“Nhiệm vụ này chưa hoàn thành, nhiệm vụ khác lại tới.” Tay của Đổng Hưng di chuyển trên màn hình quang não: “Đội trưởng gần đây muốn làm gì?”
Trong tay anh ta có video giám sát cuộc tập kích trên Thượng nội thành cần phải xem, nhưng đội trưởng lại mang video giám sát của Viện nghiên cứu cho anh ta để kiểm tra, cũng may đội trưởng nói anh ta có thể đặt vụ video giám sát tập kích ở Thượng nội thành để sang một bên trước.
“Bút máy … phòng thí nghiệm.” Đổng Hưng chèn một chương trình nhận dạng khuôn mặt, đưa Triệu Ly Nông cùng một số người quan trọng thường ra vào phòng thí nghiệm của cô, cũng chèn hình thức kiểu dáng chiếc bút máy của cô vào, như vậy có thể nhanh chóng tra ra.
Những người như Hà Nguyệt Sinh, Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ đều là đối tượng quan tâm trọng điểm, tuy nói rằng không có động cơ, nhưng anh ta vẫn tính đến họ.
Sau khi liên tiếp kiểm tra được một tuần, Đổng Hưng mang hai quầng thâm lớn dưới mắt, ngáp ngắn ngáp dài một cái, anh ta đột nhiên phát hiện trong khoảng thời gian này ngày nào cũng ở trong phòng làm việc tăng ca, ngồi trước máy tính quang não, xương cụt gần như bị gãy.
Giám sát của Viện nghiên cứu không khó coi lắm, phạm vi hoạt động của Triệu Ly Nông rất hẹp, ngoại trừ phòng thí nghiệm, chính là ở căn tin tầng dưới hoặc phòng hội nghị cao nhất. Hầu hết thời gian thì chiếc ba lô nằm trên bàn thí nghiệm của cô, khi cô ở trong phòng thí nghiệm ghi chép thì lấy cây bút từ trong đó ra, viết xong cô lại cất lại vào balo.
Đổng Hưng dụi dụi mắt, sau những ngày quan sát này, anh ta có chút hiểu rõ phong cách hành sự của nghiên cứu viên Tiểu Triệu, không tính là bệnh thích sạch sẽ, cũng không phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế quá mức, mà là cô lấy thứ gì ra ở đâu, sau khi dùng xong cũng sẽ dễ dàng đem đặt lại chỗ cũ.
“Kỳ quái.” Đổng Hưng nhìn cây trong tay Triệu Ly Nông trong màn hình giám sát: “Không có ai trong Viện nghiên cứu từng chạm vào cây bút của nghiên cứu viên Tiểu Triệu.”
Sau khi nhanh chóng kiểm tra xong, Đổng Hưng phát hiện không có ai chạm vào cây bút, suy nghĩ một lúc lâu: “Có thể nào video giám sát đã bị cắt bỏ?”
“Thật sự có dấu vết bị cắt bỏ!” Đổng Hưng dùng ngón tay nặng nề ấn xuống, mật mã vốn tràn đầy trên màn hình điều khiển, ngay lập tức nhảy đến gần đoạn video bị cắt bỏ, anh ta muốn xem khi đó là ngày nào ở đâu: “Hả?”
Hình ảnh trên video giám sát nhảy ra không phải ở phòng thí nghiệm của Triệu Ly Nông, mà là phòng thí nghiệm của Ngụy Lệ.
Video giám sát trong đ ĩa dữ liệu là do Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc bí mật lấy được, bởi vì trong thời gian này Triệu Ly Nông đã đến tòa nghiên cứu viên chăn nuôi nhiều lần, cho nên Chi Minh Nguyệt đã tải xuống tất cả video giám sát của tòa nhà đó.
Đổng Hưng liên tục xác nhận mấy lần, cuối cùng xác nhận rằng giám sát phòng thí nghiệm của Ngụy Lệ đã có dấu vết bị cắt bỏ, trong khi giám sát phòng thí nghiệm của Triệu Ly Nông vẫn còn nguyên vẹn.
“Tại sao lại là phòng thí nghiệm này?” Đổng Hưng ngạc nhiên, nhìn vào ngày trên video giám sát, đã xảy ra cách đây một thời gian, nhưng mà ngày hôm đó nghiên cứu viên Tiểu Triệu đã rời khỏi Viện nghiên cứu.
