Mộng Kỳ ở biệt thự Lam Hải chơi tới tận bảy giờ tối rất vui. Còn ăn cả cơm tối nữa. Nhưng mà, buổi trưa mọi người ăn một bữa thịt nướng xong thì hoàn toàn không giống như Sở Phàm mong muốn là sẽ có màn bốn người đẹp mặc bikini cùng hắn bơi lội. Mất hứng!
Ăn tối xong, hắn làm tài xế đưa Lâm Mộng Kỳ về. Mấy cô bé nhị tiểu thư, Tiểu Phỉ, Tiểu Lâm có vẻ còn vẫn chưa mãn nguyện, vẫn còn muốn ra ngoài chơi với chị Lâm thêm nữa. Sở Phàm phải giải vây, nói rằng Lâm Mộng Kỳ vừa về cũng cần phải về nghỉ ngơi, ba cô nàng mới chịu bỏ qua. Tuy nhiên Lâm Mộng Kỳ cũng đã hứa hẹn với các cô bé là sau này sẽ tới chơi nhiều hơn.
Nói gì thì nói, hôm nay ba cô cũng chơi đã rồi. Lại còn có được chữ ký của Lâm Mộng Kỳ, được hát chung với thần tượng. Hơn nữa, Lâm Mộng Kỳ lại còn hứa tới liveshow sẽ dành cho ba cô mấy ghế vip nữa chứ.
Đại tiểu thư và Lâm Mộng Kỳ có vẻ cũng rất hợp nhau. Hai người đẹp nói chuyện với nhau rất nhiều, có vẻ rất tâm đắc cứ như là tiếc sao gặp nhau muộn quá vậy.
Lái xe đưa Lâm Mộng Kỳ về biệt thự, Sở Phàm cười hỏi:
-Sao hôm nay cô lại giống yểu điệu thục nữ vậy? Vốn là có thịt nướng là ăn như heo. Hôm nay lại thỏ thẻ. Làm bộ tiểu thư rụt rè hả?
- Làm gì có! Hôm nay ăn không vào. Có lẽ bị đầy bụng, đồ ăn tối qua chắc còn chưa tiêu hóa hết.
- Ra vậy. Hôm nay có vui không?
- Vui lắm. Ba cô bé ấy rất đáng yêu. Ha ha. Ở với họ rất vui. Cả Tiêm Tiêm nữa, tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào xinh đẹp cao quý nhã nhặn như vậy đâu nhé. Nói chuyện với cô ấy rất thích.
Nghe xong, trong lòng Sở Phàm phấn khởi lắm. Bạn gái của mình được khen mà! Hắn cười:
- Tất nhiên rồi. Tuy nhiên cô cũng rất đẹp. Đại tiểu thư cũng khen cô nhiều lắm.
- Xem ra anh may mắn lắm đấy. Được ở cùng với ngần ây mỹ nữ. Chắc cũng không khỏi có suy nghĩ cháy không ít lửa này nọ đâu.
Lâm Mộng Kỳ cười hà hà.
- Tội lỗi tội lỗi. Cô không nghe câu "Phụ nữ là do nước tạo thành" bao giờ sao? Cho dù tôi có là lửa thì bị nước dập tắt mất thôi. Còn cháy này cháy nọ cái gì chứ.
- Ngất! Không thể nói chuyện tử tế với anh được một lúc!
LâmMộng Kỳ hấm hứ quay đi, không thèm liếc Sở Phàm lấy một cái.
Sau khi dồn sức tát thật mạnh vào lưng hắn, Mộng Kỳ ôm tay nhăn nhó:
- Đau quá! Da thịt anh làm bằng sắt à?
- Buồn cười. Là cô đánh tôi lại còn trách!
- Không trách anh thì trách ai?
Lâm Mộng Kỳ nói xong không phát vào người hắn nữa mà chuyển sang véo. Giờ thì hắn phải chịu đau rồi!
Cuối cùng, Sở Phàm đưa Lâm Mộng Kỳ tới đường Kim Hoa, gặp hai cô bạn thân Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi cũng đang hẹn nhau đi chơi tối nay.
- Oa! Kỳ Kỳ, bây giờ Sở Phàm đã trở thành vệ sĩ riêng của bồ rồi hả? Bồ đi đâu anh ta cũng theo đó hả?
Tiêu Vi cười chọc ghẹo.
- Không có đâu! Mấy bồ lấy xe đi rồi nên tớ phải tìm hắn đưa tớ lại đây chứ.
- Xem chừng không đơn giản vậy đâu nha! Tụi tớ xem báo ra hôm nay rồi.
Trần Hiểu Lộ nói với một vẻ cao thâm khó lường.
