Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 108: Dải màu trắng



Edit & beta: Rya

Vào sáng sớm, khi hầu hết các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu nông học Trung ương vẫn chưa đi làm, sân đỗ trên mái của tòa nhà chính đột nhiên mở ra nghênh đón một chiếc máy bay trực thăng.

Các nghiên cứu viên cao cấp vô cảm lần lượt từ phía trên đi xuống, bước nhanh xuống sân đỗ.

Đèn trong phòng họp cao nhất đột nhiên sáng lên.

Năm phút sau, tám nghiên cứu viên cao cấp và lãnh đạo tối cao của quân đội Căn cứ trung ương Diệp Chấn Sơn đã tập trung tại đây.

Diệp Chấn Sơn bật quang não trong phòng họp, đứng ở phía trước và nhìn về phía các nghiên cứu viên cao cấp đang ngồi: “Mười giờ đêm qua, nhật ký của các nhánh quân đội đã gửi định vị tới, ở hướng Tây Bắc, rất gần cây dướng dị biến cấp A. Nửa giờ trước, Đội số 0 và Đội số 3, cùng một nhánh quân đội đã lên máy bay trực thăng bay tới đó. Hiện tại …”

Ông đã phát lại đoạn video ghi hình của đội viên của Dị sát đội gửi tới lúc bốn giờ sáng.

Đoạn video dài chưa đầy một phút được lặp đi lặp lại ba lần.

Diệp Chấn Sơn nói: “Tôi vẫn không thể liên lạc với bất kỳ ai, mọi người nghĩ sao về những gì cậu ấy nói?”

“Đội viên này nói mọi người đừng đến Khâu Thành.”

Lý Chân Chương nheo mắt nhìn Diệp Chấn Sơn và Nghiêm Thắng Biến một chút: “Để hai nhánh Dị sát đội đến đó chẳng phải là tử hình sao? Lỡ như lại xảy ra chuyện gì…”

Hai người này cũng thật thú vị, vợ đã chết, giờ lại đẩy con trai vào hố lửa.

“Khụ!” Tào Văn Diệu từ phía dưới đụng vào chân Lý Chân Chương, ngăn cản ông ta nói tiếp, lại ho khan một tiếng, chuyển chủ đề: “Tướng quân, tôi cảm thấy hiện tại việc cấp bách nhất chính là điều tra xem Khâu Thành đã xảy ra chuyện gì, những video kia tôi không nhìn ra khác thường gì, Nghiêm tổ trưởng có nhìn thấy gì không?”

Nghiêm Thắng Biến dường như không quan tâm đ ến những lời chưa nói hết của Lý Chân Chương, nhìn vào màn hình quang não văn phòng: “Trước khi đội số 0 và đội số 3 gửi tin tức về, nên đem toàn bộ nhật ký của các tổ đội kia gửi đến xem lại một lần nữa.”

Mặc dù thời gian không dài, nhưng đó là một công trình khổng lồ.

Nhật ký được gửi bởi mười một tổ đội cũng bao gồm video ghi lại hành động bên người của của tất cả các thủ vệ quân, video rất phức tạp và chưa được xử lý.

“Có quá nhiều nhật ký.” Bành Bác Bình cau mày: “Chúng ta không xem được bao nhiêu, quân đội bên kia có thể đã tiến vào Khâu Thành.”

Nghiêm Thắng Biến khẽ nâng hàm dưới lên, cực kỳ bình tĩnh nói: “Hãy để tất cả các nghiên cứu viên tập hợp lại, tất cả các nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp cũng có thể xem, hiện tại đem tất cả nhật ký phân phát ra, lại phân công nhiệm vụ cụ thể cho từng cá nhân.”

“Những người rảnh rỗi khác có thể tiếp tục xem các nhật ký.” Nghiêm Thắng Biến bổ sung.

“Sơ cấp?” Diêu Hứa Trí vẻ mặt lo lắng: “Bọn họ trình độ quá thấp, có khả năng nhìn không ra cái gì.”

“Khâu Thành không phải Uyên đảo, cũng không có nhiều thực vật dị biến cấp cao.” Đan Vân, người từ trước đến giờ không quá quản sự vụ lại đột nhiên nói: “Các nghiên cứu viên sơ cấp có thể quan sát những thực vật dị biến cấp thấp đó, hơn nữa … các nghiên cứu viên sơ cấp trong tổ của tôi nhưng trình độ mạnh hơn nhiều so với một số nghiên cứu viên trung cấp.”

Diêu Hứa Trí nghĩ về một số nghiên cứu viên sơ cấp mới trong tổ đội 8- 22: “…”

“Được rồi, bây giờ không phải là lúc tranh luận trình độ tổ viên.” La Liên Vũ cau chặt mi tâm: “Bất quá, tổ đội nghiên cứu viên sơ cấp của Đan Vân đã tới Khâu Thành, vì vậy bọn họ càng quen thuộc với nó hơn các nghiên cứu viên khác, tôi đồng ý với đề xuất của Nghiêm tổ trưởng.”

