Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 201: Cậu là chủ nhân của tôi



 
Dịch: Vích
Nguồn: VGT

Ngân Hồ gật đầu, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ, tôn kính.

- Haha, tôi phát hiện ra là tôi với cô đúng là thông minh như nhau, tôi cũng đang định làm thế đấy.
 
Sở Phàm cười nói.

Sở Phàm nói xong thì trước hết là dùng dây thừng trói hai tên thành viên của nhóm Yamaguchi đã bị phế bỏ cả hai tay lại. Còn xé quần áo bọn chúng nhét vào mồm. Sau đó, Sở Phàm và Ngân Hồ cùng thu thập đủ sáu cái xác của thành viên Yamaguchi nằm trên đất, vứt lên chiếc xe tải. Sở Phàm quay ngược vô lăng, tìm một khối đá tảng lớn chặn lại chân ga, rồi xe hắn lôi mạnh, chiếc xe tải rít lên một tiếng, lao như bay về hướng ven đường. "Ầm!" một tiếng, xe tải phá tan cả cột trụ biên của đường quốc lộ, rơi thẳng xuống vách núi đen trũng phía dưới, tạo thành một đường parabol duyên dáng. Truyện  copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới thegioitruyen.com

- Không nên ở lại đây lâu, mang hai tên khốn Nhật này đến chỗ khác hãy tra hỏi. Hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm đến cùng. Vụ việc với bọn Yamaguchi này thì có bắt đầu cũng phải có chấm dứt, nếu không để đến lúc bị con gấu hôi kia cắn ngược lại thì không ứng phó được đâu. Truyện  copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới thegioitruyen.com Truyện  copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới thegioitruyen.com
 
Sở Phàm trầm giọng nói.

Sở Phàm nói xong, bỗng như nhớ ra cái gì, hỏi:
 
- Đúng rồi, làm sao cô đến được đây? Đừng bảo tôi là cô chạy bộ đến nhé.

- Xe của tôi ở phía sau.
 
Ngân Hồ đáp.

- Tốt lắm, đi xe của cô đi. Xe này của tôi có lẽ đã bị bọn Yamaguchi theo dõi rồi. Tôi mà tiếp tục đi xe này thì dễ bị lộ thân phận lắm. Truyện  copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới thegioitruyen.com
 
Sở Phàm nói xong thì thu nhặt hết đám súng kiếm rơi vãi trên mặt đất, nhanh gọn xử lý hiện trường, rồi cũng theo cách tương tự, cho chiếc xe Honda mà hắn chạy tới đây lao xuống phía vách núi đen ngòm bên dưới.

Sở Phàm túm lấy hai gã Yamaguchi, ép chúng phải đi về phía trước, lên cái xe màu bạc của Ngân Hồ đang đỗ bên đường. Hai gã Yamaguchi trong mắt đã có vẻ khủng hoảng, bất an. Cổ tay phải của bọn chúng đã bị bẻ gãy, trong lòng bàn tay trái vẫn còn đang bị ám khí của Ngân Hồ găm vào. Nhưng điều cơ bản làm cho bọn chúng thấy bất an chính là không biết tiếp theo đây mình có thể gặp phải chuyện gì nữa. Truyện  copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới thegioitruyen.com

Tám người bọn chúng trang bị tận răng vốn tưởng là dễ dàng xử lý Sở Phàm, hoàn thành nhiệm vụ mà Shirakawa đã giao cho. Nào ngờ đâu, ai mà lường được là chuyện tình bung bét vượt ra ngoài dự tính của bọn chúng. Không ngờ lại xuất hiện một cô gái mặc đồ màu bạc làm bọn chúng thấy run sợ. Sau đó, cả tám người bọn chúng đều bị Sở Phàm và Ngân Hồ phối hợp tiêu diệt hết.

- Một mình cô tới đây à? Thế cái cậu Kim Cương cao to ở quán bar hôm đó đâu rồi?
 
Sở Phàm hỏi.

- Kim Cương đang ở Bắc Kinh. Ngô bá có việc cần anh ta làm.
 
Ngân Hồ đáp.

- Ngô bá à? Ngô bá là ai? Cô nhiều lần giúp tôi như thế có phải là do Ngô bá sai cô tới không?
 
Sở Phàm nhạy cảm hỏi.

- Cậu là chủ nhân của tôi. Tôi và Kim Cương phải đảm bảo cho sự an toàn của cậu.
 
Ngân Hồ nói, nhìn Sở Phàm với đôi mắt đầy vẻ tôn kính và ngưỡng mộ.

