Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 192: Đi trước đi, tôi ở lại



Edit & beta: Rya

Ánh sáng vàng của bầu trời xuyên qua màn sương trắng dày đặc bao phủ trên biển, nhưng không thể tiêu tan mà âm thầm gieo rắc nỗi kinh hoàng.

Lần đầu tiên con hải quái to lớn ngoài lẽ thường lộ diện rõ ràng trước mặt mọi người, từng cụm tai đen sì trên những xúc tu uốn éo vặn vẹo trên mặt biển, chảy ra dòng mủ xanh không rõ nguồn gốc, hòa lẫn vào nước biển theo nó trập trùng lên xuống.

“Con bạch tuộc dị biến này hẳn là sản phẩm thí nghiệm năm đó thoát ra từ Uyên đảo.” Giọng nói của Giang Tập truyền đến từ tai nghe của Triệu Ly Nông: “Nó bị dung hợp với gen của thực vật dị biến, cho nên bị nấm mộc nhĩ bao phủ.”

Uyên đảo đã trải qua hai sự cố thí nghiệm lớn. Lần đầu tiên là Triệu Khiên Minh, tuy đã kiểm soát được tình hình, nhưng các nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm hạt nhân đã chết hơn phân nửa, lần thứ hai cũng là lần cuối cùng, phòng thí nghiệm của Đan Cẩm bị rò rỉ, khiến toàn bộ Uyên đảo bị bạo động, triệt để sụp đổ.

Thực vật dị biến vốn đã khó đối phó, nếu như động vật biển dị biến dung hợp với chúng nó, cũng biết càng không dễ đối phó hơn. Rất nhanh, mọi người trên máy bay trực thăng đều biết tại sao bạch tuộc dị biến mọc ra nấm mộc nhĩ lợi hại hơn bạch tuộc bình thường ở đâu.

Những lỗ tai đó không phải là vật trang trí, chúng cực kỳ nhạy cảm với âm thanh nên dù mô phỏng tín hiệu sinh học thì vẫn bị bạch tuộc mộc nhĩ dị biến bắt được và tiến vào phạm vi săn mồi của chúng.

Trước đây, có hai chiếc máy bay trực thăng của đội số 1, không phải là do tín hiệu mô phỏng sinh học bị mất hiệu lực, cũng không phải âm thanh chuyển động của cánh quạt, mà vì đã kinh động đến nó.

Tương tự, hai chiếc máy bay trực thăng cuối cùng đang lơ lửng trên bầu trời cao một lần nữa trở thành mục tiêu tấn công của con hải quái khổng lồ này, xúc tu của nó rất lớn nhưng linh hoạt, cực kỳ mềm mại có khả năng bung ra với lực siết rất mạnh.

Các đội viên trong đội số 0 có trình độ xạ kích chuẩn nhất đứng ở cửa máy bay trực thăng, họ liên tục bắn vào các xúc tu của nó đang vung đến.

Hết phát này đến phát khác, đạn pháo va vào xúc tu, lực va chạm mạnh liên tục thậm chí có thể thổi bay xúc tu, huyết nhục nát bấy lẫn với mộc nhĩ màu đen nổ tung lăn vào trong nước biển đang khuấy động.

Tuy nhiên, con bạch tuộc dị biến này có quá nhiều xúc tu, khi một cái bị đứt thì có các xúc tu khác đuổi theo, những xúc tu bị đứt rụt lại một khoảng cách, từ vết cắt chảy ra dịch nhầy màu xanh lục, dần dần co rút lại vặn vẹo, xúc tu mới lại được mọc ra.

“Bắn vào trái tim nó đi!” Ngụy Lệ hô với Diệp Trường Minh: “Trên đầu bạch tuộc có hai quả tim nằm ở hai bên mang, giúp vận chuyển máu, ở đầu dưới có một quả tim lớn ở giữa, cung cấp máu cho cơ thể. Ba vị trí này là hữu ích!”

