Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 123: Cái liếc mắt quyến rũ



 
Dịch: Vích
Nguồn: Sưu Tầm
 
Sở Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Tuy lúc này, trên màn hình chỉ là cảnh bài trí trong phòng đại tiểu thư thôi, nhưng trong mắt Sở Phàm, hắn chỉ nhìn thấy chỗ dì Mi đã đứng, chỉ nhìn thấy động tác cởi áo lót và quần lót của cô lặp đi lặp lại.

Lúc này đột nhiên hắn hiểu được vì sao sư phụ luôn nói hắn vô duyên với cửa Phật, vĩnh viễn không thể xuất gia quy y được. Bởi vì Phật dạy rằng: nhất sa nhất thế giới, nhất thụ nhất bồ đề! Có nghĩa là: Theo quan niệm của Phật thì một hạt cát chính là toàn bộ thế giới, một thân cây cũng chính là bồ đề - cõi Phật. Nhưng hắn, Sở Phàm, lại không làm thế được. Trong mắt hắn, hạt cát vẫn là hạt cát, cây vẫn là cây, nhìn đến phụ nữ, vẫn là .. phụ nữ. Hơn nữa lại còn thêm vào hai chữ "ý dâm" nữa chứ. Ví dụ như hiện giờ, hắn đang có dâm ý đến thân thể mềm mại của dì Mi. Toàn bộ quá trình cô thay quần áo, cởi đồ lót như một cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu hắn. Dần dần, hắn bỗng phát giác ra, sức tưởng tượng của mình thật là phong phú, không ngờ nghĩ mãi nghĩ mãi lại liên tưởng đến ….cái giường.

Sở Phàm cũng cảm thấy tư tưởng của mình thật là đen tối và gian ác. Nhưng mà tư tưởng này đã giống như cỏ dại lan tràn mất rồi, giống như sông Hoàng Hà vỡ đê, thao thao bất tuyệt, dù có muốn hạn chế bớt đi cũng không được. May mà, Sở Phàm cũng không hề hạn chế bớt, cho nên tư tưởng này cứ thoải mái lan tràn. Không sờ được còn tạm chịu chứ nếu đến cả nghĩ cũng không được nghĩ nữa thì chẳng thà chết quách đi còn hơn. Cho nên Sở Phàm đã thực hiện xuất sắc lời dạy bảo của thầy giáo ngữ văn hồi hắn học tiểu học – phải phát huy cao sức tưởng tượng của các trò, gần với thực tế cuộc sống…..

Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra. "Kẹt" một tiếng làm Sở Phàm phục hồi lại tinh thần. Hắn định thần nhìn lại, thấy dì Mi đang quấn một cái khăn tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt. Cô lấy khăn mặt lau tóc một lúc, vẫn quấn khăn tắm trắng quanh thân. Chiếc khăn tắm gần như che khuất nửa bộ ngực và nửa đùi, vừa khéo che mất cái mông sung mãn đầy đặn của cô. Nhìn qua dì Mi giống như đang mặc một bộ váy ngắn bó sát, xinh đẹp gợi cảm, cực kỳ quyến rũ, mê hoặc.

Bộ ngực hơi lõa lồ, lộ ra một nửa, cùng với khe ngực mê người như ẩn như hiện. Đôi chân thon dài, tròn lẳn đầy cảm tính. Khăn tắm quấn quanh lại làm nổi bật đường cong cơ thể hình chữ S. Toàn cảnh ngoạn mục lôi cuốn, khiến cho có người muốn dừng lại không xem nữa cũng dừng không được.

Đối với đàn ông mà nói, còn cái gì có thể làm họ bị đau tim vì tim đập quá nhiều và quá nhanh hơn là một người phụ nữ xinh đẹp, gợi cảm, hấp dẫn đây?

