Chiến đấu vẫn tiếp tục, càng ngày càng kịch liệt, Tà Long càng đánh càng chiếm được nhiều ưu thế, từ lúc đầu chỉ có thể phòng thủ thi thoảng thì trả đòn thì bây giờ nó đã chuyển qua đè con thỏ kia ra mà đánh. Thấy tình cảnh này tiểu nha đầu bên cạnh Xuân Đức khuôn nhỏ nhắn hiện lên sự lo lắng, nàng không còn hò hét nữa mà bắt đầu dùng hai bàn tay mà bóp nhau. Không biết là đang suy nghĩ gì.

Sau một lúc suy nghĩ nhóc tỳ này này đã quyết định cái gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ thấy chết không sờn. nàng tự cắn vào cổ tay hút máu từ trong cổ tay ra, khi miệng nàng không chứa được thêm nữa thì mới dừng lại, ngay sau đó cả người nhóc tỳ phát sáng lên từng đoàn bạch sắc, đoàn bạch sắc này cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu.

Sau một lúc thì từ cái miệng nhỏ nhắn của nhóc tỳ phun là một làn sương màu trắng ngà bay thẳng đến nơi con thỏ lớn kia, đoàn sương trắng nhanh chóng bao trùm con thỏ, mọi vết thương con thỏ chậm chậm hồi phục, bên ngoài lớp lông nó được phủ lên một lớp hoàng kim những chiếc lông mềm mại trước kia bây giờ đã nhọn hoắt sắc bén như dao cạo.

Nhóc tỳ làm xong điều này thì cả người uể oải đi không ít, tiểu nha đầu này nắm ngửa ra dang hai tay hai chân ra như bị ai hấp hết sinh lực vậy.

Khi nhóc tỳ vừa nằm ngửa ra thì nhìn thấy một con ác quỷ cả người đỏ thẳm, đôi mắt màu xanh lục, nàng ta mở to đôi mắt ra mà nhìn không chớp mắt, không nói lời nào. Một lúc sau nhóc tỳ nhà ta từ từ ngồi dậy rồi từ từ quay đầu lại nhìn phía sau, khi quay về phía sau tiểu nha đầu vẫn thấy con ác quỷ có đôi mắt màu xanh lục kia thì nàng lại từ từ quay đầu trở về.

Ngồi bất động trong mấy giây

" AAAAA Đại Bạch cứu ta có quỷ ".

Tiểu nha đầu bất ngờ hét lớn lên cả người hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng bỏ chạy. Xuân Đức ngồi phía sau nha đầu này nảy giờ làm sao có thể để cho nàng chạy trốn cơ chứ, vươn một tay ra liền tóm gọn được tiểu nha đầu, hắn xách nàng như xách một chú gà vậy.

Tiểu nha đầu người tuy bé tí teo nhưng tiếng thét của nàng ta thì không phải dạng vừa đâu, đến cả hai con quái vật đang đánh nhau sống chết mà cũng nghe được nữa là, tiếng thét của nàng còn áp cả tiếng động do hai con quái vật đang đánh nhau.

Con thỏ lớn khi nhìn thấy tiểu nha đầu bị bắt thì cả người dâng lên ánh sáng hyết sắc, hai con mắt vốn đã đỏ bây giờ nhìn cứ như hai viên than đá bị nung đỏ vậy. Ngay lập tức nó điên cuồng chạy về phía bên này tấn công Xuân Đức, cũng không có sự kinh hoàng nào Xuân Đức dơ tiểu nha đầu lên làm bia đỡ đạn, tiểu nha đầu thấy con thỏ lớn sắp đâm tới thì nàng thét lên:

" AAAAA cứu ta Đại Bạch"

Con thỏ thấy Xuân Đức vô cùng hèn hạ lấy đồng bạn của nó ra làm lá chắn thì vô cùng tức giận, ánh mắt nó càng thêm toát lên vẻ điên cuồng nhưng thủy chung không dám nói cái gì.

Xuân Đức tiến lên lại gần con thỏ lớn, dưới con mắt không dám tin nổi của con thỏ và tiểu nha đầu Xuân Đức một cước đạp nát hai cái răng trước miệng nó, dư lực khiến cả con thỏ cũng bay thẳng đập vào kết giới khiến cho cả thế giới dưới lòng đất này run lên vài lần.

Tà Long lúc này cũng đã phát hiện ra Xuân Đức, nhìn về Xuân Đức nó ngạc nhiên hỏi:

" Làm thế nào ngươi biết được ta ở dưới này".

Xuân Đức nhìn về phía Tà Long xòe bàn tay còn lại nhún vai một cái đạo:

" Các ngươi đánh nhau mà khiến bên trên cũng rung lắc mãnh liệt không biết sao được, ta xuống phía dưới này một lúc lâu rồi thấy các ngươi đánh nhau cũng hay phết nên ngồi xem một lúc, ai dè bị nhóc tỳ này phá đám, giờ mọi việc cũng xong rồi về thôi ".

Tà Long có chút tức giận tên này thấy mình bị đánh như vậy mà không ra tay giúp mình lại còn ở một bên xem cuộc vui đúng là không có nghĩa khí gì cả, nhìn về phía nơi xa chỗ đó có con thỏ lớn đang nằm bất động, Tà Long hiếu kì hỏi:

" Ngươi làm cách nào mà chỉ cần một đòn đã hạ gục con thỏ kia rồi ".

" Có làm gì đâu, chỉ cho nó thưởng thức thành tựu mới ta phát minh ra thôi, giúp nó ngủ thời gian mấy ngày, mà ta thấy ngươi bị nó đánh cho không thấy đường đi bây giờ là cơ hội báo thù đấy, thích làm gì nó thì cứ làm, nó không phản kháng đâu "- Xuân Đức hài hước đạo.

Cả khuôn mặt của Tà Long cũng đỏ lên, bị một con thỏ đánh cho không có lực phản kháng đó là điều sỉ nhục nhất cuộc đời tu luyện của hắn từ trước tới nay, nhưng hắn thua thì thua chứ không làm mấy cái trò đánh kẻ không có lực hoàn thủ, như vậy thì chỉ xấu mặt thêm, Tà Long lắc đầu đạo:

" Nó cũng không phải là địch nhân của ta nên ta không làm như vậy được".

Xuân Đức cười tà ác đạo " Có chí khí ghê à nha, thôi ngươi đem con thỏ kia ra ngoài luôn, tối nay chúng ta đem tiểu nha đầu này, hầm với thịt thỏ chắc sẽ ngon lắm, hắc hắc".