Ngụy Lệ đã mô tả chi tiết vị trí cụ thể của ba trái tim.

“Chi Minh Nguyệt, Côn Nhạc, nghe thấy chưa?” Trong tiếng súng nổ, Diệp Trường Minh ghé vào tai nghe hỏi.

Hai người ở cửa máy bay trực thăng đối diện lập tức đáp lại, đã nghe thấy.

“Cô yểm trợ máy bay trực thăng.” Diệp Trường Minh nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy ở một bên cửa sập nói, sau đó điều chỉnh họng súng nhắm ngay trái tim bên mang phải trên đầu bạch tuộc mộc nhĩ dị biến.

Có hai người có tài thiện xạ chính xác và ổn định nhất, mặc dù chiếc máy bay trực thăng lắc lư dữ dội để tránh những xúc tu đang lao tới, nhưng khẩu súng trong tay của Diệp Trường Minh và Chi Minh Nguyệt vẫn không hề rung chuyển một chút nào.

“Bang! Bang! Bang!”

Mấy tiếng súng gần như đồng thời vang lên, xuyên qua khe hở giữa các xúc tu đang vung tới, chính xác bắn trúng vào phạm vi mang có trái tim mà Ngụy Lệ mô tả, hai người bắn một phát súng cuối cùng, không hẹn mà cùng bắn vào trái tim bên dưới của con bạch tuộc dị biến này.

“Trúng rồi!” Ngụy Lệ kích động hét lên qua cửa sổ, nhìn con bạch tuộc dị biến rõ ràng đang đau đớn co rút xúc tu, cô ấy có thể đoán được trạng thái tử vong của con hải quái này và chìm xuống đáy biển!

Đáng tiếc con bạch tuộc dị biến này không chết như cô ấy dự đoán, ngay cả xúc tu cũng chỉ rụt lại rồi điên cuồng vỗ mặt biển trong chốc lát, như là triệt để bị chọc giận, những cái xúc tu giống lại áp đảo cả bầu trời và quấn trong những đợt sóng lớn khổng lồ lại ồ ạt đánh tới.

Ngụy Lệ sửng sốt: “… Tại sao lại vô dụng?”

Vị trí của ba trái tim của bạch tuộc, cô ấy sẽ không nhớ lầm.

Giọng nói của Giang Tập từ trong tai nghe truyền đến: “Gen của con bạch tuộc dị biến này là kết hợp với nấm mộc nhĩ, cho nên tổn thương trái tim chưa chắc đã có tác dụng.”

Để tránh những xúc tu quay trở lại, chiếc máy bay trực thăng đã cố gắng hết sức để chuyển hướng, nhưng quá chậm, bốn người ở hai bên cửa sập đã dùng đạn pháo để cố gắng chặn nó trong một lúc, nếu cứ tiếp tục như thế này, bọn họ bị đánh trúng chỉ là vấn đề thời gian.

“Ngồi xuống thắt dây an toàn!”

Máy bay trực thăng lại kịch liệt rung chuyển, Hà Nguyệt Sinh đỡ Triệu Ly Nông sắp ngã xuống, Tả Hoa ở ghế điều khiển đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi cánh quạt của chiếc máy bay trực thăng suýt chút nữa đã bị xúc tu đâm trúng.

“Các người đi trước đi, tôi ở lại.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong buồng lái máy bay trực thăng, không phải âm thanh phát nghe từ tai nghe, dưới tiếng động của cánh quạt che lấp, mọi người đều nghe không rõ.

Nhưng Triệu Ly Nông lại đột nhiên quay người, gọi người đang đi về phía cửa cabin: “Đồng Đồng!”

Đồng Đồng quay đầu lại, bởi vì thuốc loãng ở nồng độ cao ánh mắt thoáng chốc tỉnh táo lại, lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Tôi là quái vật, không thể chết được.”

