“Cậu không đi sao?” Nghiêm Tĩnh Thủy vừa định đi ra khỏi phòng thí nghiệm, không phát hiện ra được tiếng bước chân, thấy chút kỳ lạ quay đầu hỏi Triệu Ly Nông.
“Đi thôi.” Triệu Ly Nông đứng dậy cùng cô ấy đi ra ngoài.
Khi hai người đến căn tin, Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn các nghiên cứu viên đi tới đi lui: “Gần đây, Kỷ lão thường đến Viện nghiên cứu, một số nghiên cứu viên cao cấp bắt đầu lo lắng, đặc biệt là viện trưởng và Tào tổ trưởng.”
Triệu Ly Nông phản ứng một lúc, sau đó mới đem sư huynh trong ấn tượng của mình đối diện với Kỷ lão trong miệng người khác: “Tại sao?”
“Kỷ lão là người đặt nền móng cho Viện nghiên cứu, bây giờ ngài ấy lại bị đẩy ra ngoài để xây dựng các bước phát triển tiếp theo của Viện nghiên cứu, một số người câu cá đang lo lắng về vị trí của mình.” Nghiêm Tĩnh Thủy hiển nhiên nghe một số tin tức từ cha của mình: “Đối với cậu là một chuyện tốt.”
“Tôi?” Triệu Ly Nông nhớ tới lời sư huynh nói với cô trước đó, nói sẽ mở đường cho cô.
“Kỷ lão nghiêm khắc, mấy ngày nay cha tôi, Đan tổ trưởng và La tổ trưởng đều bị mắng, nói là bọn họ chiếm giữ chức vụ, nhưng nghiên cứu về thực vật dị biến vẫn chưa có tiến triển gì.” Nghiêm Tĩnh Thủy là lần đầu tiên nhìn thấy cha mình ở nhà nhíu mày, đêm khuya lật giở ghi chép để học tập: “Còn mấy vị tổ trưởng còn lại tuy rằng không bị mắng, nhưng chắc chắn trong lòng cũng lo lắng, luôn lo lắng mình sẽ là người kế tiếp.”
Triệu Ly Nông nhớ tới lúc trước khi cô và sư huynh cùng bị giáo sư răn dạy, bây giờ sư huynh cũng bắt đầu phê bình người, vì vậy cô không thể không mỉm cười, nhưng rất nhanh đã nghĩ tới người cháu gái của giáo sư, trong phút chốc nụ cười liền tắt đi.
Sư huynh có biết cháu gái của giáo sư vẫn còn sống không?
“Bất quá cha tôi nói Kỷ lão muốn tạo cơ hội cho các nghiên cứu viên sơ cấp.” Nghiêm Tĩnh Thủy tìm một chiếc bàn trống và ngồi xuống: “Cậu có nghĩ rằng đây là một chuyện tốt không? “
Hai người một trước một sau đi lấy cơm, Nghiêm Tĩnh Thủy còn muốn nói gì đó, nhưng lại liếc nhìn Triệu Ly Nông đối diện, cau mày nói: “Vừa rồi khi đi xuống tôi đã muốn hỏi cậu, vì sao cả buổi sáng đều mất tập trung như vậy?”
“… Máu của tôi có tác dụng gì đối với thực vật dị biến không?” Triệu Ly Nông cứng ngắc đột ngột thay đổi chủ đề.
Tuy nhiên, Nghiêm Tĩnh Thủy rất thích cách tiếp cận ở phương diện này, khi vừa đề cập đến phương diện nghiên cứu, cô ấy lập tức quên mất những gì mình vừa nói, đặt đũa xuống nói: “Tối hôm qua tôi đã dùng một giọt máu của cậu, trước đem nhỏ vào một loại cây chuối dị biến cấp thấp, qua sáng hôm nay thì cây này chết rồi.”
Ban đầu Nghiêm Tĩnh Thủy nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cũng trấn tĩnh lại, tiếp tục chăm chú làm thí nghiệm: “Tôi thuận tiện lấy một ống máu của mình, lại dùng máu của cậu đối phó rồi so sánh, lát nữa có thể đi lên quan sát.”
Lúc bọn họ ra khỏi phòng ăn đã là một giờ chiều, Nghiêm Tĩnh Thủy vội vàng quay về phòng thí nghiệm, lôi kéo cánh tay Triệu Ly Nông muốn chạy về phía tòa nhà.
Kết quả, mới đi được hai bước, đã nhìn thấy Diệp Trường Minh cách đó không xa.
Triệu Ly Nông dừng lại và nói: “Cậu đi lên trước, tôi sẽ quay lại phòng thí nghiệm sau.”
“Lại tìm cậu à?” Nghiêm Tĩnh Thủy rất khó hiểu: “Đây là ngày thứ tư liên tiếp Diệp đội trưởng tìm cậu, có chuyện gì mà anh ta không thể nói hết một lượt sao?”
