Cân Cả Thiên Hạ

Chương 457: Tiếp theo



Phủ thành chủ, Ác Ma Thành-04.

Nơi này đã không còn chiến đấu nhưng ai dám phản kháng đều chết nằm trên mặt đất hết rồi, xung quanh nơi này được canh phòng nghiêm mật nước chảy không lọt, ngoài ra còn có một đám cao thủ Tinh Quân Cảnh đang ngồi trên nóc nhà phủ thành chủ nhìn về phương xa nơi có truyền tống trận trung tâm.

Những người này thần tình lạnh nhạt, dường như bọn họ không sợ Ác Ma Điện hoặc bọn họ đã biết Ác Ma Điện không rảnh tay đối phó với bọn họ vậy. Bên trong đám cao thủ này thể loại gì cũng có, già trẻ, nam nữ, đến cả hài đồng cũng có. 

Ngay lúc bọn họ thần tình lạnh nhạt thì từ nơi xa xa có hai vệt đen vọt tới. Một ống lão hừ lạnh quát:

" Kẻ nào to gan, không biết nơi này không thể bay sao? "

Nhưng hai vệt đen kia bay càng nhanh, vừa bay vừa hét lớn:

" Ác Ma Điện mang người đến, ba vị sư tổ đã chết."

Lời nói kinh người, âm thanh của hai người rất lớn bên trong cái phủ thành chủ rộng lớn này từng nơi hẻo lánh đều có thể nghe được lời nói của bọn họ. Đến cả đám đang phá giải cấm chế bên trong Phủ Thành Chủ mưu đồ khống chế Ác Ma Thành-04 nghe được lời nói này cũng run lên tí nữa thì bị trận pháp bắn ngược.

Đám cao thủ đang đứng trên nóc nhà kia cũng là sắc mặt đại biến, ông lão mới vừa quát hai tên kia đợi hai tên này tới gần thì xách cổ một tên lên hỏi:

" Bọn họ tới bao nhiêu người, tu vi gì. Làm sao có khả năng ba vị sư tổ liền không có làm gì liền chết." Hai mắt ông lão đỏ chót giống như mấy thằng điên vậy. 

Còn chưa kịp để tên kia nói chuyện thì đã thấy xa xa có đội ngũ to lớn đang tiến lại đây. Cùng lúc đó là tiếng hét thê lương vang lên khắp nơi, không những ở phủ thành chủ này phát ra tiếng hét mà bên trong cả Ác Ma Thành-04 liên miên phát ra tiếng hét thảm, tiếng kêu cứu, tiếng cầu xin tạo thành một khúc bi thương.

Một đám cao thủ đang lạnh nhạt nhìn thấy quân đội Ác Ma Điện che ngợp bầu trời đi tới thì không khỏi biến sắc. Một tên thét lớn:

" Mở ra phòng hộ trận pháp nhanh, nhanh lên cho ta."

Ai cũng không phải tên đần, không cần tên đang phát điên kia quát thì mấy người bên dưới đã mở ra phòng hộ trận rồi, trận pháp bảy màu phát ra ánh sáng chói lòa. Khiến cho người ta cảm thấy nó vô cùng kì bí.

Đại trận mở lên đám cao thủ đang đứng trên nóc nhà lúc này mới thở ra một hơi nhưng khi bọn họ đủ gần để cảm nhận tu vi của đám quân đội Ác Ma Điện thì cả đám khuôn mặt lập tức trắng, một cảm giác tuyệt vọng lan tràn trong lòng bọn họ.

Tên đồng tử duy nhất bên trong đội ngũ này cắn răng nói ra:

" Tất cả đều là Tinh Quân Cảnh hậu kì trở lên, đừng nói là chúng ta đến 2 vị lão tổ bên trong cũng không phải quân đội kinh khủng như thế này. Nhanh đi thông báo hai vị lão tổ chuẩn bị rút lui."

Vừa lúc này có hai ông lão râu trắng dài tới ngực cùng lúc bay ra đứng trên nóc thành chủ phủ nhìn quân đội đông như kiến của Ác Ma Điện. Mọi người thấy hai ông lão này lập tức cung kính cúi chào.