Hà Nguyệt Sinh giữ Triệu Ly Nông đang vô thức đứng dậy, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc loãng, từ bên trong lấy ra lọ giữ lại, còn lại ném hết cho Đồng Đồng.

Đồng Đồng vươn tay bắt lấy, trong nháy mắt nhảy ra khỏi cửa sập.

Một bóng người nhẹ nhàng từ trên cao rơi xuống, khi sắp chạm mặt biển thì dây leo bị hất tung ra, đáp xuống mặt nước biển.

Mười ngón tay của Đồng Đồng đột nhiên dị hóa, dây leo duỗi dài ra và trở nên thô hơn, không thể so sánh với kích thước của xúc tu của bạch tuộc dị biến, nhưng tốc độ cũng không chậm hơn nó.

Những dây leo màu xanh lục quấn lấy xúc tu, không tránh khỏi đụng phải mộc nhĩ màu đen đang chảy mủ, dây leo theo bản năng rụt lại, giống như bị bỏng, nhưng sau một khắc, chúng lại quấn lấy tới, thậm chí càng thêm dùng sức liên tục quấn quanh.

Đồng Đồng dường như không cảm nhận được đau đớn, trong mắt dần dần tràn ngập sát khí, từng đợt sóng do con bạch tuộc khổng lồ dâng lên ập tới, cả người Đồng Đồng ướt sũng, giống như một chiếc thuyền nhỏ sắp lật úp trong sóng lớn, hình bóng lay động.

Đồng Đồng nhìn chằm chằm con bạch tuộc dị biến ở phía đối diện, để dây leo của mình kéo thêm nhiều xúc tu, cái cổ vì dùng sức quá nhiều mà nổi lên mấy đường gân xanh, nhưng rất nhanh lớp vảy vỏ cây thô ráp màu xanh nổi lên, che đi những đường gân xanh này.

Đồng Đồng vừa ra tay, con bạch tuộc dị biến nhanh chóng bị ghìm chặt, hai chiếc máy bay trực thăng cũng không chậm trễ, thừa dịp cơ hội này, đội số 0 dưới làn đạn che chở, vượt qua mặt biển, cuối cùng thuận lợi bay đến Uyên đảo.

Mặt trời mọc ở hướng đông, ánh sáng vàng nhạt càng lúc càng rộng, sương mù dày đặc từ từ tan đi, vạn vật trên mặt biển hiện ra càng rõ ràng.

Triệu Ly Nông quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc mà xa lạ đang đứng trước mặt con bạch tuộc khổng lồ, trông thật nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh to lớn, mạnh mẽ ngăn cản con quái vật biển.



Tách được con bạch tuộc dị biến giữa biển, hai chiếc máy bay trực thăng cuối cùng cũng bay qua Uyên đảo.

Nhìn từ trên xuống dưới, toàn bộ Uyên đảo bị các loài thực vật dị biến khổng lồ che kín, quá mức rậm rạp, không tìm được một điểm hạ cánh ngay lập tức.

Nhưng giờ khắc này, so với sóng lớn trên biển khơi, Uyên đảo lại bình tĩnh đến không ngờ, phảng phất chỉ là một hòn đảo bình thường biệt lập với đất liền.

Cuối cùng, hai chiếc máy bay trực thăng đã tìm thấy một nơi trên vách núi phía đông của Uyên đảo và hạ cánh.

Nơi này quanh năm bị sóng lớn đánh tới, thực vật không dễ bén rễ, lại thêm bị muối biển ăn mòn, thực vật so với những nơi khác ít ỏi hơn rất nhiều.

Máy bay trực thăng hạ cánh với tốc độ nhanh nhất, sau đó đóng cánh quạt lại, mở cửa sập và thả mọi người xuống.

