Sở Phàm dừng xe, sau đó dẫn Lâm Hiểu Tình vào quán bar nổi tiếng khu này, bar Sway.
Hắn đương nhiên vẫn nhớ rõ lần mà hắn bịt mặt dạy dỗ Trần Tuấn Sinh ở cái bar này. Lần đó là do hắn che mặt, khiến cho Trần Tuấn Sinh nghi ngờ thân phận của hắn, cuối cùng lại tưởng là Lâm Phi Dật gây ra. Vậy nên Sở Phàm mới thành công xúi hai tên đần độn Trần Tuấn Sinh và Lâm Phi Dật muốn theo đuổi nhị tiểu thư đánh nhau sứt đầu mẻ trán, còn bản thân mình thì rảnh rang bắc ghế xem kịch.
Sở Phàm cùng Lâm Hiểu Tình vào bar Sway tìm một cái bàn ngồi xuống, tiếp viên trong quánđi tới, hỏi bọn hắn muốn uống cái gì.
- Lâm…. Hiểu Tình, cô muốn uống gì?
Sở Phàm hỏi
- Cho tôi một cốc Chivas, gấp đôi sô-đa, thêm trà lạnh.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Được, vậy vị tiên sinh này uống gì?
Tiếp viên kia hỏi.
Sở Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Cho tôi một ly Hennessy trắng, không cần sô-đa.
Một lát sau, tiếp viên đã mang rượu tới.
Lâm Hiểu Tình nhấp nhẹ một ngụm, một hương vị thơm mát thấm vào cổ họng, rượu lẳng lặng thấm vào sau. Chivas vốn là rượu mạnh, thêm sô-đa, trà lạnh vào uống lên đúng là đủ mọi hương vị.
Sở Phàm vẫn đang nhìn Lâm Hiểu Tình, một cô nàng xinh đẹp kiều diễm đang uống rượu, động tác tuyệt đối mê hồn. Động tác này mang theo vẻ suy sụp cùng cuồng nhiệt, trên người phát ra vẻ gợi cảm, hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ đàn ông.
Dường như Lâm Hiểu Tình đang có tâm sự chồng chất, dáng vẻ uống rượu của đúng là làm mê đắm lòng người. Mỗi cử động đều làm cho người ta không thể chống cự sự hấp dẫn, vẻ lơ đãng khi uống lại càng động lòng người. Thảo nào mà mấy cô nàng ở quán bar đều là mục tiêu của các cao thủ săn gái.
Lâm Hiểu Tình hình như cũng nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Sở Phàm. Nàng nhẹ nhàng buông ly rượu, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phàm. Lúc này Sở Phàm đã cầm chén Hennessy lên uống một ngụm, mùi rượu tinh khiết thấm vào cổ họng, động tác uống rượu của hắn cũng che lấp đi ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Hiểu Tình vừa nãy.
Đối với những cô nàng như Lâm Hiểu Tình, hành động vừa rồi chắc chắn không qua khỏi mắt nàng, nàng thản nhiên cười nói:
- Anh có biết không, hôm qua tôi khóc cả đêm, khóc đến hết hơi liền lăn ra ngủ.
Sở Phàm nghe vậy hơi bất ngờ. Hắn biết, với phụ nữ, hay thậm chí cả với đàn ông, khóc là phương thức giải tỏa đau buồn đơn giản nhất. Nhưng mà khóc suốt đêm đến thiếp đi như Lâm Hiểu Tình thì không chỉ là buồn bã bình thường, mà phải là đau lòng và bất lực, thậm chí có thể nói là luẩn quẩn trong lòng, không thể thoát ra được.
- Vì sao vậy? Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra?
Sở Phàm lo lắng hỏi.
- Không sao, chỉ là vì những lời nói của anh hôm qua, làm tôi nghĩ cả buổi tối, nghĩ đến lúc không nghĩ được nữa thì không kìm nỗi mà khóc.
- Không, không phải là lời nói của anh làm tổn thương tôi, mà là anh nói rất đúng, nói thẳng vào sự thật trong lòng tôi, cái sự thật mà tôi không dám đối mặt với nó. Đúng như anh nói, tôi nghĩ muốn được tự do cả về thể xác lẫn tinh thần thì phải phá tan hết tất cả sự ràng buộc, nhưng mà tôi không thể, không thể làm được …..
Lâm Hiểu Tình vừa nói vừa nức nở.
Sở Phàm cầm chiếc khăn tay đưa ra, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ cần cô quyết tâm thì có cái gì trói buộc được? Cô có thể nói với tôi tại sao cô lại đau khổ vậy không?
- Tình yêu, hôn nhân, gia đình, tất cả mọi mặt.
Lâm Hiểu Tình nức nở nói.
