Nước mắt phụ nữ là thứ vũ khí nguyên thủy nhất, cũng là thứ vũ khí lợi hại duy nhất mà nam giới không thể chống lại được.
Bởi vậy khi Sở Phàm nhìn thấy nước mắt Lâm Hiểu Tình rơi xuống thì trái tim hắn liền bị hòa tan, trong lòng dâng lên nhu tình vô hạn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp vạn phần của Lâm Hiểu Tình trong lòng mình, hắn không kìm nổi càng dùng sức ôm chặt cô hơn. Người đẹp như thế này phải hết lòng yêu thương che chở, không để cô phải rơi nước mắt mới đúng.
- Chẳng lẽ em không biết là anh chỉ thích nhìn em cười, ghét nhất là thấy em rơi nước mắt sao?
Sở Phàm ghé sát tai Lâm Hiểu Tình, thì thầm.
Môi Sở Phàm như có như không nhẹ nhàng chạm vào tai Lâm Hiểu Tình, khiến cho cô nhồn nhột. Cô cười cười, ngẩng mặt lên nhìn Sở Phàm, thẹn thùng nói:
- Phải vậy thì anh mới ôm chặt em thế này chứ!
- Đồ ngốc, ai nói nào?
Sở Phàm nói xong, bàn tay liền nhẹ nhàng sờ lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Hiểu Tình.
- A, đáng ghét, đừng có lợi dụng! Còn không phải sao? Mỗi khi người ta đau lòng rơi nước mắt thì anh mới tới, hứ!
Lâm Hiểu Tình nói xong liền véo thật mạng vào đùi Sở Phàm. Nếu nói là yêu cho roi cho vọt, vậy thì Lâm Hiểu Tình vô cùng yêu Sở Phàm!
- Ái,
Sở Phàm hít vào một hơi, cười khổ nói:
- Hiểu Tình, trong lòng em tức giận gì sao? Sao sờ anh mà lại đau thế!
- Hừ, ai bảo anh không để ý tới người ta. Nếu không phải hôm nay là sinh nhật người ta thì biết lấy cớ gì để gọi anh tới đây chứ!
Lâm Hiểu Tình giọng nói đầy ai oán.
- Hiểu Tình. Anh đôi khi muốn dành cho em một khoảng không gian riêng nhiều một chút. Em biết không, anh còn ước ngày nào cũng có em bên cạnh ấy chứ. Nhưng có một số việc phải dựa vào chính mình, có chút ám ảnh phải tự mình thoát khỏi. Anh sẽ giúp em, nhưng anh muốn em phải tự cố gắng nhiều hơn, em hiểu không?
Sở Phàm dịu dàng hỏi.
- Anh nói là chuyện trước kia sao? Thực ra bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi, trong lòng cũng đã thoải mái rồi. Em cảm thấy dường như mình đã được tái sinh vậy. Hết thảy điều đó đều là do anh giúp em có được. Không có anh, chắc em vẫn còn đang chìm trong đau khổ!
Lâm Hiểu Tình sâu kín nói.
- Cô gái xinh đẹp tao nhã như em sao lại chìm trong đau khổ được? Anh là người đầu tiên không đồng ý.
Sở Phàm nói.
- Cho nên ma xui quỷ khiến mới để em gặp được anh. Có lẽ đây là duyên số. Nhất định là đời này em phải gặp được anh. Anh là người không thể thiếu trong đời em!
Lâm Hiểu Tình mơ màng nói.
Trong lòng Sở Phàm dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn ngửi hương thơm trên mái tóc Lâm Hiểu Tình. Hắn giờ đây không biết phải nói cái gì. Hắn phát hiện lúc này tất cả ngôn từ đều vô nghĩa. Hắn chỉ biết ôm chặt Lâm Hiểu Tình, từ nay sẽ không bao giờ buông ra nữa!
- Trước đây trong lòng em không vui nhưng em không cảm thấy cô đơn. Cho tới khi gặp được anh, lúc này em không hiểu sao thường xuyên cảm thấy cô đơn. Khi đó em phát hiện ra trong lòng em luôn nghĩ tới anh, em luôn mong có anh bên cạnh. Nhưng mỗi lần đều khiến em vô cùng thất vọng!
Lâm Hiểu Tình thì thào nói.
Cô đơn không phải là tự nhiên mà có mà chính là tại thời điểm bạn bắt đầu yêu mới sinh ra.
Lâm Hiểu Tình phát hiện ra cô đã yêu Sở Phàm. Loại tình cảm này như dòng sông nhỏ, yêu không thể hiện rõ ra. Nhưng loại tình yêu này lại là loại tồn tại bền vững nhất, tựa như dòng sông không bao giờ không kiệt!
Bình thường một cô gái có tình cảm trong lòng, ở ngoài mặt sẽ chẳng hề thể hiện nửa phần. Bởi lẽ thiên tính của phụ nữ là rụt rè.
