Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 161: Cái chết của Diêu Thành



Edit & beta: Rya

Con gián dị biến cao bằng người, trên đầu có đầy lỗ thủng, nhưng khi Ngụy Lệ nói, nó vẫn bị nguồn âm thanh thu hút và muốn lao tới tấn công cô ấy, nửa đầu của nó đã ngẩng lên, những chiếc xúc tu trên đó đột nhiên duỗi ra, đâm thẳng tới cô ấy.

Ở thời điểm sinh tử, Ngụy Lệ vô thức né sang một bên, nhưng phạm vi tấn công của các xúc tu quá rộng, cô ấy hoàn toàn không thể tránh được, cô ấy vẫn bị các xúc tu của con gián dị biến quấn lấy, thậm chí quấn chặt quanh cổ cô ấy. Cô ấy đột ngột bị kéo xuống và đập vào một đàn gián nhỏ trên mặt đất.

Vào lúc đó, Ngụy Lệ cảm thấy rõ ràng rằng đàn gián nhỏ bên dưới cô ấy đã đập ra nước, xanh xanh vàng vàng, da đầu cô ấy tê dại, lúc này thật sự muốn ói, nhưng những xúc tu vẫn cố gắng lôi cô ấy đi qua.

“Tiểu Lệ!” Ngụy Lệ đỏ bừng mặt, dùng hai tay kéo xúc tu ở trên cổ, hét lớn.

Tiểu Lệ giờ khắc này đã biến thành gà Đại Lệ, một cước giẫm lên đầu con gián dị biến, quay lại và cắn mạnh vào gốc xúc tu của nó!

“Răng rắc!”

Xúc tu đứt lìa khỏi gốc.

Ngụy Lệ bên kia thoát khỏi đau đớn vì ngạt thở, lập tức từ dưới đất bò dậy, hơn nửa người dính đầy thi thể gián nhỏ, cô ấy liền vội vàng phủi từ trên xuống dưới, quay đầu thì nhìn thấy Tiểu Lệ đứng lên đầu của con gián dị biến, từng bước từng bước giậm chân nhảy nhót, từ trên đầu nhảy xuống đuôi, rồi từ dưới đuôi nhảy lên trên đầu, dữ dội đến mức sàn của cả phòng thí nghiệm thậm chí mơ hồ nhún xuống dưới.

“Đừng giẫm nữa!” Ngụy Lệ đẩy cánh cửa phòng thí nghiệm ra, quay vào gọi Tiểu Lệ: “Ra ngoài thôi.”

Cô ấy xông ra ngoài trước, còn chưa chạy được hai bước, thì vội vàng thắng gấp, hai chân thẳng tắp ngã xuống, cổ họng phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng: “…Oa.”

Một con chuột dị biến màu xanh xám đang ngồi xổm ở cuối hành lang, miệng đầy máu tươi, gần như ngay lúc Ngụy Lệ kêu lên một tiếng, phút chốc ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ chót chằm chằm nhìn cô ấy, ngay sau đó tựa hồ có một bóng xám lướt qua, há to miệng lao về phía cô ấy.

“!”

Ngụy Lệ định quay lại ngay lập tức, nhưng kết quả là cô ấy đã va trúng Tiểu Lệ ngay trực diện, trực tiếp ngã ngửa ra đất, gáy đập vào trên tường phát ra một tiếng oành.

Mắt cô ấy tối sầm lại, những lời cuối cùng trong đầu cô ấy trước khi bất tỉnh là: “Trời muốn diệt ta!”

Tiểu Lệ liếc nhìn Ngụy Lệ trên mặt đất, cúi đầu dùng mỏ quắp lấy cô ấy, sau đó một trảo đánh bay con chuột dị biến đang xông tới, dẫn theo một đàn gà dị biến chạy xuống cầu thang, theo không gian càng lúc càng trở nên rộng rãi hơn, kích thước của chúng cũng theo đó tăng lên rất nhiều.

Dưới lầu, hơn mười mấy nghiên cứu viên bị nhốt ở bên ngoài tòa nhà thí nghiệm, từng thủ vệ quân được phân công trải qua mấy đợt công kích chỉ mới di chuyển một đoạn, mà đạn dược trong tay bọn họ cũng gần như cạn kiệt, một số nghiên cứu viên trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Xung quanh chuột dị biến vọt tới càng ngày càng nhiều, nếu như không có cứu viện, sợ rằng sẽ chết ở chỗ này.

“Bùm, bùm, bùm!”

Mặt đất rung chuyển một hồi, chẳng lẽ có đại quân nào tới sao?

