Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 51: Cực kì sợ hãi



 
 
Sở Phàm tay cầm một con dao sắc, liếc nhìn Phong ca, đột nhiên khóe miệng lộ ra vẻ thản nhiên cùng tiếu ý. Khi Phong ca nhìn thấy kiểu cười của Sở Phàm thì, đột nhiên cảm giác lạnh cả người, một nỗi sợ hãi không tên bắt đầu xâm chiếm cơ thể.

Sở Phàm đột nhiên ấn tay trái của Phong ca xuống đất, rồi tách năm ngón tay ra, đè chặt xuống đất, sau đó Sở Phàm giơ lên con dao đặc biệt sắc kia, nhắm ngay vào phần dưới móng tay của ngón cái, bất ngờ đâm tới, một nỗi đau kịch liệt truyền khắp cơ thể Phong ca, mặt đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không kêu một tiếng nào.

Sở Phàm hướng con dao lên trên, muốn làm cho móng tay cái của Phong ca bị bật ra, sau đó Sở Phàm đâm tới trước, vì thế móng tay cái liền chảy máu đầm đìa lòi hẳn ra ngoài, cái này đúng là tay đứt ruột xót, móng tay liền thịt, lưỡi dao làm bật móng tay ra, điều này là cực kì đau đớn, Phong ca cuối cùng không kìm được kêu thảm một tiếng, tuy nhiên hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng.

Nhị tiểu thư nhìn đến cảnh này đã không chịu được, khi móng tay của tên Phong ca kia bị bật ra cũng làm cho cô cảm thấy kinh sợ, giống như chính móng tay của mình bị bật ra vậy. Thấy vậy nàng bèn hé miệng muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Sở Phàm liền nuốt lời muốn nói xuống, che mắt, xoay ngươi ra chỗ khác!

Sở Phàm cười nhẹ, con dao đã hướng đến móng tay trỏ của Phong ca……….

Khi Sở Phàm bật móng tay giữa của Phong ca cũng là lúc Phong ca không còn chịu nỗi bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng Sở Phàm không thèm để ý, tiếp tục hạ hai dao, cậy lật móng út với áp út ra!

Lúc này, năm móng tay trái của Phong ca đã bị bật ra chảy máu đầm đìa. Năm ngón tay chảy xuống máu đỏ tươi, móng tay trắng làm lộ ra thịt bên trong, thịt bên trong còn mang theo tơ máu, nhìn qua thật thấy ghê người, làm cho người ta không dám nhìn đến lần thứ hai!

Phong ca thở hổn hển, mặt tái nhợt, mồ hôi không ngừng tuôn ra, mắt hắn tràn ngập vẻ căm thù nhìn Sở Phàm, giọng căm hận nói:
 
-Mày chỉ có thể thôi sao? Hừ, mày có giết tao cũng không thu được tí tin tức nào đâu!

Sở Phàm không nói lời nào, hắn đột nhiên rút điếu thuốc đang ngậm trong mồm ra, đốt lên, hút một hơi, sau đó phun ra một hơi thật dài, thản nhiên nói:
 
- Phong ca, tay mày thế này sẽ bị nhiễm trùng mất, để tao sát trùng hộ mày!

Sở Phàm nói xong liền rút điếu thuốc ra, thổi thổi tàn thuốc, tàn thuốc được thổi bùng lên, sau đó hắn cầm tàn thuốc hướng vào ngón tay cái của Phong ca, "Xèo…" một tiếng, đó là tiếng khi mà tàn thuốc cực nóng chạm vào thịt của Phong ca phát ra, mà Phong ca thì đã sớm tê tâm liệt phế kêu lên thảm thiết rồi!

Mỗi một tiếng kêu thảm của Phong ca đều ảnh hưởng mạnh đến tâm hồn lương thiện của Nhị tiểu thư, không biết làm sao, trong lòng cô cũng có sự sợ hãi, không khỏi tự thì thào:
 
-Tiểu Ngốc Ngốc…….

- Xoay người sang chỗ khác, bịt tai lại, coi như chưa nghe, chưa thấy bất kì cái gì.
 
Sở Phàm nói xong liền tiếp tục, lần này là đốt ngón trỏ của Phong ca…….

