Thực vật dị biến ở phía dưới mất đi sự kiềm chế, gần như phát điên, lập tức quấn lấy nhau, chất chồng lên nhau, nhấn chìm con đường nhỏ đã bị ngăn cách trước đó, cố gắng bắt lấy Đồng Đồng và chiếc máy bay trực thăng đang bay lên.
“Hướng chín giờ!”
Nghiêm Lưu Thâm sải bước đến trước cabin, một tay dựa vào ghế, lớn tiếng nhắc nhở.
Trong màn đêm dày đặc, một cành cây cực kỳ rậm rạp xuyên qua màn sương đen, đột nhiên xuất hiện ở phía trước máy bay trực thăng, linh hoạt không giống như cành cây cứng ngắc, trái lại giống như xúc tu của vật sống.
Phi công nghiến răng lái cả chiếc máy bay trực thăng nghiêng ngoặt lớn, khi Nghiêm Lưu Thâm mở miệng, các đội viên Dị sát đội dày dặn kinh nghiệm cũng đã gần vách cabin, nắm chặt thứ gì đó cố định lại.
Nghiêm Tĩnh Thủy kéo lấy Ngụy Lệ đang ở gần mình nhất, người lúc trước vẫn đang mờ mịt choáng váng.
Hà Nguyệt Sinh giơ tay định tóm lấy Triệu Ly Nông vẫn chưa ngồi xuống, nhưng có người đã nhanh hơn cậu.
Triệu Ly Nông ở gần cửa cabin nhất, chiếc máy bay trực thăng bị nghiêng, ngay khi cửa cabin hướng xuống dưới, trước khi cô ngã xuống, Diệp Trường Minh đã nắm lấy cánh tay cô, kéo mạnh và ấn vào trong ngực anh, tay còn lại của anh tóm lấy một tay vịn nhô ra trên vách cabin.
Hà Nguyệt Sinh cụp mắt xuống, thu hồi bàn tay đang duỗi ra của mình ra.
Động tác của Diệp Trường Minh nhanh nhẹn vững vàng, sau khi Triệu Ly Nông ổn định lại, chiếc máy bay trực thăng đã tránh khỏi sự tấn công của đám thực vật dị biến phía trước, cô chống cằm lên vai anh, ngửi thấy mùi cỏ cây dây leo trộn lẫn với mùi máu, còn có một mùi hơi nước còn đọng lại, cả hai người đều ướt sũng vì nước mưa, cũng không biết là từ ai tản ra.
Triệu Ly Nông không sợ gặp nguy hiểm, nói cách khác, trước khi Diệp Trường Minh gặp chuyện, trong tiềm thức cô tin rằng mình vẫn an toàn, thậm chí cô còn có thể phân tích được cành cây rậm rạp áp sát cánh quạt của phòng máy đối diện.
Nó rất khác với những thực vật dị biến mà cô đã thấy trước đây.
Những chiếc lá trên cành thô màu xám nâu vẫn chưa được tách rời, vẫn là những chiếc lá nhỏ chưa bằng lòng bàn tay, nên để dễ dàng di chuyển và tấn công, bắt mồi.
Đây là sự tiến hóa.
Đối với nhân loại mà nói, đây tuyệt đối không phải tin tức tốt, tốc độ tiến hóa của bọn chúng quá nhanh, nhân loại theo không kịp, cuối cùng chỉ còn lại một cái kết cục, chính là diệt vong.
…
Máy bay trực thăng lại trở về trạng thái song song với mặt đất, dây leo quấn dưới gầm cũng không bị lỏng ra, Đồng Đồng còn tách một dây leo cuốn lấy cành cây đang tấn công máy bay trực thăng, cùng kéo nó xuống, cô ấy không có vội vã đi tới, mà mở lòng bàn tay ra, năm ngón tay vặn vẹo dị hóa, dây leo trở nên dày đặc hơn, trong nháy mắt xoắn lại tạo thành một tấm lưới, tản ra ngăn cản thực vật dị biến đang công kích ở phía dưới.
Da trên cổ cô ấy phủ một lớp màu xám xanh, sau đó từ từ nhạt đi một chút, lặp đi lặp lại chu kỳ đó, trước sau nó vẫn duy trì ở dưới cằm. Khi lưới dây leo không ngừng mở rộng, đôi mắt mang theo tơ máu màu xanh lục ngày càng nghiêm trọng hơn, cả người lộ ra vẻ u ám và đằng đằng sát khí.