Những người bị bao vây xuyên qua khe hở nhìn về hướng đó, quả nhiên nhìn thấy một đàn gà dị biến đang lao tới, con dẫn đầu có bộ dạng rất hoàn hảo, nhưng con hoàng kê quá khổ lại ngậm một người trong miệng, thòng xuống đung đưa, không biết còn sống hay đã chết.

Tình hình như thế khiến người không rét mà run.

Càng thêm nhiều người trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Lần này, bọn họ coi như xong.

“Đừng phân tâm! Nơi này cách nơi trú ẩn gần nhất chỉ có 700 mét!” Khang Lập đỡ lấy một nghiên cứu viên đang phân tâm sắp ngã: “Kiên trì chút nữa!”

“Tôi tới không được…” Nghiên cứu viên hai chân nhũn ra, nếu không phải được Khang Lập đỡ, căn bản không đứng dậy nổi.

Khi đàn gà dị biến ngày càng đến gần, càng có nhiều thủ vệ quân hết đạn và nỗi tuyệt vọng lan tràn

“Bùm bùm!”

Con thủ lĩnh đại hoàng kê kia còn muốn lớn hơn con chuột dị biến, một cước đá bay một con chuột dị biến, rồi chạy về phía trung tâm đám đông.

Mọi người theo bản năng nín thở, gần như cảm nhận được mùi tử khí.

“Xin chào ~”

Một giọng nữ đột nhiên phát ra từ con Đại hoàng kê.

Mọi người không khỏi trợn to hai mắt: Gà dị biến có thể nói chuyện sao?!

Vừa xuống đến tầng hai, Ngụy Lệ đã giật mình tỉnh giấc, nhưng cô ấy cũng không buồn động đậy, cứ buông thõng tay chân xuống tùy ý lắc lư.

Khi đến gần nhóm các nghiên cứu viên, cô ấy quay đầu lại và vẫy tay với họ, đặc biệt là Khang Lập, người mà cô ấy biết.

Cô ấy không biết giờ phút này bộ dáng của mình kỳ quái như thế nào, giống như người chết, đột nhiên ngẩng đầu cười vẫy tay với bọn họ, bất kể nhìn thế nào cũng giống như một màn kinh dị.

Mọi người trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, ngay cả những thủ vệ quân chặn vòng ngoài đều dựng cả tóc gáy.

“Này, đừng bắn vào gà của tôi.” Ngụy Lệ quay đầu lại và chỉ vào một thủ vệ quân: “Bọn chúng không hại người.”

“Cô không chết ư?” Một thủ vệ quân hỏi.

“Hả, tôi còn sống khỏe mạnh.” Ngụy Lệ đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mỏ dưới của Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ đặt chị xuống.”

Mọi người nghi ngờ nhìn Đại hoàng kê đang tiến đến gần họ, sau đó “Phi” một tiếng phun Ngụy Lệ ra ngoài.

Mọi người: “?”

Khang Lập nhanh chóng bước tới đỡ Ngụy Lệ lên: “Con gà này … xảy ra chuyện gì? “

“Sau này sẽ giải thích.” Ngụy Lệ sợ vào cái gáy bị u của mình, chỉ vào hướng con chuột dị biến nói: “Tiểu Lệ, giết hết bọn nó đi!”

Ngay sau đó, Khang Lập nhìn thấy một đàn gà dị biến đang lao về phía những con chuột dị biến xung quanh, chiến đấu với nhau, đặc biệt là Đại hoàng kê có hình dáng hoàn hảo, vô địch đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn đàn gà dị biến nhanh chóng đẩy lùi đàn chuột dị biến xung quanh, toàn bộ Viện nghiên cứu nông học Trung ương vẫn tiếp tục nổ súng, nhưng chỉ có một góc này sau trận gà bay chuột nhảy nhót, dần trở nên yên tĩnh lại.



Kính trên tầng ba của một biệt thự biệt lập ở Thượng nội thành bất ngờ bị vỡ, một người đàn ông mặc quân phục nhảy ra khỏi đó và lao xuống bể bơi trong sân, nước hồ bơi ngay lập tức nhuộm một màu đỏ tươi, một tay bị thương rất nặng giữ chặt thành bể bơi, cố gắng leo lên.

Tuy nhiên, ai đó đã chờ sẵn ở đây, bước đi chậm rãi, dùng chân giẫm lên tay ông ta.

“Ngươi…” Diêu Thành bị đau, thò đầu ra khỏi nước, mở đôi mắt đỏ bừng, nhìn thấy người bên bể bơi, nghiến răng hỏi: “Là ai?”

Trong khi ông ta vừa hỏi, một bàn tay ẩn ở trong nước mò cây dao găm giấu ở trên chân ông ta.

“Hả?” Người kia nhìn Diêu Thành lắc lắc đầu, cười giả lả: “Tôi có thể nhìn được.”