- Ngất! Tin tức kiểu đó mà bồ cũng tin được? Hiểu Lộ, trước kia bồ cũng bị loan tin ầm ỹ chuyện xấu với ai kia còn gì!
- Cái gì gọi là thực thực giả giả. Giả giả thật thật các cô cũng đừng có tranh cãi nữa. Trước kia tôi với cô cũng có một số điểm chưa rõ ràng, nhưng cũng sẽ sớm rõ ràng thôi.
Sở Phàm cũng giở một giọng cao thâm khó lường không kém.
- Chết đi! Ai không rõ ràng với anh. Được rồi. Không phải anh đang bận gì sao? Có việc gì thì đi làm đi!
Lâm Mộng Kỳ sẵng giọng, không lịch sự đuổi hắn.
Hắn mặt dày cười:
-Vậy tôi đi trước nhé, chào ba mỹ nữ. Tiểu yêu tinh, cô cũng phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt, đừng ham chơi quá!
Nói rồi hắn quay xe chạy về hướng biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Đêm nay hắn đến biệt thự Bạch Cảnh Sơn còn có việc quan trọng cần giải quyết.
Ân oán của hắn và bọn Trương thiếu cần được giải quyết càng sớm càng tốt. Càng để lâu thì bọn Trương thiếu sẽ càng có lợi. Mặt khác, bên phía Lam Chính Quốc cũng cần quan tâm đối phó. Nên ân oán với đám Trương thiếu gia và Lâm Phong phải kết thúc sớm thì tốt hơn.
Chín giờ. Xe hắn đã tới biệt thự Bạch Cảnh. Bên trong Ngô bá được báo Thiếu chủ đã về vội vàng chạy ra đón hắn.
- Ngô lão. Đang xem TV hả?
Sở Phàm hỏi lão coi như chào.
- Thiếu chủ tới rồi! Ha ha. Tôi đang suy nghĩ xem nên xem TV hay là lên lầu nghỉ ngơi đây.
Ngô bá cười ha hả.
- Nếu bác mệt thì cứ lên nghỉ đi. Cháu tới đây tìm Ngân Hồ có chút việc.
- Không cần, không cần! Cũng không phải mệt đến chết! Hơn nữa nhìn thấy Thiếu chủ là khỏe lại rồi. Ngân Hồ đang ở nhà, cậu gọi một tiếng là nó xuống.
- Chủ nhân!
Ngô bá mới dứt lời, âm thanh lạnh như băng của Ngân Hồ đã vang lên.
Quay đầu lại, Sở Phàm cười với cô:
- Tôi tìm cô có việc muốn nhờ. Với cô là việc nhỏ thôi, nhưng với người khác cũng không phải chuyện đơn giản. Từ mai cô hãy tập trung theo dõi sát sao Bí thư Thị ủy Trương Bằng cho tôi. Đặc biệt lưu ý xem lão ta có rời Bắc Kinh đi sang các tỉnh thành khác gặp ai không? Ví dụ nhân tình chẳng hạn. Có tin gì lập tức báo cho tôi. Hiểu chưa?
- Đã hiểu thưa chủ nhân!
Ngô bá đứng cạnh, lấy làm lạ hỏi:
- Thiếu chủ, sao lại phải nắm giữ hành tung của Trương Bằng?
- Ngô bá còn nhớ Triệu Thanh của Công ty Kim Khoa bất ngờ tử vong một cách khó hiểu chứ? Tối qua, chính Triệu Hoa, con trai ông ta đã khẳng định với cháu là trước lúc đó Triệu Thanh đã từng nói sẽ đi gặp Trương Bằng và Lam Chính Quốc. Triệu Hoa còn nói, ở bên ngoài Trương Bằng còn có tình nhân. Cháu muốn có mấy chứng cứ xác thực thôi.
Sở Phàm thản nhiên giải thích.
- A. Nói vậy họ Triệu là bị hai kẻ kia bức tử mà chết rồi. Xem ra tất cả là âm mưu của Lam Chính Quốc. Chủ tịch hiện nay của Công ty Bất động sản Kim Khoa là anh em họ bên vợ với hắn. Xem chừng mục tiêu của hắn là muốn nuốt trọn Công ty Kim Khoa. Chiêu này hắn đã dùng quá nhiều lần rồi.
Ngô bá trầm giọng nhận xét.
- Tuy nhiên lần này hắn sẽ không thành công nữa đâu. Hơn nữa lại còn phải trả giá rất thảm!
Mắt Sở Phàm sáng lên, lạnh lùng nói.
- Thiếu chủ đã có đối sách rồi sao?
Ngô bá hỏi.
- Đã có đối sách sơ bộ rồi. Mục đích cuối cùng của cháu là muốn đạp nát Lam Chính Quốc, đoạt lại Tập đoàn Lam Thị.
Nắm chặt hai tay, hắn trầm giọng.