Một lớp “lưới” đã chặn phần lớn các cuộc tấn công, tạo cơ hội cho chiếc máy bay trực thăng bay cao hơn.
“Bây giờ lên ngay!”
Đám người trong cabin đã ổn định thân thể, phi công nhanh chóng nâng máy bay trực thăng lên, Đồng Đồng đang ở dưới gầm cũng không có lập tức đi lên, từ cơ thể của cô ấy không thể khống chế dị hóa được mọc ra một đám dây leo mảnh khảnh leo lên khuỷu tay, tạm thời chưa thu hồi được.
Dị hóa không dễ chịu đựng, đặc biệt là dị hóa đã mất kiểm soát, tình hình lúc này giống như vô số con dao nhỏ đâm vào người Đồng Đồng, đau đớn không chịu nổi, cũng khiến ánh mắt cô ấy trở nên lạnh lùng và thù địch.
Cũng may máy bay trực thăng rất nhanh bay cao đến trình độ nhất định, chỉ cần không đáp xuống, đại đa số thực vật dị biến đuổi theo không kịp.
Đồng Đồng thu hồi dây leo dị hóa, theo ngón tay dần dần khôi phục lại, khuỷu tay xoắn xuýt dây leo không cách nào khống chế được, cuối cùng cũng bị cô ấy khống chế thu trở về trong cơ thể.
Lúc này cô ấy mới dùng hai tay quấn lên sàn và bò lên.
Cửa cabin không hề đóng, Đồng Đồng thoải mái đi lên, một tay cô ấy còn xách theo một cái hộp bạc.
Đại đa số người trong cabin đều quay đầu nhìn Đồng Đồng đang đứng ở cửa cabin, sắc mặt khác nhau.
Diệp Trường Minh ở bên cạnh cửa cabin chủ động buông Triệu Ly Nông ra, để cô lui ra ngoài.
“Gà của cô.” Đồng Đồng ném Tiểu hoàng kê cứng ngắc trong túi cho Ngụy Lệ vẫn đang không nhúc nhích.
Ngụy Lệ vươn tay bắt lấy Tiểu hoàng kê, cảnh giác nhìn Đồng Đồng một lúc, lớn tiếng hô: “Cuối cùng cô muốn làm gì? Ở đây nhiều người như vậy, anh họ của tôi cũng ở đây, cho nên chắc chắn sẽ không sợ cô!”
Rõ ràng, Ngụy Lệ vẫn chưa quên vụ mình và Nghiêm Tĩnh Thủy bị bắt trong Viện nghiên cứu.
Đồng Đồng không để ý đến Ngụy Lệ, đặt hộp bạc trong tay xuống đất, đứng thẳng người nhìn Triệu Ly Nông, lạnh lùng nói: “Mẹ nuôi nói bản thảo cô còn chưa đọc xong, dọc đường con có thể đọc, có thể có thu hoạch gì mới.”
Triệu Ly Nông vẫn đang nhìn ra bên ngoài, máy bay trực thăng đã bay rất cao, từ cửa sổ nhìn xuống, cho dù là nửa đêm, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bên dưới những thực vật dị biến ở khắp bên ngoài Căn cứ trung ương, chúng đang bao vây, vặn vẹo, tụ lại với nhau, như từng lớp sóng khuấy động trên mặt biển.
“Một người là mẹ ruột, một là mẹ nuôi.” Triệu Ly Nông thu hồi ánh mắt, quay đầu liếc Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng một cái, lạnh lùng nói: “Các người thật thú vị.”
Hà Nguyệt Sinh do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng, cậu đã từng có tâm tư dẫn dắt cô khám phá sự thật, nhưng lại không dám để cô biết hoàn toàn, cuối cùng vẫn là lừa dối.
Nhưng cô vẫn sẵn sàng nói chuyện với họ, đó là một tin tốt.
Tơ máu màu xanh trong mắt Đồng Đồng còn chưa hoàn toàn tiêu đi, lửa giận trong lòng khiến ánh mắt cô ấy lộ vẻ hung ác, cô ấy giơ tay không chút dấu vết chạm vào thứ giấu ở bên hông, để cho thuốc loãng chảy vào trong cơ thể mình, lúc này mới chậm rãi áp chế xuống.
