Trải qua một trận tác động của Đan Vân, thời gian thông báo nhiệm vụ của Triệu Ly Nông đã được thay đổi thành ngày 21 tháng 1, Đan Vân đã trịnh trọng nói nhiều lần rằng cô nhất định sẽ không sao.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Khang Lập, đây chẳng qua chỉ là hoãn hành hình mà thôi.
Mỗi ngày khi Triệu Ly Nông đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương, cô đều có thể nhìn thấy ánh mắt đồng cảm và phức tạp của Khang Lập, cô không quan tâm lắm, trái lại vì thông báo nhiệm vụ trên trang web của Viện nghiên cứu, những người khác trong Viện nghiên cứu đã ngừng làm khó dễ cô.
Có lẽ bởi vì cảm thấy rằng cô sắp ra ngoài để chịu chết.
Triệu Ly Nông giả vờ như không biết, tiếp tục làm công việc của mình. cô vẫn chưa nói chuyện với Phong Hòa về nhiệm vụ, nhưng đối phương dường như đã nhận ra điều gì đó, muốn viết ra những tri thức bản thân bà từng học càng sớm càng tốt, nhưng bóng đen tâm lý của Phong Hòa vẫn chưa biến mất, mỗi một lần viết ra thì sắc mặt tái nhợt, vã một thân mồ hôi lạnh.
Cô đã liên tục bắt gặp nhiều lần, nên không để Phong Hòa tiếp tục nữa.
“Con đã ở Viện nghiên cứu nông học, quen biết rất nhiều nghiên cứu viên, sau này có thể tự học.” Triệu Ly Nông ngồi xổm bên cạnh xe lăn, nắm tay Phong Hòa, nói “Thân thể của mẹ là quan trọng nhất.”
Phong Hòa mấy lần mở miệng, đều bị Triệu Ly Nông thuyết phục, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Nhưng Triệu Ly Nông nghĩ không biết sẽ nói chuyện này như thế nào với Phong Hòa, mỗi lần tính nói lại thôi, muốn đợi đến qua năm rồi mới nói.
Về phần mấy người Hà Nguyệt Sinh, vì trang web của Viện nghiên cứu nông học yêu cầu phải có tài khoản nên họ không thể truy cập được, cho nên bọn họ có lẽ không biết về điều này, vì thế mỗi lần liên lạc với nhau, cô cũng không đề cập đến.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, rất ít người từ Căn cứ nông học số chín liên lạc đến, họ chỉ liên lạc với Triệu Ly Nông để hỏi về những bệnh trạng tương tự khó phân biệt.
Mặc dù tài liệu nông học kia được công bố đã mô tả rõ ràng các loại bệnh trạng khác nhau, nhưng không phải bệnh trạng nào cũng có hình ảnh, rất khó để thiết lập hình ảnh chỉ từ tài liệu.
Triệu Ly Nông biết bọn họ sẽ tham gia vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt vào cuối tháng 12, cô đã dành vài ngày để vẽ đại khái một số hình ảnh bệnh trạng khó phân biệt, đồng thời ghi lại kinh nghiệm quan sát thực địa của mình đã nghiên cứu trong thế giới ban đầu, gửi nó cho mấy người Hà Nguyệt Sinh.
Căn cứ số tám.
“Cậu hôm nay đi xem cái gì?” Hạ Nguyệt Sinh hỏi Đồng Đồng.
Đồng Đồng bật bộ não quang học của mình lên, tìm thấy hàng chục bức ảnh: “Hoa nhài, côn trùng gây hại chính là bọ rùa, nhện đỏ, còn cậu thì sao?”
“Nhụy h0a nghệ tây.” Hà Nguyệt Sinh cũng chia sẻ những điều hôm nay nghe thấy.
Bọn họ được Ngụy Lệ đưa đến Căn cứ số tám để quan sát bệnh trạng của một số loài thực vật. Bởi vì căn cứ này thuộc quyền quản lý của Đan Vân, hai người họ vẫn có thủ vệ quân bảo vệ, nên ở đây họ không cần lo lắng đề phòng.