Triệu Ly Nông tháo dây an toàn, đứng dậy đi về phía sau, mấy người Ngụy Lệ và Hà Nguyệt Sinh đã xuống trước, Diệp Trường Minh đang đứng ở cửa cabin, khi thấy cô đi ra, anh tự nhiên đưa tay ra đỡ cô, để cô vững vàng nhảy xuống.

Giang Tập ngồi trên chiếc máy bay trực thăng đối diện, cũng đi ra dưới sự hộ tống của các đội viên khác trong đội số 0.

Triệu Ly Nông bước trên mặt đất và nhìn xuống những tảng đá màu xám đen trên vách núi, chúng tương đối thô, không nhẵn nhụi như những tảng đá gần cơn sóng.

Gió biển mằn mặn thổi qua, sự hỗn loạn cách đây không lâu dường như hoàn toàn biến mất, bốn phía đều sóng êm gió lặng.

“Nơi này vẫn là vòng ngoài của Uyên đảo.”

Giang Tập nhìn đội số 0 xung quanh, thở dài nói: “Tuy rằng các cậu đã tiêm kim gen vào, thực lực so với trước kia tăng lên rất nhiều, nhưng Uyên đảo cũng không phải Uyên đảo trước đây, trong này không thua với cây tuyết tùng dị biến cấp S ở Khâu Thành, mọi người vạn sự cẩn thận.”

“Hy vọng thực vật dị biến ở đây tương tự như ở Căn cứ số ba.” Tả Hoa nhảy khỏi máy bay trực thăng: “Sẽ không chủ động tấn công con người.”

“Cậu đây là nằm mơ giữa ban ngày.” Đỗ Bán Mai ở đối diện cảm thấy Tả Hoa suy nghĩ quá ngây thơ: “Không phải chưa từng đi tới vòng ngoài của Uyên đảo, lúc đó thực vật dị biến ở đây đã rất khó đối phó, càng đừng nhắc là bây giờ đã lên cấp.”

“Kiểm tra trang bị, mang theo tất cả mọi thứ.” Diệp Trường Minh đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn họ: “Chuẩn bị đi.”

Ngoại trừ đạn dược cần thiết, Đổng Hưng của đội số 0 còn đặc biệt kéo xuống một cái hòm, bên trong chứa vật liệu cấu tạo tín hiệu, nếu có thể đi vào, anh ta sẽ thử kiến tạo một kênh liên lạc với Căn cứ trung ương.

Chiếc hòm rất nặng, nhưng anh ta lập tức có thể vác lên vai.

Đội số 0 che chở Triệu Ly Nông và Giang Tập ở giữa, dần dần tiến lên phía trước, Ngụy Lệ cũng ở giữa, cô ấy đặt Tiểu hoàng kê lên vai, điều này khiến cô ấy cảm thấy an tâm hơn. Hơn nữa, kể từ khi nó được Đồng Đồng mang lên máy bay trực thăng, thân thể đông cứng của nó đã khá hơn rất nhiều, phỏng chừng nó đoán được sát khí của Đồng Đồng đối với nó đã giảm đi.

“Ban đầu đó chính là cây bồ đề dị biến cấp A.” Hà Nguyệt Sinh hiểu biết về thực vật nhiều hơn so với đội số 0, cậu cũng đã từng đến Uyên đảo, cậu chỉ vào những cái cây cực kỳ cao lớn ở phía xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng: “Sau này đã thăng lên cấp S.”

“Tôi nhớ rõ cây bồ đề kia.” Giang Tập chống gậy nói: “Ban đầu ở cửa lớn của phòng thí nghiệm, nó chỉ là một gốc cây bình thường, nhưng sau đó đột nhiên đã trở thành thực vật dị biến cấp A.”

Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm của Uyên đảo, cây bồ đề cao lớn, tán cây vươn ra như một chiếc ô khổng lồ, từ xa có thể nhìn thấy vỏ cây màu xám nhạt được bao bọc một thân cây tráng kiện, cụm hoa hình xim dưới lá hình trái xoan, vẫn chưa nở ra, vẫn còn ở dạng hạt tròn.