Mỗi lần đến đây, Triệu Ly Nông phải đến ba bốn giờ chiều mới quay lại phòng thí nghiệm, còn muốn để cho người khác làm việc không?
“Không phải nói chuyện, Diệp đội trưởng đang dạy tôi cách sử dụng súng.” Triệu Ly Nông giải thích.
Những lời này vừa nói ra, Nghiêm Tĩnh Thủy càng thêm khó hiểu: “Học dùng súng? Sao cậu không đi tìm tôi, tại sao lại muốn anh ta dạy?”
Triệu Ly Nông đang định nói ra những gì Diệp Trường Minh đã nói ngày hôm đó, nhưng không ngờ anh đã tự mình tới nói.
“Nếu cô ấy là một nghiên cứu viên xuất sắc, học dùng súng cũng phải do người giỏi nhất dạy.” Diệp Trường Minh đứng đối diện hai người, ánh mắt lạnh lùng như cũ: “Có vấn đề gì sao?”
Vị đội trưởng nào đó lời nói đều là chính trực đoan chính, hơn nữa cùng với hào quang của đội số 0 mà anh tích lũy được trong nhiều năm, trong lúc nhất thời, Nghiêm Tĩnh Thủy bị thuyết phục.
Tuy nhiên, khi quay trở lại phòng thí nghiệm, cô ấy cuối cùng đã phản ứng muộn màng: Không đúng!
Người giỏi nhất, không phải để Chi Minh Nguyệt từ đội số 0 đến dạy sao? Huống chi, Diệp Trường Minh là đội trưởng, mỗi ngày lấy đâu ra thời gian đều tới đây?
Trong tiềm thức của Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô ấy đã chủ động bào chữa cho Diệp đội trưởng: Có lẽ họ có những vấn đề khác cần thảo luận riêng, cũng không thể là nói chuyện tình yêu được.
…
Bên kia, Triệu Ly Nông và Diệp Trường Minh đến sân huấn luyện của thủ vệ quân, vài ngày trước, anh đã yêu cầu một phòng riêng để dạy cô.
Triệu Ly Nông đứng ở hàng ngoài, cúi đầu rút súng từ trong người ra, rút băng đạn ra nạp đạn, như thường lệ, cô giơ cánh tay lên, cố định eo, nhắm vào mục tiêu rồi bóp cò, nổ súng.
Cô rất thông minh, học mọi thứ đều rất nhanh, mặc dù cô không quen với độ giật do bắn súng mang đến, nhưng cô đã ghi nhớ rất chắc chắn các biện pháp phòng ngừa và các bước sử dụng súng chỉ trong ba ngày.
Chỉ là thân thể chưa quen, tư thế chưa hoàn toàn điều khiển được, không thể đạt tiêu chuẩn 100%.
Theo thói quen mấy ngày nay, Diệp Trường Minh sau khi bắn xong, liền lại đây chỉ điểm chỉnh lại tư thế cho cô.
Nhưng ngày hôm nay, Diệp Trường Minh không lập tức đến gần, mà là nhìn bia ngắm ở xa một chút, sau đó quay đầu nhìn Triệu Ly Nông, anh rút súng của mình xuống, ném cho cô: “Đổi một khẩu súng khác thử xem.”
Triệu Ly Nông bắt lấy khẩu súng của anh, tay trì xuống, nhận ra khẩu súng của anh nặng hơn khẩu súng của mình.
Mẫu mã của súng không giống nhau, nhưng từ trước đến giờ cô luôn có thể học một biết mười, rất nhanh đã quen thuộc với súng của Diệp Trường Minh, giơ tay nâng cánh tay lên, nhắm về phía trước và bắn!
Chẳng biết lúc nào, Diệp Trường Minh lẳng lặng đứng sau lưng Triệu Ly Nông, lắng nghe tiếng súng nổ, đợi cho đến khi cô dùng hết đạn trong băng mới tiến lại gần, đặt ngón tay lên vai Triệu Ly Nông: “Ở đây căng quá. “
Ánh mắt Triệu Ly Nông cụp xuống, cố gắng thả lỏng vai dọc theo những nơi anh chạm vào.
“Đừng quên cánh tay của em.” Diệp Trường Minh vươn cánh tay phải về phía trước, nâng cánh tay đang hạ thấp của cô lên, sau đó tiến lên, gần như bao phủ lấy bàn tay cầm súng của cô, lòng bàn tay ấm áp chạm vào khiến Triệu Ly Nông kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại nhìn anh.
Nhưng ngay sau đó, một tay khác của Diệp Trường Minh lại vòng qua người cô, cầm lấy băng đạn, nhanh chóng thay băng đạn rỗng trong khẩu súng lục của cô.