Diêu Thành lập tức quyết đoán rút cây dao găm ra, giật lấy cánh tay bị giẫm lên, lại xoay người, tóm lấy người trên bờ kéo xuống, mũi dao găm đã sẵn sàng đâm xuyên cơ thể.

Thật bất ngờ, ông ta lại không kéo được đối phương.

“Đã nói rồi, tôi có thể nhìn thấy.” Người trên bờ xòe tay ra, một sợi dây leo màu xanh lục đột nhiên từ trong lòng bàn tay rũ xuống, trước khi tiếp đất, nó nhanh chóng vặn vẹo, dung hợp thành một con chuột dị biến.

Nhưng “con chuột dị biến” này lại là một loại dây leo thuần túy, nhanh chóng lao vào bể bơi, cắn gần hết người Diêu Thành.

Diêu Thành ở lầu ba đã dùng hết đạn, năm đó ông ta cũng từng đảm nhiệm vị trí đội trưởng của Dị sát đội, nhưng thời gian đã quá lâu, bây giờ thân thủ xa lạ, căn bản không chống đỡ được bao lâu.

Lúc này, một bóng người với tốc độ cực nhanh lao về phía người trên bờ, họng súng đã chạm vào thái dương của đối phương.

“Phốc——”

Là âm thanh đâm vào máu thịt.

Một ngón tay của người đứng trên bờ dị hóa thành một cành dây leo sắc nhọn, đâm thẳng vào cổ họng của người vừa lao vào, thậm chí chân đối phương không hề dịch chuyển.

“Tân dị sát đội?” Người đứng trên bờ rút ngón tay ra, một cước đá người ra xa.

Nước trong hồ cuồn cuộn dữ dội, màu đỏ càng ngày càng đậm.

Một lúc lâu sau, dây leo tiêu tán hình chuột, hai thi thể bị cắn xé mổ bụng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Người trên bờ ngồi xổm nhìn chằm chằm một hồi, sau đó thu lại dây leo, nắm chặt lòng bàn tay, sau đó đứng dậy tự nhủ: “… nên đến nhà tiếp theo.”

Biệt thự rất nhanh khôi phục lại yên tĩnh, nếu như bỏ đi máu tươi khắp nơi, phảng phất mọi thứ đều bình thường.

Mãi cho đến một giờ sau, một máy bay trực thăng bay lượn trên cổng biệt thự, mấy tên thủ vệ quân phía trên nắm dây thừng trượt xuống, lao vào biệt thự.

“Tướng quân, trong phủ Diêu tướng quân xảy ra chuyện!” Một người hướng màn hình quang não bên kia hô to, tay trái xoay một vòng, để đối phương nhìn rõ ràng hơn.

Trong và ngoài biệt thự đều là xác của chuột dị biến và vệ sĩ của Diêu gia, mùi hôi thối nồng nặc.

“Nhanh chóng tìm Diêu tướng quân.” Diệp Chấn Sơn đứng ở trung tâm chỉ huy, mặt không biến sắc nói.

La Liên Vũ vừa mới đến không lâu, đứng bên cạnh Diệp Chấn Sơn, nhìn chằm chằm vào màn hình do thủ vệ quân truyền về, vẻ mặt khó coi: “Trên Thượng nội thành có nhiều chuột dị biến như vậy?”

Diêu gia dường như bị đàn chuột dị biến vây công.

“Trong ngoài toàn bộ Căn cứ trung ương đều có rất nhiều.” Diệp Chấn Sơn quay đầu lại: “Tân dị sát đội có đến Viện nghiên cứu không?”

Bởi vì không tìm được Diêu Thành, chỉ có thể thông báo cho La Liên Vũ tạm thời khống chế Tân dị sát đội, La Liên Vũ không đồng ý ngay lập tức, mà lựa chọn đến đây, cũng may là tòa nhà gen cách quân đội không xa, không mất nhiều thời gian.

“Sắp tới rồi.” La Liên Vũ cúi đầu nhìn tin nhắn trên quang não.

“Chúng ta cần bao lâu để dọn sạch lũ chuột dị biến?” Diệp Chấn Sơn quay lại và hỏi quân nhân bên cạnh.

Mấy vị quân nhân trao đổi với nhau một lúc, một người trong số họ đứng dậy và nói: “Theo xu hướng hiện tại, sẽ mất ít nhất một giờ để dọn sạch bên trong.”

Diệp Chấn Sơn gật đầu, định nói điều gì đó thì thủ vệ quân phái đến biệt thự của Diêu Thành bên kia đã truyền đến âm thanh.

“Tướng quân, phát hiện thi thể của Diêu tướng quân!”

Diệp Chấn Sơn kinh ngạc quay đầu lại: “Cái gì?”