Diệp Chấn Sơn nhìn về phía mọi người, sau khi xác nhận không người có dị nghị, liền đem tất cả nhật ký và video ghi chép lên trang web của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, thiết lập một thông báo khẩn cấp.

Mấy vị nghiên cứu viên cao cấp đã lấy tốc độ nhanh nhất phân phát nhật ký cho số nghiên cứu viên trung cấp còn lại, sau đó các nghiên cứu viên trung cấp tiếp tục phân phát chúng cho các nghiên cứu viên sơ cấp.

Nửa giờ sau, tất cả các nghiên cứu viên đang trên đường hoặc vừa thức dậy đều nhận được thông báo nhiệm vụ, bắt đầu xem dữ liệu nhật ký và video được giao cho họ.

Mấy người Triệu Ly Nông trong phòng thí nghiệm đương nhiên cũng được giao nhiệm vụ xem nhật ký và video.

Camera quan sát và súng gây tê trong phòng kính đã được thay một đợt mới, bên ngoài đã lắp một thêm một lớp phòng hộ, hạt hướng dương khảm bên trên cũng đã được gỡ bỏ từng hạt một, lưới sắt được mở ra một lần nữa để bao lấy hoa hướng dương dị biến.

Nghiêm Tĩnh Thủy đứng trước hoa hướng dương dị biến đã ngã xuống trong suốt thời gian đó, cho đến khi tất cả những thứ bị phá hủy được thay thế bằng những thứ mới.

“Đây là nhật ký của tổ đội ở Khâu Thành phát tới.” Ngụy Lệ cố tình kéo một chiếc ghế và ngồi vào một góc, khóe mắt tránh đi những hoa hướng dương dị biến trong phòng kính.

Một số người đã gửi tới tất cả nhiệm vụ nhật ký dữ liệu, mới phát hiện đây là video ghi lại hành động của một nhánh thủ vệ quân, màn hình ghi được bình thường, không quá rung lắc.

“Hướng Tây Bắc.” Hà Nguyệt Sinh đứng ở bên phải Triệu Ly Nông, cùng nhau nhìn chằm chằm màn hình: “Đây là nơi chúng ta đã từng tới.”

“Đây là khe suối nơi lúc trước chúng ta tìm được cỏ mật dị biến cấp B.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhận ra một địa điểm trên máy ghi hình của thủ vệ quân.

Triệu Ly Nông sắc mặt không được tốt lắm: “Chúng ta rời Khâu Thành đã nửa năm, nơi này cơ hồ không có thay đổi gì.”

Cô vừa nói ra lời này, mấy người lập tức bừng tỉnh.

Thực vật dị biến ở Khâu Thành là chuyện thường xuyên xảy ra, nếu không phải ở nội thành, trong một tháng nó có thể thay đổi không thể nhận ra, nhưng theo máy ghi hình của thủ vệ quân, cảnh tượng ở đây không khác gì trước khi họ rời đi.

Điều này không đúng!

Cho dù không có thực vật dị biến, Khâu Thành quanh năm luôn như mùa xuân, cũng rất thích hợp cho các loại thực vật sinh trưởng, cỏ dại bình thường cũng sẽ lan tràn.

Triệu Ly Nông không xem nữa, ngay lập tức đến trang web để kiểm tra nhật ký khác: “Tìm xem bọn họ đã đến bao nhiêu nơi chúng ta đã đi qua…”

“Trước đây các cậu ở Khâu Thành đã đụng phải cái gì?” Nghiêm Lưu Thâm tựa người ở trong cabin, anh ta dùng ủng dài màu đen của quân đội đá Côn Nhạc ở đối diện: “Liều mạng huấn luyện như vậy.”

Nghe nói rằng sau khi đội số 0 từ Khâu Thành trở về, các đội viên dường như đã bị k1ch thích bởi điều gì đó, lần lượt bắt đầu một đợt huấn luyện ma quỷ mới, sức phản ứng của bọn họ đột ngột tăng lên.

“Đụng phải tất cả những gì nên đụng.” Côn Nhạc lặng lẽ nhìn Nghiêm Lưu Thâm: “Nếu chúng tôi không luyện tập nhiều hơn, sợ rằng sẽ bị người khác đoạt bát cơm của chúng tôi.”

Là bị những nghiên cứu viên yếu ớt đó cướp đi, chuyện đó mà truyền đi … Thật mất mặt!

Nghiêm Lưu Thâm hiểu lầm ý nghĩa: “Được rồi, luyện tập nhiều hơn, bất quá một ngày nào đó tôi cũng sẽ giành được danh hiệu đội số 0.”