Mặc dù vậy, việc đi bộ quanh Căn cứ số tám mỗi ngày khiến cả hai đều kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần, vì thể để tiếp thu kiến
thức nhanh nhất có thể, cả hai sẽ chia sẻ với nhau những cây bị bệnh mà họ nhìn thấy mỗi ngày.
Ngụy Lệ bên cạnh không đi, cả ngày ở trong phòng xem gà con.
Cô ấy muốn tham gia kỳ thi vượt cấp sát hạch cán bộ chăn nuôi, không giống với con đường của hai người họ, phương diện chăn nuôi đã có Chu Thiên Lý, chỉ cần cô ấy đến Căn cứ nông học số chín, trở thành sinh viên nông học, tài liệu không lo bị niêm phong.
“Tối nay chị nấu canh gà.” Ngụy Lệ bưng một nồi canh gà đi vào: “Chị bồi bổ trí não cho mọi người, cuối tháng đều sẽ thi đậu!”
Cô ấy vừa vào cửa, không chỉ Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng ngồi trước bàn đều tái nhợt, thậm chí Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi trên giường bên cạnh cũng cau mày.
… Lại gà nữa.
Kể từ khi Đan Vân yêu cầu Nghiêm Tĩnh Thủy vượt qua bài sát hạch cán bộ trồng trọt, hợp tác với Triệu Ly Nông, Ngụy Lệ cũng đã nói với Đồng Đồng, Hà Nguyệt Sinh về điều đó.
Cả hai người đều muốn đăng ký vượt cấp sát hạch các cán bộ trồng trọt, họ muốn gia nhập cùng tổ đội với Triệu Ly Nông.
Tuy nhiên, nền tảng của Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng rất yếu, không giống như Nghiêm Tĩnh Thủy có thể trực tiếp vượt qua kỳ thi.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ngụy Lệ đề nghị rằng hai người họ cần một tăng tốc ôn tập, Nghiêm Tĩnh Thủy trở thành giáo viên của bọn họ, chịu trách nhiệm hướng dẫn họ trong học tập.
Tình cờ Căn cứ nông học số chín đang trong kỳ nghỉ đông, Ngụy Lệ đã đưa họ đến Căn cứ số tám để sát hạch thực địa, kết quả là bốn người họ mỗi bữa đều ăn thịt gà, sắc mặt hồng hào, nhưng trong lòng thì tang thương.
Nhưng nồi canh gà bốc khói do Ngụy Lệ mang đến không nên lãng phí, ba người dù thống khổ cũng chỉ biết rưng rưng nước mắt ăn sạch sẽ.
“Ngày mai tôi có thể ngừng ăn thịt gà được không?” Nghiêm Tĩnh Thủy đặt thìa xuống, cuối cùng không nhịn được nói: “Ngon đến đâu cũng không ăn mỗi ngày nổi.”
“Cơm đều phải ăn mỗi ngày đó thôi.” Ngụy Lệ lầm bầm, sau đó thỏa hiệp: “Được rồi, ngày mai ăn gà đá hấp đi.”
Ba người cùng quay sang nhìn cô ấy: “?”
Thấy tâm tình bọn họ thật sự kích động, Ngụy Lệ tiếc nuối giải thích: “Gà đá là không phải gà mà là một loại ếch.”
Thịt mềm, ngon như thịt gà, cho nên gọi là gà đá.
Đương nhiên, ba người ngồi cùng bàn cơm không biết “dụng tâm hiểm ác” của Ngụy Lệ, chỉ thở phào nhẹ nhõm vì ngày mai không phải ăn gà.
…
Mãi cho đến ngày 31 tháng 12, cuộc thi vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt lần đầu tiên được mở hoàn toàn trong năm nay, mấy người bọn họ cũng đã đến trước cổng Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Vào ngày này năm ngoái, Hà Nguyệt Sinh và mấy người bọn họ đã đợi Triệu Ly Nông ở ngoài phòng thi, một năm sau, Triệu Ly Nông đã đợi họ ở ngoài phòng thi.