“Thử lại lần nữa.” Diệp Trường Minh vội vàng buông tay phải của Triệu Ly Nông ra, anh không lập tức đặt xuống, mà duỗi ra hai ngón tay gõ nhẹ vào xương cổ tay của cô: “Đừng nóng vội.”
Triệu Ly Nông có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của người phía sau mình, hơi thở của anh rất nhẹ, nhưng cảm giác về sự tồn tại của anh lại mạnh mẽ một cách khó hiểu, thường ngày vào lúc được chỉ dạy, cô chưa bao giờ chú ý tới.
“Tập trung.” Diệp Trường Minh cau mày khi cô b ắn ra phát súng thứ hai.
Liên tiếp mấy phát súng, số vòng có chút thay đổi nhưng anh vẫn chưa hài lòng.
Diệp Trường Minh lấy đi súng từ trong tay Triệu Ly Nông, không để cô tiếp tục luyện tập: “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Cô đã học bắn súng được mấy ngày, tốc độ không tính là nhanh, đầu óc có thể theo kịp, thân thể không quen, nhưng từ đầu đến cuối cô luôn hết sức chuyên chú.
Hôm nay vừa mới nổ súng, Diệp Trường Minh đã chú ý tới tâm trạng kích động của Triệu Ly Nông, ban đầu anh còn tưởng là do cô cảm thấy quen thuộc với việc bắn súng nên thư giãn, sau khi đổi súng vẫn như cũ nên anh mới biết không phải đơn giản như vậy.
“Em trước tạm dừng đi.” Thấy cô trầm mặc, Diệp Trường Minh nói.
Anh lấy một băng đạn mới từ bên cạnh, đổi vào trong khẩu súng, nâng tay lên để bắn.
“Bang! Bang! Bang!”
Ánh mắt của Triệu Ly Nông rơi vào trên người Diệp Trường Minh bên cạnh, anh đứng ở nơi đó giống như một cây cung căng hết cỡ, tràn đầy sắc bén, vô cùng sáng chói.
Chuyện thần giao cách cảm, cô chỉ nói với anh.
Triệu Ly Nông cũng không thể giải thích tại sao cô tin tưởng Diệp Trường Minh, nhưng chuyện về Triệu Phong Hòa ngày hôm nay, cô không biết làm thế nào để mở miệng.
Nói cô là người ở thế giới trước khi dị biến?
Ngay cả bản thân cô cũng chưa hoàn toàn xác nhận những điều này, lời nói của Triệu Phong Hòa rất khó để phân biệt được thật giả, có lẽ còn che giấu một phần trong đó vẫn chưa nói ra.
Liên tục dùng hết mấy băng đạn, Diệp Trường Minh đặt súng xuống, quay đầu hỏi Triệu Ly Nông: “Được rồi chứ?”
Triệu Ly Nông há miệng do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu nói: “Người hôm đó ở hòn núi giả đụng phải chính là Đồng Đồng.”
Diệp Trường Minh nhướng mày: “Suy nghĩ mấy ngày, rốt cục xác định người kia chính là Đồng Đồng?”
Lịch trình hàng ngày của cô rất đơn giản, hai điểm một cung đường, tại sao cô đột nhiên lại xác định như vậy?
Triệu Ly Nông bắt gặp ánh mắt của Diệp Trường Minh, tâm trí cô đột nhiên nổ tung, sau khi ra khỏi tòa nhà gen, sự chú ý của cô đều tập trung vào mối quan hệ giữa Triệu Phong Hòa và giáo sư của cô, nhưng cô lại bỏ qua vấn đề lớn nhất.
Rõ ràng, mấy ngày trước Triệu Ly Nông chỉ nghi ngờ Triệu Phong Hòa, không xác định thiết bị nghe lén trong bút máy là do bà ấy thả vào, càng không nghĩ rằng bà ấy cùng Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng có quan hệ.
Đêm qua, Triệu Phong Hòa lại đột nhiên khai rằng bà ấy đã đặt thiết bị nghe lén, cố gắng dẫn dắt Triệu Ly Nông, đây chỉ là một người mẹ ra ngoài để tìm hiểu xem con gái mình là thật hay giả.
Kết quả là đến sáng nay, bà ấy lại dễ dàng thừa nhận thân phận của mình.
Không đúng! Chuyện này diễn ra quá thuận lợi.
Triệu Ly Nông đột ngột quay người lại, Diệp Trường Minh sửng sốt, nhanh chân tiến lên nắm lấy cánh tay cô: “Làm sao vậy?”
“Tôi đi tòa nhà gen.” Triệu Ly Nông mím chặt môi.
Diệp Trường Minh không chút do dự, thậm chí cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ là đổi thành kéo cô đi ra ngoài: “Tôi cùng em tới đó.”