“Có thể khôi phục video giám sát đã bị cắt bỏ không?” Diệp Trường Minh đã đến, sau khi nghe Đổng Hưng nói xong thì lên tiếng hỏi.
Đổng Hưng lắc đầu: “Không có cách nào khôi phục lại, cắt bỏ rất triệt để, là người chuyên nghiệp làm.”
Nếu không phải kỹ thuật của anh ta hơi tốt một chút, căn bản sẽ không phát hiện được có dấu vết bị cắt bỏ.
Diệp Trường Minh nhìn màn hình quang não, hỏi: “Ngày hôm đó cô ấy không có ở Viện nghiên cứu sao?”
Đổng Hưng gật đầu: “Nghiên cứu viên Tiểu Triệu sao? Buổi trưa cô ấy đã rời đi.”
“Nhìn lùi về trước nữa xem.” Diệp Trường Minh nói: “Trong khoảng thời gian này Ngụy Lệ đã rất nổi tiếng vì đàn gà dị biến, có lẽ có ai đó đã vào động vào đồ của con bé.”
Đổng Hưng điều chỉnh giám sát lùi về trước: “Chỉ có một số nghiên cứu viên đi ngang qua, không có ai đi vào.”
Diệp Trường Minh chỉ vào Ngụy Lệ đang đi vào: “Con bé từ chỗ nào đi tới?”
“Em sẽ xem lùi lại.” Đổng Hưng đã cố định phân biệt Ngụy Lệ, sau đó điều khiển màn hình để tiếp tục lùi ngược lại. Một lúc sau: “Trong phòng thí nghiệm của nghiên cứu viên Tiểu Triệu.”
Anh ta đã tắt chế độ lùi ngược lại, để màn hình giám sát phát bình thường, thậm chí còn có âm thanh.
Đổng Hưng nhìn hình ảnh trên màn hình quang não, không khỏi nghiêng đầu về phía trước: “Em ấy đang hút máu nghiên cứu viên Tiểu Triệu đấy à?”
Diệp Trường Minh nhìn hồi lâu: “Buổi chiều đưa cho tôi một bản giám sát đoạn Ngụy Lệ trở lại phòng thí nghiệm.”
Đổng Hưng trôi chảy làm theo rồi nói tiếp: “Đội trưởng, anh lại đi tìm nghiên cứu viên Tiểu Triệu à?”
Đổng Hưng yên lặng ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trường Minh, anh ta nuốt ngụm nước bọt: “Đội trưởng, em gửi cho anh.”
Diệp Trường Minh trước khi rời đi cảnh cáo anh ta: “Đừng tụ tập với người khác nói chuyện bát quái.”
Đổng Hưng miệng thì đồng ý, khi cánh cửa vừa đóng lại, anh ta xoay ghế và bắt đầu buôn chuyện với nhóm nhỏ 12 người: [Đội trưởng lại đi tìm nghiên cứu viên Tiểu Triệu.]
Chi Minh Nguyệt: [Đừng nói nhảm, nhất định là công việc.]
Trương Á Lập: [Thật ra, Căn cứ trung ương có một số địa điểm tốt để người bình thường hẹn hò, tôi đã lập danh sách, nếu như đội trưởng cần, tôi có thể đem ra cống hiến.]
Côn Nhạc: [@Trương Á Lập, tại sao anh lại liệt kê những thứ như vậy? Lại không có đối tượng.]
Trương Á Lập: [??? Tôi không thể chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào sao?]
Hoàng Thiên: [ Gửi đi, để anh chị em cùng xem.]
Đổng Hưng nhìn bên trong nhóm thảo luận sôi nổi, ngay khi Trương Á Lập gửi danh sách hình ảnh vào ra, anh ta lập tức nhấp vào và chuyển trực tiếp cho Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh vừa mở cửa xe liền liếc nhìn tin nhắn nhảy ra ngoài, sau khi xem thì tải danh sách hình ảnh kia về, cũng không hồi tin lại với Đổng Hưng, giả vờ như không thấy.
…
Khi Triệu Ly Nông nhận được tin nhắn, cô vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm. cô ngẩng đầu liếc nhìn Hà Nguyệt Sinh và Nghiêm Tĩnh Thủy ở đối diện, bọn họ đều đang làm việc của mình.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn nói: “Tôi đi xuống lấy chút đồ.”