“Học muội, chị nhất định sẽ thi đậu!” Ngụy Lệ tự tin nói: “Qua mấy ngày nữa chị sẽ trở thành cán bộ chăn nuôi!”
“Sáng nay chị ăn cái gì?” Triệu Ly Nông có chút lo lắng hỏi.
Ngụy Lệ dừng một chút: “Chị không dám ăn.”, sợ ăn xong sẽ bị đau bụng.
“Đừng có mà ngất xỉu trong phòng thi.” Hà Nguyệt Sinh cũng có chút lo lắng cho Ngụy Lệ, bởi vì uy lực của bình khí xui xẻo quá lớn.
Ngụy Lệ liếc nhìn cậu, đưa tay ra: “Vậy thì cho chị một viên kẹo.”
Hà Nguyệt Sinh sờ sờ vào túi: “…Hôm nay em không mang theo.”
“Cái này có ăn không?” Nghiêm Tĩnh Thủy đưa cho Ngụy Lệ một miếng socola.
Ngụy Lệ tiếp tục không do dự, nhét nó vào túi: “Chờ đến khi chị đói đến đầu óc choáng váng thì sẽ ăn.”
“Hai cậu sẽ không có vấn đề gì.” Nghiêm Tĩnh Thủy do dự một lúc, sau đó động viên Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh, khoảng thời gian này đích thân cô ấy đã hướng dẫn cả hai học tập, xem bọn họ tiến bộ.
“Thật sao?” Đồng Đồng căng thẳng.
Triệu Ly Nông không biết chuyện học hành của bọn họ, liền nhìn Đồng Đồng an ủi: “Năm sau còn có cơ hội.”
Khi cô nói điều này, Đồng Đồng lắc đầu: “Tôi phải vượt qua cuộc kiểm tra năm nay.”
Triệu Ly Nông sửng sốt một lúc, cô nhớ rằng tình hình tài chính của Đồng Đồng không đặc biệt khó khăn, phúc lợi của cán bộ trồng trọt thật sự tốt, nhưng hàng năm tuyển chọn quá ít người, thường phải nhiều lần mới có thể thông qua sát hạch.
Cho dù năm nay có tài liệu, nhưng thời gian quá ngắn, khó có thể tiếp thu hết.
“Đồng Đồng chỉ sợ sang năm chính sách lại thay đổi.” Thấy vậy, Hà Nguyệt Sinh chủ động giải thích.
Triệu Ly Nông đã hiểu.
Trên thực tế, năm nay không có nhiều sinh viên nông học tham gia vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt, thứ nhất là bọn họ có rất nhiều tài liệu chưa học xong, thứ hai là không ít sinh viên nông học vẫn đang chờ quan sát, đặc biệt là ở các lớp dưới, hoạt động thực tế không nhiều, cho dù có thi đậu cán bộ trồng trọt, cũng không chắc chắn có thể đảm nhiệm được. Thay vào đó, chẳng bằng nghiền ngẫm thật tốt tài liệu, chậm rãi đợi ở Căn cứ nông học thứ chín đến tốt nghiệp, sau đó lại tiến hành sát hạch.
Tài liệu là cố định, bọn họ học được, có thể phòng chống bệnh trạng cho cây trồng, xác suất thực vật dị giảm xuống, chí ít có thể đảm bảo được tính mạng của bản thân.
Năm nay có rất nhiều người đến tham gia sát hạch, hầu hết họ là những thợ trồng trọt ở các cơ sở khác nhau, bọn họ có kinh nghiệm trồng trọt, có thể tiếp thu tài liệu nhanh hơn.
“Sát hạch sắp bắt đầu, các cậu đi vào đi.” Triệu Ly Nông nói với bốn người bọn họ.
Ngụy Lệ và những người khác phất phất tay, xoay người đi về phía phòng thi.
Cô nhìn bốn người họ chia nhau ra đi vào đám đông, khoảng cách tuổi tác giữa các thí sinh năm nay khá lớn, không ít người tóc đã hoa râm, những thợ trồng trọt vốn đã từ bỏ sát hạch cũng đến.