Sở Phàm lại bắt đầu rỏ dãi tong tỏng. (Bó tay với thằng ôn này, chẳng những tư tưởng hạ lưu mà động tác còn bỉ ổi nữa. – TG)

Dì Mi lau đầu cho khô se se xong đi đến tủ quần áo gần giường. Đầu tiên là bỏ khăn tắm đang quấn trên người ra. Trước màn hình TV, Sở Phàm lại bắt đầu thở dốc.

Bởi vì dì Mi đang quay lưng về phía hắn. Hắn đang nhìn thấy toàn bộ lưng của cô – tấm lưng bóng loáng trắng mịn không tì vết, da thịt nõn nà còn lưu vài giọt nước đang lăn dài, nhìn trong suốt và vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, hắn nhìn không bỏ sót điểm nào trên cặp mông tròn săn chắc, sung mãn kia. Ngón tay để trên màn hình TV trượt lên trượt xuống ở bờ mông, bờ đùi dì Mi, nhìn như chỉ muốn tiến sâu hơn thôi. Chỉ tiếc là lại cách cái màn hình TV. Đây là lần đầu tiên Sở Phàm nhìn thấy cặp mông cong tròn như thế, lần đầu tiên nhìn thấy cặp đùi sâu thẳm như thế.

Tiếp đó, dì Mi mở tủ lấy ra một bộ đồ mặc ở nhà mặc vào. Cô mặc một bộ đồ rộng thùng thình, chưa mặc áo lót đã mặc áo luôn rồi. Vì thế, bộ ngực của cô lay động mỗi khi cô đi đi lại lại. Đúng là trêu đùa ánh mắt của người ta mà.

Dì Mi mặc đồ xong thì mở cửa đi ra ngoài, đi xuống dưới lầu. Còn lại Sở Phàm ở trong phòng một mình ôm cái TV, phát huy sức tưởng tượng không giới hạn, liên tưởng đến cái giường, xong lại liên tưởng đến cảnh lăn lộn trên giường …..

Sở Phàm cảm thấy mình cũng nên xuống dưới lầu. Nhưng dì Mi vừa tắm xong đi xuống lầu rồi. Nếu giờ mà mình đi xuống thì có khi lại tạo cảm giác là mình vừa đi rình rập coi trộm. Chứ không thì sao lại vừa khéo thế được. Dì Mi vừa mới tắm xong đi xuống thì Sở Phàm cũng đi xuống theo. Thế thì có mà trùng hợp quá.

Cho nên, hắn quyết định để chừng mười phút nữa mới kiếm cớ đi xuống. Nhưng mà lấy cớ gì bây giờ nhỉ? Lúc này đây tự dưng hắn lại thấy khát nước. Cũng đúng thôi. Chảy bao nhiêu nước miếng như thế, không khát nước mới lạ.

"À, hay là lấy cớ là khát nước nhỉ. Nhưng mà ở trên lầu cũng có nước uống đấy thôi. Cần gì phải đi xuống dưới lấy? À, tôi muốn uống trà. Đúng rồi. Uống trà." Sở Phàm cảm thấy tự phục chính mình.

Quả nhiên, lúc hắn xuống dưới lầu, nhị tiểu thư rất kinh ngạc hỏi hắn:
 
- Ơ, Tiểu Ngốc Ngốc. Tưởng anh đi ngủ rồi? Làm sao tự dưng lại chạy xuống đây?

- À, tôi định đi xuống uống nước.
 
Sở Phàm mặt không đỏ, hơi thở bình tình, không hề tỏ ra vẻ khác thường, nói.

Nhị tiểu thư nhìn nhìn Sở Phàm, nói:
 
- Trên lầu có tủ lạnh cơ mà. Ở đấy có đầy đồ uống, anh khát sao không ra đấy mà lấy? Tự dưng lại đi xuống đây, xem ra là anh có ý đồ gì đấy đây.

Sở Phàm nghe thế cũng hơi chột dạ. Nhị tiểu thư nói câu này thẳng đuột ra, cứ như bóc trần tim đen của hắn vậy.