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Diệp Trường Minh vẫn dựa vào phía trong cùng và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lần này tổng cộng có hai chiếc máy bay trực thăng vận tải đến, một lớn một nhỏ.

Đoàn xe Dị sát đội ngồi trên chiếc máy bay trực thăng vận tải loại nhỏ, chiếc máy bay vận tải trực thăng lớn phía sau chở theo cả một nhánh quân đội.

Mãi cho đến khi bọn họ đến gần Khâu Thành, người điều khiển đã tìm được một điểm dừng thích hợp ở ngoại vi* phía Tây Bắc, cuối cùng dừng lại.

*ngoại vi: vùng xa trung tâm

Máy bay vận tải vừa dừng hẳn, hai đội viên của Dị sát đội liền nhảy lên xe địa hình bọc thép hạng nặng của mình, cửa cabin vừa mở ra, hai hàng xe địa hình lập tức lùi lại, kèm theo là chiếc máy bay tuần tra không người lái của hai đội.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay vận tải lớn khác cũng xuất hiện một chiếc xe vận tải quân sự chở đầy thủ vệ quân trực thuộc, nhiều máy bay không người lái bay lên bầu trời xung quanh.

“An toàn!”

“An toàn!”



Theo tiếng xác nhận vang lên, cuối cùng đoàn xe cũng lái về hướng Khâu Thành.

“Khâu Thành này… Chỉ nhìn như vậy, cũng không có gì khác biệt so với những thành phố khác.”

Nghiêm Lưu Thâm từ trên xe bước xuống, nhìn về phía biên giới Khâu Thành phía xa, chậm rãi nhíu mày: “Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. “

Diệp Trường Minh yên lặng nhìn Khâu Thành, anh nhạy cảm cảm giác được có ánh mắt dò xét thoáng qua, vừa quen vừa lạ.

“Chúng ta vào đi, những người khác lưu lại.” Cuối cùng Diệp Trường Minh nói.

Đoàn trưởng thủ vệ quân: “Diệp đội trưởng, hãy để chúng tôi vào điều tra trước.”

“Bên trong Khâu Thành không rõ mức độ nguy hiểm, tùy tiện đi vào toàn bộ có thể tặng không tính mạng.” Diệp Trường Minh lạnh nhạt nói: “Cậu ở bên ngoài đợi, dựa theo tín hiệu hành động.”

Nghiêm Lưu Thâm thuyết phục ôn hòa hơn: “Trương đoàn trưởng, cậu cũng biết tình hình hiện tại rất khẩn cấp, người bên trong khả năng sẽ không đợi được lần thứ hai cứu viện.”

“Nếu bọn họ không thể ra ngoài được, thủ vệ quân cũng sẽ hi sinh một cách vô ích.”

“Đi thôi!”

Đội số 0 cùng đội số 3 nhanh chóng lên đường đi Khâu Thành.

Trên đường đi, Diệp Trường Minh nói với Nghiêm Lưu Thâm qua bộ đàm: “Hãy cẩn thận với tất cả các loài thực vật, đặc biệt là cây tuyết tùng, chúng đang dò xét chúng ta.”

Nghiêm Lưu Thâm bên kia im lặng một lúc mới có âm thanh truyền đến, nói đùa: “Dò xét? Diệp đội trưởng, sớm biết thì tôi sẽ không vào.”

Diệp Trường Minh không trả lời lại, biết rằng đối phương đã đặt trong lòng.

Từ khi bước vào Khâu Thành, mọi thứ dường như bình thường, vô cùng yên bình.

Đổng Hưng trong xe không tìm thấy tín hiệu liên lạc nên đành bỏ cuộc, nhưng khi đến, anh ta đã mang theo thiết bị, một loại tháp tín hiệu nhỏ để hai đội liên lạc với nhau.

Ít nhất các cảnh quay từ máy bay không người lái có thể được chia sẻ.

Máy bay không người lái tiếp tục bay về phía trước, cố gắng tìm những người trong tổ đội, thủ vệ quân và Dị sát đội kia.

Mãi cho đến khi bọn họ thật sự tới gần hướng Tây Bắc, cách nơi từng có cây dướng dị biến cấp A không xa, chiếc máy bay không người lái dẫn đầu đã bay tới trước.

“Đó là cái gì?” Điền Tề Tiếu cau mày nhìn màn hình, sau đó điều động máy bay không người lái hạ thấp độ cao, tiến đến gần một cây thông cao lớn.

Nhưng trước khi nó đến gần, hơn chục dây leo từ trong bụi cây b ắn ra tứ phía, chặn phía trước, sau, trái, phải của máy bay không người lái, thậm chí còn chặn đường phía trên.

Giống như một mạng lưới dệt.