…
Cả ngày sát hạch, cuộc sát hạch cán bộ trồng trọt diễn ra tốt đẹp, không có cây dị biến nào xuất hiện, nhưng bất quá buổi chiều phòng thi sát hạch cán bộ chăn nuôi bên kia đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, khi một thí sinh ôm một con lợn con bước vào, dưới chân giẫm phải phân, con lợn trực tiếp bay ra ngoài, quật ngã giám khảo, giám khảo hôn mê tại chỗ, được kéo đi đến bệnh viện.
Khi Triệu Ly Nông nhìn Hà Nguyệt Sinh, Đồng Đồng, Nghiêm Tĩnh Thủy lần lượt ra tới, nhưng Ngụy Lệ lại chậm chạp không thấy tăm hơi, trong lòng cô đã đoán được điều gì đó.
Hà Nguyệt Sinh kéo lấy một thí sinh tham gia sát hạch cán bộ chăn nuôi, hỏi thăm đó là phòng thi nào, đối phương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sát phòng thi của tôi hẳn là phòng thi số 6, bọn họ đã thay đổi giám khảo, đang thi lại.”
Đúng như dự đoán, là phòng thi của Ngụy Lệ.
“Vận may này…” Hà Nguyệt Sinh lắc đầu: “Thí sinh giẫm phải phân này sợ là Ngụy Lệ đi.”
Bọn họ không có cách nào tiến vào khu vực phòng thi, chỉ có thể đứng chờ bên ngoài, phải đến tận hơn một tiếng sau, các thí sinh ở phòng thi số 6 mới được ra về.
Ngay khi Ngụy Lệ bước ra, Triệu Ly Nông và những người khác cùng nhau nhìn vào đôi giày của cô ấy.
—Giày da cứng màu đen, sáng bóng, sạch sẽ.
“…” Ngụy Lệ giơ chân lên, hơi ngẩng đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Chị không phải thí sinh giẫm phải phân!”
Hà Nguyệt Sinh nhìn đáy giày sạch sẽ của cô ấy, gật đầu: “Hôm nay vận khí không tệ.”
“Thế nhưng vẫn lâu hơn những người khác tận hơn một giờ.” Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ ra bằng chứng cho thấy Ngụy Lệ vẫn xui xẻo như trước.
Trên mặt Đồng Đồng lộ ra hai lúm đồng tiền: “Lần này học tỷ được cả phòng thi đi theo, coi như không xui xẻo.”
Thấy ánh mắt Ngụy Lệ đảo đi, Triệu Ly Nông biết cô ấy còn có lời chưa nói.
Quả nhiên, bọn họ chưa đi được vài bước, Ngụy Lệ không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống ôm chân, muốn đi bệnh viện.
Khi giám khảo kia ngã xuống, đầu ông ta đập vào đôi giày da của cô ấy mới hôn mê bất tỉnh, ngón chân của Ngụy Lệ lập tức không ổn, nhưng vẫn kiên quyết hoàn thành bài sát hạch.
Bọn họ cấp tốc đến bệnh viện để kiểm tra, may mắn thay, bệnh viện căn cứ nằm ở đối diện với Viện nghiên cứu nông học, chỉ cách đó vài bước, sau khi kiểm tra, ngón chân của Ngụy Lệ đã bị dập gãy xương.
“Bác sĩ, bao lâu nữa tôi có thể đi lại được?” Ngụy Lệ lo lắng hỏi.
Bác sĩ: “Từ 4 đến 6 tuần.”
Mặt của Ngụy Lệ biến sắc, sau hơn một tháng, cô ấy phải đi khập khiễng trên một chân thì chắc chắn không thể theo kịp thời gian rời đi của Triệu Ly Nông, vì vậy lại hỏi bác sĩ một lần nữa: “Thời gian hồi phục nhanh nhất là bao lâu?”
“Sẽ mất 4 tuần.” Bác sĩ dặn dò: “Trong thời gian này hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Ngụy Lệ muốn nói lại thôi, cuối cùng thử hỏi bác sĩ: “Có loại thuốc đặc biệt nào có thể khiến tôi hồi phục sớm hơn không?”