- Tôi muốn uống trà nên mới xuống đây. Hôm nay uống ít rượu, nếu uống trà thì sẽ dễ chịu hơn.
 
Sở Phàm đưa ra một cái lý do không chê vào đâu được. Đến nhị tiểu thư cũng không thấy có ý đồ xấu gì lòi ra cả.

Lúc này, đại tiểu thư rót một chén trà Thiết Quan Âm, đưa cho Sở Phàm, dịu dàng nói:
 
- Hôm nay anh cũng uống nhiều rượu đấy. Uống chén trà đi, uống trà có thể giải rượu đấy.

Sở Phàm nhận chén trà đại tiểu thư đưa cho, vô ý chạm vào ngón tay ngọc ngà của nàng. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vô cùng ấm áp. Hắn thầm than, "đại tiểu thư đúng là một cô gái cực phẩm, thế gian hiếm có. Vừa xinh đẹp cao quý, lại vừa biết chăm sóc dịu dàng. Lại vừa cơ trí, thanh tao lịch sự. Nếu ai mà có được người vợ như đại tiểu thư thì đúng là phúc khí từ kiếp trước."

- Cảm ơn đại tiểu thư.
 
Sở Phàm nhấp một ngụm trà, nói.

- Cảm ơn cái gì mà cảm ơn chứ. Ngồi đi, chúng tôi vừa nói đến anh đấy.
 
Đại tiểu thư nói.

- Nói đến tôi thế nào đấy?
 
Sở Phàm ngạc nhiên hỏi.

- Thì là chị đang khen anh lợi hại với dì Mi đấy. Đang giới thiệu anh với dì Mi đấy.
 
Nhị tiểu thư nói luôn.

Sở Phàm nghe thế thì ngẩn ra, cảm thấy lời nó của nhị tiểu thư có ý nghĩa gì đó. Cái gì mà giới thiệu mình với dì Mi? Lời này nên hiểu thế nào đây?

Sở Phàm nghi hoặc nhìn về phía dì Mi, đúng lúc đôi mắt quyến rũ động lòng người của dì Mi cũng đang nhìn hắn. Thuận theo thế nhìn, hắn thấy được hai vú nổi lên dưới lớp áo rộng thùng thình của dì Mi. Căng tròn, sung mãn, mềm mại – trong đầu hắn lại bắt đầu hiện ra hình ảnh hai bầu vú tuyết bạch lõa lồ của dì Mi lúc ở trong phòng đại tiểu thư, trong lòng lại bắt đầu thấy kích động.

- Tôi, tôi có cái gì lợi hại đâu.
 
Sở Phàm ngượng ngùng nói.

- Hi hi, Tiêm Tiêm. Xem ra Tiểu Sở đúng là rất thành thật.
 
Dì Mi cười duyên nói.

- Đúng vậy, Tiểu Sở rất đáng tin cậy ạ. Ở cùng với anh ấy có cảm giác rất an toàn. Nếu không thì ba cháu đã không nhờ anh ấy đến làm vệ sĩ cho Tiểu Vân rồi.
 
Đại tiểu thư nói.

- Tiểu Ngốc Ngốc là của em. Mọi người đừng có mà bàn tán nhiều.
 
Nhị tiểu thư nói rồi quay sang dì Mi, bảo:
 
- Dì Mi, cháu với dì đã nói là lấy đĩa nhạc có Lâm Mộng Kỳ kí tên cơ mà, dì có mang đến đây cho cháu không đấy?

- Mang tới đây rồi, cái đồ quỷ. Ngày nào cháu cũng eo éo gọi cho dì về việc này, dì lại còn quên không mang tới được sao?
 
Dì Mi ấn ngón tay trỏ lên trán nhị tiểu thư, bực bội nói.

- Tốt quá, thế đâu rồi ạ?
 
Nhị tiểu thư sung sướng hỏi.