Điền Tề Tiếu di chuyển tay một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng, tất cả các cánh quạt trên máy bay không người lái đột nhiên ngừng quay và siết chặt lại, các bộ phận đồng thời rút lại, chỉ để lại thân máy bay không người lái lao thẳng xuống đất.

Tuy nhiên, khi nó sắp chạm đất, chiếc máy bay không người lái đột nhiên duỗi cánh ra, bay sát mặt đất và bay ra khỏi khe hở trong dây leo đang duỗi dài.

Điền Tề Tiếu nhướng mày, đây là kỹ năng đặc biệt của anh ta.

Chỉ là trước khi Điền Tề Tiếu điều khiển máy bay không người lái bay trở lại, đã có nhiều hạt giống dày đặc hơn bùng phát.

Điền Tề Tiếu nhanh chóng tránh được nó, nhưng không ngờ, vô số dây leo lại mọc lên từ mặt đất, lần này không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho máy bay không người lái.

Bất quá chỉ trong nháy mắt, chiếc máy bay không người lái của anh ta đã bị đập tan thành từng mảnh.

“Bay lên cao, có thực vật dị biến tấn công bên dưới.” Điền Tề Tiếu nhắc nhở những người quan sát của đội số 3: “Bọn chúng học rất nhanh.”

Gần như trong giây tiếp theo, anh ta đã thực hiện một thay đổi tương ứng trong phương thức tấn công đối với máy bay không người lái của mình.

Điền Tề Tiếu cũng có ba máy bay không người lái, lần này anh ta điều khiển hai máy bay không người lái, một loại tấn công và một loại được trang bị phun thuốc lỏng.

Anh ta muốn nhìn rõ những dải trắng dài dưới gốc cây thông kia là gì, liền lại gần nhả ra vài viên đạn.

Có quá nhiều thực vật dị biến.

Có một cây chết, một cây khác lại xuất hiện.

Những thực vật dị biến khác nhau này dường như đã được thảo luận với nhau rồi.

Điền Tề Tiếu chưa bao giờ gặp loại tình huống này trước đây, tất cả các hành vi công kích đồng nhất của thực vật dị biến trên căn bản là cùng một loại thực vật, cũng chính là hệ thực vật dị biến.

Đây là lần đầu tiên nhiều loại thực vật dị biến không cùng loại lại đồng loạt công kích như vậy.

Đạn dược của anh ta có hạn chế, một máy bay không người lái tấn công đã bị trúng một hạt đen mũm mĩm trong mái chèo, khiến nó bị hỏng.

May mắn thay, rất nhanh, máy bay không người lái của quan sát viên đội số 3 cũng bay tới.

Điền Tề Tiếu chỉ đơn giản là nghiến răng và tiếp tục điều khiển hai chiếc máy bay không người lái của mình, lao về phía trước một lúc, mở một con đường cho những chiếc máy bay không người lái của quan sát viên đội số 3.

“Mau, bay về phía trước!” Điền Tề Tiếu để hai máy bay không người lái của mình va chạm với nhau ở tốc độ cao, phát nổ cùng với bình thuốc lỏng còn lại vào giây phút cuối cùng.

Hỏa lực bùng nổ cùng với thuốc lỏng bắn tung tóe, làm nổ tung và làm khô héo các loại thực vật dị biến.

Quan sát viên đội số 3 nắm bắt cơ hội này và điều khiển máy bay không người lái của mình bay đến gần cây thông cao lớn khác thường.

“Đó là... “ Quan sát viên đội số 3 nhìn qua ống kính, không khỏi sửng sốt.

“Là một người.” Diệp Trường Minh xuyên qua màn sáng, mặt không đổi sắc nói.

Thứ dài màu trắng kia, từng cái từng cái đều là hình người.

Quan sát viên đội số 3 còn chưa kịp tới gần, hai chiếc máy bay không người lái đột nhiên chìm vào trong bóng tối, sau đó là âm thanh nghiền nát.

“Cảnh giác.”

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Trường Minh đột nhiên từ bộ đàm truyền đến.

Mọi người sửng sốt trong giây lát, sau đó là tiếng Nghiêm Lưu Thâm chửi rủa.

Con đường phía trước đột nhiên rung chuyển, đèn bên trong xe địa hình đột nhiên tối đi, mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Một con rết khổng lồ dị biến từ trong đất nhảy ra, thân hình mập mạp to lớn đứng thẳng, 21 cặp chân đung đưa lên xuống một cách kỳ lạ, bàn chân vòm miệng vặn vẹo lắc lư, phát ra tiếng xèo xèo khó chịu, lập tức ngăn cản ánh sáng của bọn họ.

Khi Dị sát đội nhìn thấy nó, nó cũng nhìn thấy Dị sát đội.

Con rết khổng lồ dị biến mở rộng miệng và lao về phía chiếc xe địa hình đầu tiên!