Bác sĩ không nói nên lời: “Gãy xương cần thời gian để chữa lành, trừ khi cô bị dị biến, có lẽ sẽ không sao.”
Ngụy Lệ thì thào: “Vận rủi như này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ có ngày dị biến.”
Bác sĩ: “…”
Triệu Ly Nông đứng ở một bên nhìn vẻ mặt của Ngụy Lệ, trong lòng có chút kỳ quái, cô cảm thấy cả Ngụy Lệ và Đồng Đồng hình như đều có một loại nôn nóng không thể che giấu được.
Cô không biết tại sao, nhưng một ngày sau khi có kết quả sát hạch, Triệu Ly Nông đã hiểu.
Vào ngày có kết quả sát hạch, cả bốn người đều thi đậu, ngay cả Nghiêm Tĩnh Thủy, người luôn yêu cầu bản thân khiêm tốn và nghiêm khắc, cũng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ vui mừng.
Triệu Ly Nông cũng mừng thay cho bọn họ, còn nghĩ sau này Viện nghiên cứu sẽ sắp xếp mấy cán bộ trồng trọt, nhân viên chăn nuôi đã thi đậu vượt cấp sát hạch như thế nào.
Rất nhanh bọn họ đã đi ăn mừng, ăn một bữa cơm trưa phong phú, đặc biệt loại trừ các món ăn có thịt gà, Ngụy Lệ phải chống nạng, hiếm khi không thấy biểu hiện phản đối.
Ngày hôm đó Triệu Ly Nông cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường.
Mãi đến tận 8:59 sáng ngày hôm sau, ngay khi Triệu Ly Nông bước vào đại sảnh của Viện nghiên cứu, quang não đột nhiên nhận được một tin nhắn.
[Đăng ký tổ đội thành công! Người phụ trách hạng mục Triệu Ly Nông, cùng với bốn người đăng ký thành lập một tổ đội vào lúc 8:58, đơn đăng ký đã được cấp trên phê duyệt.]
Dựa theo quy định, ngoại trừ những người khởi xướng hạng mục bên ngoài, vẫn còn có một số tiêu chuẩn để đăng ký thành lập tổ đội. Nhưng ngay từ đầu Triệu Ly Nông không thể tìm thấy một nghiên cứu viên để thành lập một tổ đội, vì vậy cô bèn đem vấn đề này ném ra sau đầu, chưa bao giờ để tâm đ ến nó.
Kết quả là, hiện tại cô đột nhiên nhận được tin đơn đăng ký tổ đội thành công, cô sửng sốt nhấp vào liên kết, bốn mẫu đơn đăng ký hiện ra ngay lập tức.
Tên, ảnh, thời gian trên đơn đăng ký rõ ràng, có bản điện tử chữ “Đồng ý” in màu đỏ ở góc trên bên phải.
Những người trong danh sách là Ngụy Lệ, Nghiêm Tĩnh Thủy, Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng.
Cấp trên của Triệu Ly Nông là Đan Vân, từ lúc bốn người họ bắt đầu nộp đơn đến khi có sự chấp thuận của Đan Vân, trước sau chênh lệch chỉ có một phút.
Nói cách khác, vấn đề này rõ ràng đã được bọn họ thương lượng trước rồi.
Đứng trong đại sảnh tấp nập người ra vào, Triệu Ly Nông cụp mắt nhìn chằm chằm bốn tờ đơn đăng ký hồi lâu, cổ họng nghẹn lại, tay phải siết chặt chiếc vòng trên cổ tay trái, trong đầu nhớ lại ngày sát hạch hôm đó, Đồng Đồng và Ngụy Lệ mơ hồ lộ ra sự nôn nóng, lại nhớ tới những cuộc gọi trước đây của Hà Nguyệt Sinh đều là hỏi cô những vấn đề về trồng trọt, cũng nhớ rằng Nghiêm Tĩnh Thủy đã gọi đến vài lần, cô chưa kịp nhận thì đã cúp máy.