Triệu Ly Nông vẫn không có đi lấy chiếc hộp, Diệp Trường Minh đã đến trước ngồi xổm xuống và mở nó ra, đề phòng bên trong có thứ gì đó kỳ lạ.
Chỉ có hai bản thảo, lấy miếng xốp chống sốc màu đen ra, nhưng không thấy dị vật nào khác.
Lúc trước ở bệnh viện, Triệu Phong Hòa ôm chiếc hộp này trên đùi, Triệu Ly Nông không nhìn rõ chi tiết bên trong, hiện tại liếc qua liền thấy bên trong hộp dán một bức ảnh quen thuộc.
Cô cúi người tháo bức ảnh xuống, sau đó quay sang Đồng Đồng: “Bức ảnh mà bà của cô để lại ư?”
Tơ máu màu xanh trong mắt Đồng Đồng dần dần nhạt đi, ánh mắt cô ấy lãng đãng trong chốc lát, theo bản năng muốn cười, nhưng lại biết dưới tình huống này không thích hợp, kết quả là trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ là cười mà không phải cười: “Không phải, nó ở trong hộp.”
Thấy Triệu Ly Nông vẫn đang nhìn mình, cô ấy chỉ có thể tiếp tục bổ sung: “Mẹ nuôi nói, có lẽ cô sẽ biết ý nghĩa của bức ảnh này.”
Bản thân Triệu Phong Hòa phát hiện ra mật khẩu của chiếc hộp ở mặt sau của một bức ảnh, cho nên đương nhiên rất coi trọng bức ảnh bên trong chiếc hộp, nhưng mặt sau của bức ảnh này không có viết gì cả, bà ấy đã nhiều lần tìm hiểu xem bức ảnh có bí ẩn gì không, nhưng thủy chung chưa có phát hiện gì.
Đây chỉ là một bức ảnh bình thường.
Cho nên đã mượn tay của Đồng Đồng, muốn thăm dò sau khi Triệu Ly Nông vừa tỉnh dậy có biết bức ảnh này hay không.
Triệu Ly Nông một lần nữa lật lại bức ảnh, cúi đầu xem xét, vừa quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Quen thuộc, là bởi vì đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bức ảnh này, trước đó đã từng nhìn thấy trên tay Đồng Đồng. Xa lạ vì trước khi thế giới dị biến, cũng chính là trước khi cô bất tỉnh, cô vẫn chưa từng nhìn thấy bức ảnh này.
“Hoa hồng cầu vồng, hoa nở rất tốt.” Triệu Ly Nông cụp mi xuống: “Chỗ này tôi không biết.”
“Có lẽ bức ảnh sau này mới nhét vào.” Hà Nguyệt Sinh dựa vào vách cabin, cố gắng khôi phục lại dáng vẻ trước đây, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình như ánh nắng mặt trời “Các nghiên cứu viên trước khi thế giới dị biến dường như có một tình yêu đặc biệt đối với thực vật, giống như Giang Tập.”
“Ông ấy là trưởng bối của cậu.” Triệu Ly Nông không có bàn luận theo lời của cậu: “Cách một thế hệ.”
Theo tuổi tác, Triệu Phong Hòa phải gọi sư huynh là chú.
Hà Nguyệt Sinh: “…”
Cậu là người biết mối quan hệ giữa Giang Tập và Triệu Ly Nông.
Một khi thừa nhận thân phận của Giang Tập, tương đương với việc thừa nhận Triệu Ly Nông và Giang Tập là cùng một thế hệ, cũng là trưởng bối của cậu.
Hà Nguyệt Sinh không thể mở miệng được.
Có lẽ lúc trước trên đoàn tàu đó, khi nhìn thấy Triệu Ly Nông vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng cậu quả thật có một ranh giới, biết cô là người của hơn bốn mươi năm trước, ở giữa còn cách một thế hệ.
Chỉ là ở bên nhau thời gian lâu như vậy, ranh giới ngày càng mờ nhạt, cậu và cô đã sớm trở thành bạn bè.
Ngồi trốn bên cạnh cô, Ngụy Lệ đã nghe Tả Hoa nhẹ nhàng nhắc nhở trọng điểm, lập tức vỗ đùi kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải muốn chúng ta gọi là bà Tiểu Triệu sao!”