Sở Phàm nghe thế thì không kìm nổi, mồm lại há hốc ra, kinh ngạc "a" lên một tiếng. Một lúc lâu sau hắn mới trấn tĩnh lại hỏi:
 
- Cô, cô vừa rồi vừa nói cái gì? Tôi là chủ nhân của cô à? Ha ha, tôi thấy cô không giống như là người hay nói đùa lắm. Cô với tôi trước giờ có quen nhau đâu, hơn nữa, cô còn liên tiếp âm thầm trợ giúp tôi nữa, đêm nay cô lại cứu tôi một mạng. Làm sao mà tôi lại là chủ nhân của cô được? Hơn nữa, tôi cũng không đủ tư cách đâu.

Ngân Hồ nghe thế thì biến sắc, cô phanh kít xe lại, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Sở Phàm, trong mắt toát ra vẻ đau đớn. Cô kiên quyết, mà lại bi thương nói:
 
- Chủ nhân, nếu Ngân Hồ làm sai điều gì thì Ngân Hồ tình nguyện bị xử phạt. Nếu chủ nhân không thu nhận Ngân Hồ nữa, thì Ngân Hồ chỉ có cách lấy cái chết ra để tạ lỗi thôi.

Sở Phàm phát hoảng lên. Hành động bất ngờ của Ngân Hồ làm hắn mất tự nhiên. Hắn nhìn hành động của Ngân Hồ thì không có vẻ là nói đùa, mà là với cô ấy thì việc này còn trọng đại hơn cả sinh mạng mình nữa. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu mơ hồ, làm sao mà mình tự dưng lại trở thành chủ nhân của người khác cơ chứ?

- Ngân Hồ, tôi không có ý đó. Tôi chỉ cảm thấy có chút bất ngờ. Tôi, tôi làm sao lại tự nhiên trở thành chủ nhân của cô được? Chân tướng việc này tôi chẳng biết tí gì, tôi không có ý gì khác đâu, cô đừng có bao giờ nói linh tinh, đề cập đến chuyện là lấy cái chết để tạ lỗi như thế, tôi không gánh vác được đâu.
 
Sở Phàm vội vàng thanh minh.

- Như vậy thì chủ nhân có tha thứ cho Ngân Hồ không?
 
Trong mắt Ngân Hồ đầy vẻ chờ mong.

- Cô có làm sai gì đâu, tôi làm sao mà phải tha thứ với không tha thứ. Đúng rồi, hay cô đưa tôi đi gặp Ngô bá đi. Có thể là Ngô bá sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện cho tôi hiểu.
 
Sở Phàm hỏi.

- Ngô bá dặn rằng bây giờ chưa phải lúc gặp mặt chủ nhân. Đợi cho đến thời cơ thích hợp, Ngô bá sẽ tìm gặp chủ nhân ngay.
 
Ngân Hồ nói xong, hai mắt lại kiên định nhìn Sở Phàm chăm chăm, không bỏ qua mà nói tiếp:
 
- Chủ nhân, có muốn tha thứ cho Ngân Hồ hay không? Có phải là đã đồng ý Ngân Hồ được dốc sức phục vụ cậu không?

Sở Phàm nhìn ánh mắt tràn ngập vẻ mong chờ của Ngân Hồ, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà băng giá của cô, hắn biết, nếu như hắn không đưa ra một câu trả lời rõ ràng là có đồng ý hay không đồng ý tha thứ cho Ngân Hồ thì cô ấy sẽ không bỏ qua mà cứ hỏi đi hỏi lại tiếp nữa. Hơn nữa, nếu hắn không đưa ra câu trả lời, chắc chắn Ngân Hồ sẽ có hành động tiêu cực khác. Cân nhắc một lúc, Sở Phàm đành bảo:
 
- Tôi, tôi tha thứ cho cô. Hơn nữa, tôi rất đồng ý với cô. Nhưng mà cô đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, cứ gọi tôi là Sở Phàm là được rồi. Cô gọi tôi là chủ nhân tôi nghe không quen.

- Cậu đúng là chủ nhân của tôi, là chủ nhân rất tốt của tôi. Tôi gọi là chủ nhân thành thói quen rồi.
 
Ngân Hồ nói xong thì lần đầu tiên mỉm cười, nụ cười như làm tan chảy cả băng tuyết, như mang về cả mùa xuân, cực kỳ xinh đẹp.

- Hóa ra cô cười lên xinh đẹp như thế, hàm răng trắng đẹp lắm.
 
Sở Phàm cười cười, nói.

Lúc này, Ngân Hồ đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như ban đầu, cô nghiêm trang nói:
 
- Chủ nhân, tiếp theo nên làm gì?

- Cô lái xe đến cánh rừng cạnh quốc lộ đi, tôi phải trao đổi với hai thằng Nhật Bản này một lúc mới được.
 
Sở Phàm trầm giọng bảo.

- Vâng, chủ nhân.
 
Ngân Hồ nói xong thì lái ô tô về phía cánh rừng bên trái của đường quốc lộ.