Sở Phàm thầm nghĩ đến tên Lâm Phong kia, hắn hỏi:
- Tất cả là đều có liên quan đến tên Lâm Phong kia phải không?
Lâm Hiểu Tình gật đầu, cười tươi làm rung động lòng người, chậm rãi nói:
- Trước khi quen Lâm Phong, tôi cũng đã từng yêu nhiều lần, nhưng mà tất cả đều thất bại. Những người đó đều chỉ đam mê dung mạo cùng thân thể của tôi, nhưng tôi lại là một người truyền thống, kiên quyết không quan hệ trước khi kết hôn, do đó mà tất cả những gã đó đêu bỏ tôi mà đi. Càng về sau tôi càng hiểu rõ được bản chất của đàn ông các anh, vì vậy mà tôi luôn luôn ghét bỏ đàn ông.
Khi tôi đang mất hết can đảm với tình yêu thì gặp được Lâm Phong. Hắn là học trò của một cán bộ cao cấp, hắn mãnh liệt theo đuổi tôi. Lúc đầu hắn thật sự là rất tốt, anh tuấn, hào hoa phong nhã. Trước khi tôi nhận lời yêu hắn, tôi cũng nói rõ lập trường của mình là kiên quyết không quan hệ trước hôn nhân, không ngờ hắn lại đồng ý, vì thế tôi rất sung sướng!
Lâm Hiểu Tình dừng một chút, nói tiếp:
- Cứ như thế, tôi với hắn yêu nhau vài năm. Rồi tôi cũng đưa hắn về ra mắt bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi rất thích hắn. Hơn nữa, gia đình hai bên cũng có chút quan hệ. Cho nên bố mẹ tôi rất rất tán thành cho tôi và hắn cưới nhau. Lúc ấy, tôi cũng đồng ý cưới hắn, vì hắn đối xử rất tốt với tôi, cẩn thận chăm sóc tôi từng chút một.
Nhưng càng về sau hắn càng thay đổi. Có vài lần hắn uống rượu say mà thô bạo bắt tôi phải quan hệ, vì tôi kiên quyết phản kháng nên hắn không làm gì được. Sau đó, tôi phát hiện ra hắn có bồ ở bên ngoài, mà lại không chỉ là một người. Điều này khiến tôi hết sức đau lòng, tôi liền hỏi hắn vì sao lại làm như vậy, ai ngờ hắn thản nhiên bảo tình yêu là do cả tinh thần cùng thể xác tạo thành. Hắn nói tôi với hắn là yêu nhau về tinh thần là chính thôi, hắn cũng có nhu cầu về thân thể, nên phải tìm người phụ nữ khác để được sảng khoái!
Lâm Hiểu Tình nói đến đây đã không kìm được nước mắt nữa.
- Vì vậy cô muốn bỏ hắn?
Sở Phàm hỏi.
- Tôi muốn bỏ hắn, nhưng lại cảm thấy không thể bỏ được. Tôi đối với hắn cũng không biết là yêu hay hận nữa. Mà mỗi lần hắn thấy tôi giận lại chủ động nhận lỗi, cầu xin tôi tha thứ, tôi lại tha cho hắn. Nhưng chỉ được dăm ba ngày hắn lại đi theo người phụ nữ khác, ta cũng hết cách.
Lâm Hiểu Tình nói đến đây đã không kìm được nữa, khóc lớn.
Sở Phàm thở dài, đi qua ngồi cạnh Lâm Hiểu Tình, dịu dàng an ủi:
- Hiểu Tình, cô không cần phải như thế, loại đàn ông như hắn không xứng đáng được tha thứ, cũng không đáng để cô phải đau khổ chờ đợi.
- Tôi biết, tôi biết, nhưng khi tôi muốn bỏ hắn mà đi thì hắn lại không chịu, hắn quyết không chịu, hắn dùng quyền thế trong nhà để uy hiếp tôi. Hắn còn tuyên bố, không chiếm được thân thể tôi hắn sẽ không để cho tôi được thoát khỏi hắn. Giờ hắn giống như cái cùm đang xích tôi lại, tôi muốn trốn tránh hắn nhưng mà không làm gì được, tôi bất lực rồi.
Những giọt nước mắt thương tâm bất lực của cô theo hai gò má chầm chậm chảy xuống. Sở Phàm vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Hiểu Tình. Lúc này, hắn không biết phải nói gì, chỉ có thể để Lâm Hiểu Tình thoải mái khóc trên vai hắn.
Có lẽ, lúc này không cần nói gì cả, chỉ cần cho Lâm Hiểu Tình một bờ vai để dựa vào là đủ rồi.
Lúc này, quán bar lại vang lên ca khúc của Vương Phi "người phụ nữ dễ bị tổn thương". Lời ca cực kì buồn thảm, rất giống với tâm trạng lúc này của Lâm Hiểu Tình. [/QUOTE]