Đây không phải là quá đáng, Ngụy Lệ thật sự muốn biết người anh họ mặt lạnh vô tình của minh sau khi nghe điều này sẽ là dáng dấp gì, vì vậy liền hét lớn: “Anh họ, tất cả chúng ta đều phải gọi là bà Tiểu Triệu!”
Sợ rằng khoảng cách quá xa, thêm tiếng quay của cánh quạt trên đỉnh đầu quá vang dội, Diệp Trường Minh sẽ không thể nghe thấy, Ngụy Lệ lại dùng tay tạo hình chiếc loa, liều mạng hô một câu: “…Bà ~ Tiểu ~ Triệu ~ “
Mọi người trong cabin đều nghe thấy.
Diệp Trường Minh không hề ngước mắt nhìn Ngụy Lệ, giống như cái gì cũng không nghe thấy.
Nhưng Ngụy Lệ đột nhiên sờ gáy, cảm thấy một trận ớn lạnh, nhìn quanh: “Máy bay trực thăng có khe hở à?”
“Cửa sập không đóng, nhất định có khe hở.” Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh không nói nên lời: “Cái này không cần động não.”
Ngụy Lệ thì thầm: “Tôi nghi ngờ cửa sổ bị hỏng.”
Không ý thức được bản thân mình được vào danh sách đen của Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh ở phía sau cabin tiến một bước đi về phía Triệu Ly Nông, trong lúc vô tình nhìn thấy bức ảnh trong tay cô, đang định quay đi chỗ khác, chợt nhớ tới một chuyện liền nói với cô: “Để tôi xem một chút.”
Nghe vậy, Triệu Ly Nông quay sang và đưa bức ảnh trong tay cho anh, khoảng cách hai người cách nhau vài nắm tay, cùng nhau xem bức ảnh.
Là một nghiên cứu sinh nông học, ý thức đầu tiên của cô khi nhìn bức ảnh chính là dây leo hoa hồng cầu vồng, ở bối cảnh phía sau còn có dây leo hoa hồng Nguyệt Quý, cô chưa từng thấy qua, vô cùng xa lạ.
Nhưng Diệp Trường Minh thì khác, anh giỏi ghi nhớ địa hình, rất mẫn cảm nhạy bén với kiến trúc phòng ốc.
Anh nhìn một hồi, đưa tay che đi một góc ảnh, sau đó xoay bức ảnh một vòng, nhìn như thế một lát, cuối cùng xác nhận: “Tôi đã từng thấy qua nơi này.”
Triệu Ly Nông kinh ngạc: “Ở đâu?”
“Uyên đảo.” Diệp Trường Minh nhìn bức ảnh chụp trong tay: “Bất quá, nơi này đã trở thành phế tích.”
Anh căn cứ địa hình chung quanh của bức ảnh, cùng với ký ức về tàn dư của tòa nhà khôi phục nguyên vẹn lại, nhưng lúc đó anh chỉ vội vàng đi qua, không chú ý ở đó có hoa hồng Nguyệt Quý hay không.
Trên Uyên đảo có quá nhiều thực vật dị biến, bình thường bao gồm những thực vật dị biến khổng lồ, nhiều loại thực vật có hình dạng hỗn hợp với động vật … lần kia anh bước lên Uyên đảo, ký ức sâu sắc nhất của anh là dáng dấp điên cuồng công kích của những thực vật dị biến này.
“Uyên đảo…” Triệu Ly Nông đối với Uyên đảo không có ấn tượng gì, trước khi thế giới dị biến, cô chưa từng tới đó, sau khi cơ thể cô bị chuyển tới đó, cô bình tĩnh lại: “Lần này nếu tới đảo, có cơ hội sẽ đi nhìn một chút.”
“Được.” Diệp Trường Minh đồng ý.
Triệu Ly Nông nhìn xuống bức ảnh một lúc, cuối cùng bỏ nó vào túi, cô đi lấy bản thảo trong hộp và ngồi xuống xem qua.
Chiếc máy bay trực thăng dần dần tiếp cận chiếc máy bay trên cao đang đảo quanh trên bầu trời, phi công đã liên lạc với những người bên trong, gửi vị trí của họ cho nhau.
Cuối cùng chiếc máy bay kia bay vòng lại, hạ thấp độ cao, mở đuôi cabin để máy bay trực thăng có thể đỗ vào.