Cây bồ đề

Lá và quả bồ đề

“Em có cảm giác gì không?” Giang Tập trầm giọng hỏi Triệu Ly Nông, ông ta gõ tay vào thái dương ra hiệu.

Triệu Ly Nông hiểu rằng ông ta đang đề cập đến sự cảm ứng giữa mình và thực vật dị biến.

Cô lắc đầu: “Không.”

Từ khi tiêm thuốc loãng vào, mối liên hệ của cô với những thực vật dị biến kia giống như tạm thời bị cắt đứt.

Khi đoàn người đi sâu hơn, thảm thực vật và cây bụi dần tăng lên, dày đặc bao phủ khắp các con đường trên đảo, dưới sự hợp tác của thiên nhiên và thời gian, dấu vết của con người đã bị xóa sạch.

Diệp Trường Minh và Hoàng Thiên đi phía trước, một người cầm đao và một người cầm gậy quân dụng, tách cỏ dại và cành cây trên con đường phía trước, những người khác theo sát phía sau.

Đôi khi, mọi người sẽ nghe thấy những âm thanh sột soạt yếu ớt phía sau họ, như thể có thứ gì đó đang theo dõi họ.

Quay đầu nhìn lại, chỉ có những cành cây đung đưa trên con đường vừa đi qua.

Sự cảnh giác của mọi người đã được nâng lên mức cao nhất, gần như đạt đến mức độ thần hồn nát thần tính.

“Tăng tốc độ.” Diệp Trường Minh giơ tay liếc nhìn thời gian: “Hoàng Thiên, Trương Á Lập, mang Kỷ lão đi, Đỗ Bán Mai và Bố Dong đưa Ngụy Lệ.”

Anh dừng một chút, sau đó lập tức đi thẳng đến bên cạnh Triệu Ly Nông, vòng tay qua eo cô, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Trường Minh ban đầu muốn người khác mang Triệu Ly Nông đi, nhưng anh quen thuộc với Uyên đảo hơn, vì vậy nên dẫn dầu, nhưng anh vẫn không yên lòng, vẫn muốn tự mình mang theo cô.

“Để tôi dẫn đường.” Hà Nguyệt Sinh bên cạnh đi trước một bước ngăn cản Diệp Trường Minh: “Uyên đảo, tôi cũng từng đi vào.”

Cậu đi lên phía trước, cùng Côn Nhạc song song đi, hai đạo tàn ảnh lướt qua, sau một khắc mấy bóng người cũng liền theo sát phía sau.

Bọn họ sau khi bị tiêm kim gen vào, thể lực cùng tốc độ đều vượt xa người thường, đi tới đâu cũng chỉ là gió thoảng qua.

Một con sóc trên một cái cây bình thường, chân trước vẫn còn nang giữ quả, đứng trên cành cây và xoay đầu từ trái sang phải, như thể đang tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

Lộ trình ban đầu tương đối bình tĩnh, bởi vì bọn họ lướt qua rất nhanh mà nhẹ nhàng, rất nhiều thực vật dị biến không có phản ứng gì, nhưng theo đoàn người chạy về hướng trung tâm, cây cối bụi rậm trên Uyên đảo bắt đầu lay động.

Gợn sóng từ bên ngoài đảo nhanh chóng truyền đến bên trong đảo, từng đợt từng đợt, thực vật dị biến dường như đã nhận được tín hiệu, biết có con mồi đang tới gần.

“Dừng lại!” Hà Nguyệt Sinh giơ tay hét lên, Côn Nhạc bên cạnh cũng đồng thời dừng lại, nắm chặt súng trong tay.

Đổng Hưng và Nghiêm Tĩnh Thủy rơi xuống hàng cuối cùng, trước khi hoàn toàn đuổi kịp, mặt đất dưới chân họ rung chuyển dữ dội.