Khi đi vòng qua hành lang, Triệu Ly Nông cũng tình cờ gặp Đan Vân đang vội vã đi về phía thang máy.
“Cháu định đi đâu vậy?” Đan Vân hỏi khi nhìn thấy cô.
Đan Vân gật đầu: “Hôm nay Kỷ lão ở đây, chúng tôi có một số việc phải quyết định.”
Sư huynh?
Triệu Ly Nông thấy cửa thang máy đi xuống đã mở ra, liền chào hỏi Đan Vân mới bước đi vào.
Thang máy đi thẳng đến tầng một, cô đi ra khỏi đại sảnh, dựa theo tin nhắn của Diệp Trường Minh mà đi tới, dọc theo bức tượng bên phải đi vòng quanh toàn bộ tòa nhà, nhưng anh không nói dừng lại ở đâu.
Triệu Ly Nông đi hồi lâu, cúi đầu mở quang não muốn hỏi anh đang ở đâu, nhưng một giây kế tiếp, đột nhiên bị một lực từ bên cạnh kéo đi.
Diệp Trường Minh một tay giữ cánh tay của Triệu Ly Nông, tay kia bịt miệng và mũi của cô để ngăn cô sợ hãi hét lên.
Cả hai trốn vào giữa hai hòn núi giả, bởi vì một số kiến trúc của Viện nghiên cứu bị phá hủy đang trùng tu, khu vực này chưa hoàn toàn bố trí camera giám sát, xung quanh có một số điểm mù, cho nên Diệp Trường Minh đã yêu cầu Triệu Ly Nông đến đây, một là tách cây bút có đặt máy nghe lén, hai là đề phòng có người phát hiện bọn họ nói chuyện thông qua camera giám sát.
Nhìn thấy anh, tâm trạng ngạc nhiên của Triệu Ly Nông tiêu tán, giơ tay kéo tay Diệp Trường Minh xuống: “Anh nói video giám sát nào bị cắt bỏ?”
— Trong mắt của cô chỉ có chính sự.
Diệp Trường Minh bất đắc dĩ, nhưng cũng không phí lời: “Không tra ra được có người nào động vào bút máy của em, ngược lại video giám sát trong phòng thí nghiệm của Ngụy Lệ có một ngày có dấu vết cắt bỏ đi.”
“Ngụy Lệ?” Triệu Ly Nông nhíu mày: “Có liên quan đến tôi sao?”
“Ngày hôm đó Ngụy Lệ đã lấy máu của em.” Diệp Trường Minh là người duy nhất biết rằng cô có thần giao cách cảm, nghe được những gì ngày hôm đó Triệu Ly Nông nói trong video giám sát, anh có thể hiểu ngay suy nghĩ của cô. “Video giám sát bị cắt bỏ từ đoạn Ngụy Lệ trở về phòng thí nghiệm và chạy ra ngoài.”
Các video giám sát của khoảng thời gian này không bị xóa hết, mà chỉ cắt bỏ theo từng đoạn, không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
“Bên trong phòng thí nghiệm của con bé ngoài trừ đàn gà kia.” Diệp Trường Minh nói: “Ngày hôm đó chỉ có thêm hai ống máu của em.”
“Có liên quan đến máu của tôi sao?” Triệu Ly Nông nhíu mày: “Nhưng khi lấy máu, chỉ có bốn người chúng tôi, có người còn theo dõi trên camera giám sát sao?”
“Không nhất định.” Diệp Trường Minh nhìn Triệu Ly Nông: “Còn có thứ khác.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Ly Nông phản ứng rất nhanh: “Máy nghe lén!”
Diệp Trường Minh gật đầu, bật não quang và cho Triệu Ly Nông xem video giám sát trong phòng thí nghiệm của Ngụy Lệ.
Chỉ nhìn video giám sát thì không thấy có gì không ổn, cùng lắm là có thể nhìn thấy Ngụy Lệ sờ s0ạng từng con gà trong phòng thí nghiệm, nửa đường thì chạy ra ngoài.
Diệp Trường Minh chỉ vào các mốc thời gian được đánh dấu màu đỏ: “Hình ảnh giám sát của những chỗ này đã bị xóa, thay thế bằng hình ảnh tĩnh lặp đi lặp lại.”