Hai ông lão không để ý tới mấy người Tinh Quân Cảnh mà nhìn nhau cười thảm, một người nói:

" Ta không rõ làm sao ba lần bảy lượt thăm dò Ác Ma Điện vậy mà không ép ra thực lực chân chính của bọn họ, không ngờ mỗi lần chiến đấu với chúng ta chỉ là một đám tạp ngư cùng một ít quân chính quy. Bây giờ có lẽ mới chính thức là thực lực thật sự của bọn họ."

Ông lão còn lại cũng là cay đắng nói:

" Mỗi lần đều như vậy, bây giờ mấy đại nhân có tới cũng không kịp cứu chúng ta nữa rồi. " 

Hai người này không phải bi quan mà là thực lực chênh lệch quá lớn, giống như một tên đại hán nằm trong một đám mấy ngàn người đàn bà vậy, dù có cường tráng tới đâu cũng bị ép chết khô.

Bỏ qua phủ thành chủ đám cá trong chậu, đến với tình huống khắp nơi của Ác Ma Thành-04. Theo như sưu hồn Xuân Đức biết đám phản loạn này thực chất chỉ là một đám tốt thí mạng mà thôi, không lật nổi bọt nước gì.

Còn mấy con cá lớn thì đang ở ngoài kia hết rồi. Hiểu thấu tình hình Xuân Đức có chút mất hứng, hắn còn tưởng là âm mưu gì to lắm cơ, ví như bao loạn ở Ác Ma Chủ Thành chẳng hạn. Mấy trăm năm dưỡng thương ngoại trừ học tập một chút phù chú thì Xuân Đức còn phát triền môn độc tâm thuật.

Mà gọi là đọc suy nghĩ của người khác có cho dễ hiểu, vì học được cái thuật pháp này mà thế giới của hắn vô cùng ồn ào, mọi người luôn luôn suy nghĩ, mà bọn họ nghĩ cái gì thì hắn đều biết điều này khiến cho hắn có cái vui cũng có cái buồn.

Vui vì môn thần thông này lại tiến thêm một bước hoặc là nhìn thấu bí mật của người ngạc, buồn vì hắn thấy mọi người ai cũng suy nghĩ tăm tối như hắn hết, chẳng có ai là người lương thiện. May mà hắn không tuân theo cái nguyên tắc " gặp người xấu liền giết" bằng không có khi hắn phải giết cả thành quá.

Thông qua suy nghĩ của những người nơi đây Xuân Đức kết luận ra một câu " Đời không tin được bố con thằng nào cả." Giống như hắn thấy một tên thư sinh nho nhã, vẻ mặt hiền lành đang bảo vệ một đứa bé gái ấy vậy mà trong lòng tên kia đang muốn húp tí thịt của cô bé. Hoặc là giống như một đôi vợ chồng đang ôm lấy nhau tình cảm thắm thiết vậy mà trong lòng bọn họ đang mưu tính hi sinh người còn lại.

Cái quái gì mà nghĩa bạc vân thiên, cái gì là tình yêu, tình cảm ở lúc mấu chốt thế này cũng chẳng khác gì rẻ rách. Nhưng cũng phải công nhận vẫn có người giữ chữ tín, vẫn có vô số thằng ngu biết mình bị lừa mà vẫn cam tâm. Nhất là nữ tử thường xuyên bị đám nam nhân làm công cụ như vậy.

Xuân Đức không phải thánh nhân nên hắn cũng chẳng đi cứu vớt ai cả nhưng hắn là ác nhân nhìn thấy ai ghét hắn liền tàn sát. Còn cái gì cảm giác tội lỗi hắn đã mất đi từ lâu lắm rồi, ngày xưa hắn còn sợ có dụt bám thân chứ bây giờ đến cả dụt hắn cũng ăn. 

Nói vậy mà đám tà tu ở bên trong Ác Ma Thành -04 có không ít, trong kí ức của đám tà tu này, hắn có thấy hình ảnh đám này vây quét Ác Ma Vệ bắt về làm bảo vật luyện công. Nói đúng ra thì đám Hộ Vệ Hoàng Kim Cấp( đám tử linh sinh vật) dù sao cũng luyện chế từ tử vật nên đầu có không linh hoặc bằng dùng người sống luyện thành.

Nên dể bị đám Tà tu này lừa gạt vào nơi vắng vẻ rồi vây công. Dưới chân hắn lúc này là có vài trăm cái đầu đang lăn lung tung, đây là một ổ tà tu mà hắn mới làm thịt xong.