Tiếng kêu thảm thiết của Phong ca cũng không cũng không khiến cho Sở Phàm cảm thấy thương hại, năm điếu thuốc cực nóng vẫn đốt năm ngón tay của Phong ca, bây giờ, mà trong không khí còn mơ hồ có mùi thịt nướng, chính là mùi do tàn thuốc cực nóng đốt thịt của Phong ca bốc lên!

Và lũ đồng bọn với Phong ca, trừ một tên còn đang hôn mê thì ba người kia đều tỉnh táo, đến giờ chúng cũng không chịu được, trong mắt ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ còn sợ hãi, dạ dày chúng co thắt, cảm thấy buồn nôn, trong mắt chúng, Sở Phàm không phải là người, mà là ác ma, một ác ma lãnh huyết!

Phong ca đã muốn hấp hối, đau đớn kịch liệt đã làm suy sụp cả thể xác và tinh thần hắn, giờ phút này trong mắt hắn đã không còn cái kiên quyết như trước, ngược lại là tăng thêm sự sợ hãi, hắn nhìn thấy, Sở Phàm căn bản không phải là người!

Sở Phàm lại đốt một điếu thuốc, thản nhiên hút, chậm rãi phun khói ra, thản nhiên cười nói:
 
- Hiện tại mày có khai hay không đối với tao không quan trong nữa rồi, mấy câu hỏi tao hỏi mày giờ tao không thấy hứng thú nữa, mà ngược lại, tao lại thấy hứng thú với mày. Đúng rồi, quên nói cho mày, tao rất thích ngược đãi, thích chậm rãi rút gân lột da một người, chậm rãi nhìn máu chảy đầy đất. Đối với tao, đấy là loại hưởng thụ lớn nhất, mà mày lại phi thường tốt, chọn mày, đúng là rất phù hợp với đam mê của tao!

Mắt Phong ca trợn ngược lên, toàn thân dường như hơi run rẩy, ánh mắt hoảng sợ của hắn vẫn toát ra một tia cừu hận, nhưng lại không có cách nào phản kháng!

- Mày cũng là người giang hồ, có biết gần đây có một loại khổ hình rất phổ biến?
 
Sở Phàm nhìn chằm chằm Phong ca, hỏi.

Phong ca tuyệt không nói một lời.

-Không biết?
 
Sở Phàm nhíu mày, nói:
 
-Tao nói cho mày biết, loại khổ hình này tên là:"Thuốc lá đâm vào mắt!"

-Cái gì là "Thuốc lá đâm vào mắt"? Để tao giải thích cho mày một chút, đầu tiên là dùng một điếu thuốc cực nóng trực tiếp đâm vào mắt mày, ngay lập tức, mắt mày sẽ cực kì đau đớn….., rồi tiếp đến mắt mày sẽ bị mù, mắt mà mù như vậy thì cũng là vô dụng, tao sẽ lậy tay móc con mắt của mày ra, mắt tuy bị mù, nhưng hàng nghìn hàng vạn thần kinh thì không bị ảnh hưởng, tao khoét mắt mi ra thì các dây thần kinh sẽ khiến mày đau,…mỗi lần khoét sẽ khiến mày đau một lần, mày sẽ đau hàng nghìn hàng vạn lần, mà hay ở chỗ mày có hai mắt, nên mày sẽ càng thêm đau đớn, chắc là khoảng mấy vạn lần thôi!
 
Sở Phàm nói xong, tiếp tục:
 
-Nào, chúng ta bắt đầu trò chơi thôi!

Sở Phàm nói xong liền dùng tay trái căng mí mắt của Phong ca ra, sau đó tay phải cầm điếu thuốc hướng mắt Phong ca đâm tới!

Trong mắt Phong ca lộ ra vẻ kinh hoàng tột cùng, mắt phải hắn bị Sở Phàm dùng sức căng ra, hắn trơ mắt nhìn điếu thuốc kia nhẹ nhàng đâm tới mắt hắn, từ từ, tàn thuốc đã muốn đốt trụi lông mi hắn, khi đầu thuốc còn cách mắt hắn mấy li, hắn đột nhiên khóc vang lên nói:
 
-Em khai, em khai, em xin anh tha cho em .!

Lúc này, tâm lý của Phong ca đã hỏng rồi, hắn đã hoàn toàn bị Sở Phàm khuất phục!

Trong ý thức của hắn, hắn đã rơi vào một vực sâu vô tận, trong lòng hắn không còn gì khác ngoài sự sợ hãi, bản năng muốn sống của con người đã làm cho hắn hoàn toàn khuất phục!