Những người không chuyên nghiệp hoàn toàn không thể nhìn thấy được.
“Anh có thể phóng to chỗ này không?” Khi Triệu Ly Nông xem lại lần thứ hai, cô vừa hỏi vừa chỉ vào một góc trong chậu thức ăn đặc chế cho gà.
Diệp Trường Minh phóng to góc ghi hình, trong hình có thể thấy rõ Tiểu hoàng kê kia: “Có vấn đề gì sao?”
“Nó hiếm khi cứng đờ như vậy.” Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm Tiểu hoàng kê trong video giám sát đột nhiên trở nên cứng đờ, nói: “Chỉ khi nó thấy tôi mới biến thành như vậy.”
Mặc dù không biết tại sao.
Diệp Trường Minh xem lại một lần nữa, quả nhiên phát hiện Tiểu hoàng kê trước sau đột nhiên thay đổi.
“Có liên quan đến máu của em sao?” Diệp Trường Minh hỏi.
Triệu Ly Nông lắc đầu, một lúc lâu mới nói: “Thử lại một lần.”
Diệp Trường Minh nhướng mày: “Cái gì?”
Triệu Ly Nông quay đầu nhìn anh: “Để Ngụy Lệ lấy máu của tôi thử lại một lần nữa xem.”
“Ai?!”
Diệp Trường Minh đột nhiên nghiêng đầu, lập tức nhảy về phía trước, trèo qua hòn núi giả.
Triệu Ly Nông vội vàng đi vòng qua hòn núi giả được điêu khắc, đi theo vào bên trong, nhìn thấy một bóng người vụt qua hòn núi giả, Diệp Trường Minh theo sát phía sau, cả hai đều di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc.
Diệp Trường Minh dễ dàng bẻ gãy một mảnh nhỏ của hòn núi giả, phóng về phía trước, ném trúng bắp chân đối phương, khiến tốc độ của đối phương chậm lại.
Trong chớp mắt này, anh liền đuổi theo, một tay nắm lấy vai đối phương, dùng sức nhấn mạnh một cái, cả hai người cùng lật nhào ngã xuống đất.
Diệp Trường Minh bắt giữ được người, đang muốn lôi người lên, kết quả đối phương đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt anh chạm phải khuôn mặt kia, đồng tử trong nháy mắt giãn ra.
—— một mảnh hoa văn dây leo màu xanh xoắn chặt vào nhau che kín, giống như mặt nạ mọc chặt trên mặt đối phương, thậm chí còn có dấu hiệu vặn vẹo.
Chỉ một giây thất thần này, đối phương lập tức nắm lấy cơ hội, xoay người, dùng sức mạnh thoát khỏi tay Diệp Trường Minh, trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất trước mắt anh.
Diệp Trường Minh biết mình đã mất cơ hội bắt được đối phương, cho nên lúc này nên lập tức muốn đi tìm Triệu Ly Nông, nhưng khi quay người lại thì phát hiện cô đã bước đến.
“Vừa rồi…” Diệp Trường Minh không phải là nghiên cứu viên chuyên nghiệp, cho nên anh không cách nào miêu tả tình hình vừa rồi nhìn thấy là cái gì: “Mặt của người kia giống như bị thực vật che khuất.”
Anh cẩn thận nhớ lại hình ảnh vừa rồi nhìn thấy: “Cả khuôn mặt đều có dây leo màu xanh xoắn vào nhau, mơ hồ có động đậy.”
Triệu Ly Nông ngơ ngác nhìn phương hướng đối phương biến mất: “Là nữ đúng không?”
Diệp Trường Minh sửng sốt một chút, sau đó đáp: “Phải.”
“Nếu nó có thể mọc trên mặt, thì nó cũng có thể mọc trên tay.” Triệu Ly Nông ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Diệp Trường Minh: “Video giám sát ở Thượng nội thành không phải là ảo ảnh phản chiếu.”
Diệp Trường Minh: “Ý của em là… cái bóng đang giám sát ở Thượng nội thành là con người?”
“Vâng.” Triệu Ly Nông thấp giọng nói: “Vừa rồi người kia nhìn rất quen.”
Diệp Trường Minh kinh ngạc nhìn Triệu Ly Nông: “Quen?”
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô nói: “…giống Đồng Đồng.”