Sở Phàm không phải là tên ngốc. Theo những biểu hiện bên ngoài của Lâm Hiểu Tình mà phán đoán, hắn biết trong lòng Lâm Hiểu Tình hoàn toàn chỉ có hắn. Điều này khiến hắn vui mừng như điên, cao hứng không thôi. Có thể đoạt được trái tim của một người con gái xinh đẹp ưu tú như Lâm Hiểu Tình đối với một người đàn ông mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa, đó là một loại thành công!
- Hiểu Tình. Trong biển người mờ mịt có thể gặp được em, từ gặp mặt tới hiểu nhau, gần gũi nhau rồi yêu nhau, đây là một loại duyên phận. Duyên phận nồng đậm hay nhạt nhòa không phải là điều chúng ta có thể khống chế được. Điều chúng ta chỉ có thể làm là khi nhân duyên tới phải biết quý trọng cơ hội ngắn ngủi đó. Cho nên anh sẽ thực sự trân trọng em, bởi vì em đã ở trong trái tim anh!
Sở Phàm nói.
Lâm Hiểu Tình trong lòng vô cùng vui vẻ. Cô cảm thấy một loại kích động không thể diễn tả bằng lời. Trên đời này không gì làm một cô gái cảm động hơn là khi người đàn ông mà cô yêu thừa nhận rằng trong trái tim anh ta có cô!
- Anh nói thực sao? Lâm Hiểu Tình hơi không tin vào tai mình. Giọt nước mắt còn đọng trên bờ mi cô, càng nhìn càng khiến người ta rung động.
- Tất nhiên là thật rồi, ngốc ạ!
Sở Phàm nói xong liền cúi xuống hôn lên khuôn mặt cô. Nụ hôn nhẹ nhàng này giống như đất trời vào xuân, thổi ấm tâm hồn Lâm Hiểu Tình. Cô lập tức cảm thấy như cả thế giới tràn ngập muôn ngàn đóa hoa hồng đang khoe sắc. Chưa bao giờ cô cảm thấy hân hoan vui sướng như vậy. Bởi lẽ người cô yêu đang trân trọng cô, yêu thương cô. Đối với cô như vậy đã quá đủ rồi!
- Ứ ừ, còn muốn!
"Em còn muốn", những lời này từ miệng một người con gái khêu gợi nói ra thật là cực kỳ hấp dẫn người ta, đặc biệt là lúc ở trên giường!
Tuy nhiên lúc này Lâm Hiểu Tình nói ra cũng hấp dẫn như vậy. Sở Phàm nhìn đôi môi đỏ tươi dẩu lên của cô, trong đầu ngứa ngáy, máu huyết sôi trào. Miệng hắn liền rời khỏi khuôn mặt của cô, áp vào đôi môi gợi cảm.
Bốn cánh môi tiếp xúc chỉ trong chốc lát đã khiến linh hồn hai người nơi đây run rẩy. Đôi môi Lâm Hiểu Tình giống như cánh hoa hồng nở rộ đón nhận sương sớm tẩy rửa. Cô dịu dàng nhắm chặt hai mắt, ôm Sở Phàm càng chặt. Cô nhiệt tình, điên cuồng hôn Sở Phàm, hút lấy đôi môi hắn. Đầu lưỡi thơm tho của cô như con rắn quẩn quanh trong miệng hắn, tham lam hút lấy đầu lưỡi Sở Phàm. Giờ khắc này linh hồn hai người bọn họ như hòa quyện. Đầu lưỡi họ giằng co, nước bọt trong miệng theo đầu lưỡi hòa vào nhau, truyền đi thông tin tình ái.
Hai linh hồn trẻ trung chạm tới nhau, cọ sát, tóe lên ánh lửa yêu đương, khiến cho ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt lòng người, làm đỏ bừng khuôn mặt.
Hôn môi thường là phần khởi động cho những hoạt động mãnh liệt tiếp theo.
Đầu lưỡi Lâm Hiểu Tình đem tới cho Sở Phàm kích thích mãnh liệt. Hai tay hắn bắt đầu không ngoan ngoãn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại của Lâm Hiểu Tình, cặp mông tròn trĩnh của cô. Cái cảm giác mềm mại đầy đặn này khiến người ta lưu luyến. Thân thể mềm mại mịn màng như nước thế này mà vuốt ve không thấy kích thích mới là lạ đó. Điều đó cũng khiến cho người ta khó có thể tự kiềm chế. Hô hấp Sở Phàm dồn dập hẳn lên. Sắc mặt Lâm Hiểu Tình đỏ bừng, thân thể mềm mại uốn éo, đôi môi anh đào phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều mê hoặc.