- Để trong túi của dì ở trên lầu ý. Để lúc nào lên lầu thì cháu cầm đi.
 
Dì Mi nói.

Sở Phàm cũng thoáng có ý niệm rất nhanh trong đầu. Lâm Mộng Kỳ à? Cái tên này nghe quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi, mà còn gặp qua rồi nữa cơ.

Sở Phàm cố gắng soát lại trí nhớ, đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước mình vừa xem một chương trình tổng hợp trên TV về bữa tiệc có người chủ trì giới thiệu một ngôi sao trẻ, chính là cái tên "Lâm Mộng Kỳ" này.

"Hóa ra hôm đó nữ ca sĩ đẹp như tiên nữ hát trên sân khấu chính là Lâm Mộng Kỳ. Đúng là đẹp thật! Mà hát lại hay nữa chứ. Chẳng trách mà trở thành siêu sao". Sở Phàm thầm nghĩ.

"Nếu thế, dì Mi quan hệ với Lâm Mộng Kỳ thế nào? Nghe giọng điệu nhị tiểu thư thì có vẻ là quan hệ của dì Mi và Lâm Mộng Kỳ này rất thân thiết thì phải." Sở Phàm nhìn dì Mi, người phụ nữ xinh đẹp, thành thục, toàn thân tản mát hơi hướng đầy thục nữ, thầm nghĩ.

- Dì Mi, ngày mai dì dẫn cháu đi dạo phố đi, giúp cháu lựa một ít quần áo. Cháu còn muốn mua vài thứ nữa cơ.
 
Nhị tiểu thư phấn khởi nói.

- Được, được, được rồi, dì Mi đồng ý làm việc của cháu là được.
 
Dì Mi cười bảo.

- Mai đi lúc nào? Nếu là đi buổi chiều thì chị cũng muốn đi shopping với dì và em.
 
Đại tiểu thư nói.

- Thế chiều mai đi. Sáng mai em cũng có giờ học rồi.
 
Nhị tiểu thư bảo.

- Ừ thì đi, hai đứa gấp gáp cái gì. Dì lần này đang muốn nghỉ xả hơi, cho nên có khi ở đây vài ngày nữa ý chứ.
 
Dì Mi cười bảo.

- Wa, tốt quá tốt quá. Dì Mi, cháu yêu dì!
 
Nhị tiểu thư sung sướng ôm chầm lấy dì Mi, vừa cười vừa nói.

Sở Phàm nghe thế thì cũng rất hưng phấn. Hắn thầm nghĩ, "Dì Mi phải ở lại vài ngày nữa à? Thật là quá tốt rồi. Dì Mi gợi cảm thành thục ơi, tôi còn ước gì cô ở thêm vài ngày nữa ấy chứ. Bởi vì thân thể của cô có lực hấp dẫn quá lớn đối với tôi"

- Tiểu Ngốc Ngốc, ngày mai anh phải đi cùng chúng tôi luôn đấy. Ba đại mỹ nữ như chúng tôi đi một nhóm trên đường thế này mà không có nam giới đi kèm là nguy hiểm lắm. Mà anh còn phải giúp chúng tôi xách túi xách, vân vân và vân vân.
 
Nhị tiểu thư nói.

Đại tiểu thư và dì Mi nghe xong thì không kìm nổi, bật cười. Cái con bé này đúng là đấu võ mồm không lại được với nó.

Sau đó, đại tiểu thư mấy dì cháu đi lên lầu nghỉ ngơi. Lúc đi lên lầu, dì Mi còn nhìn lướt qua Sở Phàm, trong mắt hiện lên một vẻ quyến rũ cao thâm.

Sở Phàm bị dì Mi liếc mắt nhìn một cái thì tâm thần rung động. Ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất của cô làm chấn động cả nội tâm của hắn.

Bởi vì cái liếc mắt kia thật quyến rũ, thật sự có thể giết chết người đàn ông.