- Những năm cuối đời mình, tôi chỉ mong nhìn thấy tên tiểu nhân Lam Chính Quốc này sẽ phải bị trừng phạt. Thấy Thiếu chủ quyết tâm chấn hưng gia nghiệp như vậy, tôi có chết cũng nhắm mắt.
Ngô bá có vẻ rất xúc động.
- Ngô bá, bác nói cái gì vậy. Số bác sẽ thọ trăm tuổi! Không lâu nữa cháu sẽ bắt Lam Chính Quốc phải trả hết nợ máu.
Sở Phàm nói xong chợt đổi giọng, hỏi:
- Đúng rồi! Kim Cương đã về chưa?
- Thiếu chủ hỏi, tôi cũng cảm thấy lạ. Kim Cương đi đâu cả ngày nay không thấy về.
Ngô bá trả lời, có vẻ hoang mang.
- Là cháu bảo cậu ấy đi làm việc. Nhưng muộn thế này mà còn chưa về, khẳng định là có chuyện bất thường xảy ra rồi. Để cháu gọi điện cho cậu ấy.
Nói rồi Sở Phàm rút điện thoại gọi cho Kim Cương.
- Chủ nhân, tôi đang định gọi cho cậu. Có chuyện rồi!
Tiếng Kim Cương bên kia rất nhỏ, nhưng bình tĩnh.
Nghe vậy Sở Phàm hơi giật mình, vội vàng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Hứa Nhạc vừa mang theo vài tên lái xe tới tòa nhà số 13 đường Hoa Tây, có vẻ rất vội vàng. Tôi có cảm giác chắc chắn có chuyện.
- Cậu xác định Hứa Nhạc đang ở trong tòa nhà số 13 đường Hoa Tây phải không?
Giọng Sở Phàm không giấu nổi vẻ kích động.
- Chắc chắn! Người này có diện mạo rất giống Hứa Nhạc mà chủ nhân đã tả. Tôi khẳng định hắn chính là Hứa Nhạc. Hơn nữa, mấy tên đi theo hắn còn ôm theo mấy gói to bọc kín mít, có vẻ rất khẩn trương. Tôi hoài nghi trong đó có hàng cấm!
Kim Cương vẫn trầm trầm.
- Tốt lắm! Tốt lắm! Trước mắt cậu cứ ở yên đó đừng nhúc nhích. Đừng để lộ bản thân. Tôi sẽ gọi lực lượng bên Trần Thiên Minh tới ngay lập tức. Đêm nay chúng ta phải hành động bất thình lình.
Sở Phàm có vẻ rất kích động.
Kim Cương bên kia đáp lời rồi gác máy.
Sau đó Sở Phàm gọi điện cho Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh nghe máy, giọng hắn kích động nói:
- Cục trưởng Trần. Đêm nay phải bất ngờ hành động thôi!
- A! Hứa Nhạc đã xuất hiện ở tòa nhà 13 đường Hoa Tây rồi à?
Giọng Trần Thiên Minh bên kia cũng không giấu nổi xúc động
- Tuyệt đối chính xác! Tôi phái người theo dõi ba ngày ba đêm rồi. Cuối cùng Hứa Nhạc đã thò ra. Hơn nữa lại rất khả nghi. Đúng là cơ hội tốt để hành động!
- Chỉ cần Hứa Nhạc có ở tòa nhà 13 đường Hoa Tây. Tôi lục soát tìm ra chứng cứ. Hắn nói gì cũng bằng thừa! Trần Thiên Minh trầm giọng.
- Cho nên, Cục trưởng Trần, ông hãy nhanh chóng mang mười mấy người có bản lĩnh tới đường Hoa Tây thật sớm. Nhớ phải bí mật hành động. Tôi sẽ ở đường Hoa Tây đợi để phối hợp với ông. Bất ngờ đi vào. Phải nhanh như chớp bắt lấy Hứa Nhạc.
- Tốt! Tôi sẽ điều động người ngay bây giờ. Khoảng hai mươi phút nữa gặp nhau ở giao lộ của đường Hoa Tây.
Nói rồi Trần Thiên Minh treo máy.
Sở Phàm cũng hít một hơi thật sâu, nói:
- Ngân Hồ, chuẩn bị xuất phát!
- Thiếu chủ, có việc gì cứ kêu Kim Cương và Ngân Hồ làm là được rồi. Cậu không cần ra mặt.
Ngô bá rất lo cho hắn.
- Ngô lão, yên tâm đi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Ngồi nhà chờ tin tốt của cháu đi.
Nói rồi hắn cùng Ngân Hồ ra ngoài.
Bất ngờ hành động, nhanh như chớp nhất định sẽ thành công? Nếu thành công sẽ có ảnh hưởng to lớn gì đây?