Tuy nhiên hai tay Sở Phàm cũng không chịu chỉ có vậy. Hắn theo vòng eo mảnh khảnh của Lâm Hiểu Tình lướt lên trên, nắm lấy hai trái đào tiên căng tròn, cao vút của cô. Bộ ngực này phải cỡ E đó. Trong nước người đạt tới cỡ này không nhiều lắm đâu, mà xinh đẹp thế này lại càng ít. Lâm Hiểu Tình lại có được cả hai, đúng là người phụ nữ cực phẩm mà tất đàn ông trên đời này thiết tha mơ ước!
Sở Phàm nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn, khiêu khích, cảm thụ cái cảm giác đầy đặn, mềm mại, co giãn này. Hắn phát hiện thấy thân thể phụ nữ thực sự tuyệt vời, đặc biệt là những người đẹp thân thể mềm mại như Lâm Hiểu Tình, vuốt ve đều khiến người ta lập tức đạt tới khoái cảm cực độ!
- Đừng. Đừng mà.
Thanh âm của Lâm Hiểu Tình yêu kiều truyền tới tai Sở Phàm. Cô ôm chặt lấy lưng Sở Phàm, thậm chí ngón tay cô còn bấu chặt vào lưng hắn. Cặp đùi thon dài của cô cọ sát với hắn. Bởi cô chỉ mặc một chiếc quần cộc, thế nên cặp đùi trắng như tuyết kia hiện lên phi thường dụ hoặc. Thân thể đầy đặn của cô không ngừng áp vào người Sở Phàm, cọ xát với hắn, bởi lẽ cô cảm nhận được một loại khoái cảm!
Nhiệt huyết cô sôi trào. Cái loại cảm giác này trước kia chưa từng có, gần như là một loại bản năng. Cô cần những kích thích mãnh liệt mới thỏa mãn được, cô cần Sở Phàm chinh phục khát khao cháy bỏng trong lòng cô. Cô muốn phát tiết tất cả tình cảm đang trào dâng lên người Sở Phàm, cô muốn hắn!
- Sở Phàm, đêm nay anh ở lại có được không?
Tiếng nói của Lâm Hiểu Tình nhỏ như muỗi kêu nhưng vẫn để cho Sở Phàm nghe được. Không thể nghi ngờ, lời nói này từ miệng Lâm Hiểu Tình phát ra có lực hấp dẫn vô cùng. Chỉ cần là người không ngu ngốc là có thể nhận thấy những ý nghĩa ẩn chứa trong đó!
Sở Phàm trong lòng ngàn vạn lần đồng ý. Nhưng hắn không thể. Tuy rằng hắn cực kỳ muốn, nhưng hắn lại có chuyện quan trọng phải làm. Hắn đã đáp ứng đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ ngày mai sẽ tới hộ tống cô, cùng cô đi Nhật hai ngày. Vậy nên hôm nay hắn phải trực tiếp nói chuyện này với đại tiểu thư. Bởi thế tối nay hắn phải về biệt thự Lam Hải, không thể lưu lại cùng Lâm Hiểu Tình!
Có một số việc nếu hắn đã đáp ứng thì sẽ làm hết sức. Hắn tuyệt đối sẽ không vì những lý do chủ quan mà thay đổi hoặc trì hoãn!
Bởi vậy hắn chậm rãi xin lỗi Lâm Hiểu Tình:
- Hiểu Tình, anh thực sự rất muốn ở lại. Nhưng đêm nay không thể, bởi ngày mai anh phải bay sang Nhật Bản công tác hai ngày. Hôm nay anh cần trở về nói với đại tiểu thư một số công việc. Thế nên anh thực sự không thể ở lại. Anh hứa là khi về sẽ bù đắp cho em, được không?
- Anh không cần nói nữa. Em hiểu mà. Anh ngày mai có việc thì cứ đi làm đi, đừng bận lòng vì em. Thực ra được như đêm nay, có thể nằm trong lòng anh, cảm thụ mùi cơ thể anh như thế này là em đã mãn nguyện lắm rồi. Có khi phụ nữ chúng em rất dễ thỏa mãn, chỉ cần một cái ôm ấm áp là đủ!
Lâm Hiểu Tình nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ có thể hoàn toàn chinh phục nội tâm nam giới không phải bằng vẻ đẹp, trí tuệ mà là sự cảm thông , thấu hiểu, dịu dàng chăm sóc. Một người phụ nữ biết cảm thông mới khiến nam giới ngàn lần trân trọng!
- Nhưng mà anh thấy ôm như vậy còn chưa đủ. Anh còn muốn xâm nhập sâu thêm một chút!
Sở Phàm thì thầm bên tai Lâm Hiểu Tình.
Sắc mặt Lâm Hiểu Tình lập tức đỏ ửng. Cô thấy cả người nóng bừng. Cô khẽ gắt: