Vào ngày 21 tháng 1, Triệu Ly Nông cùng với mấy vị cán bộ trồng trọt mới được thăng cấp chuẩn bị rời khỏi Căn cứ trung ương, sáng sớm bọn họ đã đến Viện nghiên cứu nông học, chờ đợi thủ vệ quân lái xe qua đón.
Do đường núi căn cứ chỉ cố định đi đến các căn cứ, vì thế một khi cần rời khỏi căn cứ, nhất định phải lái xe hoặc ngồi máy bay trực thăng.
Đội ngũ của Triệu Ly Nông thậm chí không có nghiên cứu viên sơ cấp, vì vậy họ chỉ có thể đợi thủ vệ quân lái xe tới.
Một nhánh thủ vệ quân chỉ mười người, biên chế như vậy không đủ để bảo vệ năm người đi ra khỏi căn cứ.
Khang Lập đặt công việc trong tay xuống, nhất quyết muốn ra ngoài tiễn Triệu Ly Nông, anh ta nhìn thấy ba chiếc xe địa hình đang đến gần, vội vàng kéo Triệu Ly Nông sang một bên, lo lắng hỏi: “Nghiêm Tĩnh Thủy, Ngụy Lệ cùng đi theo em, tại sao chỉ có một nhánh thủ vệ quân? Vạn nhất bên ngoài căn cứ gặp phải thực vật dị biến cấp A, số người này căn bản là vô dụng.”
Mà chỉ có ba chiếc xe, tổng cộng mười lăm người, đều phải ngồi chen chúc, vậy thì làm sao Triệu Ly Nông mang theo dụng cụ thí nghiệm của mình?
Không ít nghiên cứu viên đứng ở lối vào của Viện nghiên cứu nông học để xem náo nhiệt, bọn họ đều biết rằng hôm nay Triệu Ly Nông sẽ rời đi, mặc dù có chút bất ngờ khi cô đã thành lập được một tổ đội, đội viên còn có con gái của Nghiêm Thắng Biến và con gái của Đan Vân, nhưng lại chỉ có một nhánh thủ vệ quân, cũng không ích gì, trừ phi đội ngũ này vô cùng may mắn, mấy tháng không gặp phải thực vật dị biến cao cấp.
“Bọn họ tới rồi.” Triệu Ly Nông nghiêng đầu nói với Khang Lập.
Khang Lập không rõ, nhưng ngay sau đó bốn chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng với trang bị hiển nhiên tốt hơn thủ vệ quân, cùng với một chiếc xe bán tải địa hình nhanh chóng dừng lại ở lối vào của Viện nghiên cứu, thuận tiện bao vây ba chiếc xe kia của nhánh thủ vệ quân, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Biển số xe có chữ đen trên nền trắng, thể hiện rõ những người ngồi trên xe này thuộc đội ngũ nào.
Các nghiên cứu viên đang ở cửa xem náo nhiệt kia cũng không phản ứng gì, chỉ nghĩ rằng đó là Dị sát đội đến Viện nghiên cứu để giao nhiệm vụ.
Thủ vệ quân ngồi trên ba chiếc xe vẫn không có đi xuống, chỉ có cửa kính chiếc xe ở giữa hạ xuống, đội trưởng thủ vệ quân lạnh lùng nói với Triệu Ly Nông đang ở trên bậc thang: “Lên xe đi, đến giờ đi rồi.”
Triệu Ly Nông là một cán bộ trồng trọt cũng không đủ tư cách để mang theo các dụng cụ thí nghiệm cao cấp, chúng đều là những dụng cụ cơ bản nhất, được đóng gói trong một hộp lớn, hai hộp nhỏ chống sốc và chống thấm nước, trong đó không ít dụng cụ cơ bản đã được Đan Vân đặc biệt phê duyệt, nếu không thì cô không thể xin được.
Hà Nguyệt Sinh kéo theo một chiếc rương lớn, hai chiếc rương nhỏ lần lượt nằm trong tay Đồng Đồng và Nghiêm Cảnh Thủy, mỗi người bọn họ đều có hành lý của mình.
Triệu Ly Nông phớt lờ đội trưởng của thủ vệ quân.
Đột nhiên, hai người cầm súng nhảy ra khỏi chiếc xe bán tải địa hình đậu ở phía bên ngoài, một nam một nữ, họ bước tới đứng giữa Triệu Ly Nông và đội trưởng thủ vệ quân.
Khẩu súng trước ngực của Côn Nhạc không biết đặt như thế nào, nòng súng lại nhắm thẳng vào đội trưởng của thủ vệ quân ngồi ở ghế phụ lái.
Khẩu súng của Dị sát đội …
Đội trưởng của thủ vệ quân kia vẻ mặt cứng ngắc, muốn yêu cầu Côn Nhạc bỏ súng xuống, nhưng anh ta biết rõ ràng người đối diện không chọc vào được.
Anh ta còn muốn các đội viên lái xe về phía trước để tránh, nhưng phía trước có xe của người mình, xung quanh xe bọn họ lại bị những chiếc xe của Dị sát đội bao nhốt lại.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể mở cửa bước xuống xe.
“Em họ, em muốn đi đâu?” Chỉ Minh Nguyệt đang đứng trên bậc thềm hỏi Ngụy Lệ.
Ngụy Lệ đang ôm một con gà con sống trong tay, vui vẻ nói: “Tụi em muốn đến Khâu thành để nghiên cứu thực nghiệm, chị Minh Nguyệt, tại sao chị lại ở đây?”
“Được nghỉ, chỉ đi ngang qua.” Chi Minh Nguyệt cũng diễn theo cô ấy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tụi chị cũng tới Khâu Thành chơi, vừa vặn tiện đường, cùng đi không?”
“Được!” Ngụy Lệ lập tức hỏi: “Mấy cái rương của tụi em để chỗ nào?”
“Mấy đứa lại đây đi.” Chi Minh Nguyệt đem bọn chúng đặt sau một chiếc xe địa hình hạng nặng.
Ngụy Lệ vội vàng kéo Triệu Ly Nông theo. Triệu Ly Nông chào tạm biệt Khang Lập, người vẫn còn đang trong trạng thái không thể tin được: “Anh Khang, tụi em đi trước đây, anh không cần lo lắng.”
Khang Lập gật đầu, liên tục nói: “Không lo lắng, không lo lắng.”
Đội trưởng thủ vệ quân thấy bọn họ sắp đi theo Dị sát đội, cuối cùng không thể nhìn được mà ngăn cản Triệu Ly Nông: “Các cô cần phải đi theo chúng tôi.”
“Tại sao?” Ngụy Lệ xen vào: “Tôi và anh họ của tôi không thể tiện đường đi cùng nhau sao?”
“Dị sát đội chỉ có thể bảo vệ các nghiên cứu viên cao cấp, các cán bộ trồng trọt như các cô không đủ tư cách.” Đội trưởng thủ vệ quân kiên quyết nắm lấy quy định không buông.
“Ai nói Dị sát đội sẽ bảo vệ cán bộ trồng trọt chúng tôi? Chỉ là anh họ của tôi đang đi nghỉ, tiện đường mà thôi.” Ngụy Lệ đắc ý nói.
Cửa xe thiết giáp hạng nặng chặn phía trước đột nhiên mở ra, Diệp Trường Minh bước xuống đi tới trước mặt mấy người bọn họ, hiển nhiên không nhìn thấy vũ khí trên người anh, nhưng so với Côn Nhạc trang bị đầy đủ vũ trang, anh càng khiến cho đội trưởng thủ vệ quân sợ hãi hơn.
Không ai không biết Diệp Trường Minh, kể từ ngày anh sống sót thoát ra khỏi Uyên đảo, anh đã được công nhận là quái vật.
Đội trưởng thủ vệ quân thậm chí còn vô thức lùi lại vài bước.
Diệp Trường Minh cầm trong tay một tờ đơn đưa cho anh ta: “Đơn đồng ý nghỉ phép đi Khâu Thành, anh có ý kiến
gì không?”
Các nghiên cứu viên xem náo nhiệt ở lối vào Viện nghiên cứu đã chết lặng, không ai ngờ rằng Dị sát đội sẽ xuất hiện, lại đến Khâu thành để nghỉ dưỡng.
… Số phận của Triệu Ly Nông quá tốt.
“Lên xe đi, lên xe đi.” Côn Nhạc nói với mấy cán bộ trồng trọt: “Mọi người ngồi ở mấy xe giữa đi.”
Tổng cộng có năm người, lần lượt ngồi ở xe số 1 và xe số 2.
Diệp Trường Minh liếc nhìn dưới chân Ngụy Lệ, khi nãy cô ấy vẫn đi bằng gót sau, chân trước không chạm đất, anh lạnh lùng nói: “Thân tàn chí kiên, không dễ dàng đâu.”
Ngụy Lệ nghe được thì quay đầu lại nhìn anh họ: “?”
“Em ngồi chiếc xe số 1 đi.” Diệp Trường Minh nói với Ngụy Lệ, Diệp Chấn Sơn đã ra lệnh bảo vệ cháu gái của ông.
Ngụy Lệ nhìn bóng lưng anh họ đi về phía chiếc xe bọc thép số 1, trong lòng cảm thấy sợ hãi, quay đầu nhìn mấy người bên đây, cuối cùng túm lấy Triệu Ly Nông: “Học muội, em đi với chị!”
Triệu Ly Nông quay mặt gật đầu với mấy người Hà Nguyệt Sinh, liền theo Ngụy Lệ ngồi vào ghế sau của chiếc xe bọc thép số 1.
Diệp Trường Minh ngồi ở ghế phụ, nhìn lướt hai người qua kính chiếu hậu bên trong, sau đó tầm mắt rơi vào phía trước, anh gõ vào bộ đàm trên vai, toàn bộ Dị sát đội lập tức lái xe hướng phía ngoài Căn cứ trung ương rời đi.
Nhánh thủ vệ quân vừa rồi không có chở hành lý và thiết bị của cán bộ trồng trọt, cũng không có chở thêm người nào, nhưng không dám nhiều lời, cuối cùng chỉ có thể yên phận theo ở phía sau.
Chờ tới sau khi Lý Chân chương biết được tin tức thì cũng đã xong, bọn họ đến cùng vẫn là đánh giá thấp da mặt của Đan Vân, vậy mà tìm được cớ cho Dị sát đội đi nghỉ ngơi, lại là đội số 0.
Then chốt chính là anh họ trong nhà che chở cho em họ, đây là chuyện đương nhiên, còn có đơn chính thức phê chuẩn nghỉ dưỡng, hoàn toàn không tìm được điểm để chỉ trích.
…
Đây là lần đầu tiên Triệu Ly Nông ngồi ở trên xe địa hình rời khỏi căn cứ.
Trước đây cô chỉ toàn ngồi tàu, ngoại trừ đoạn đường đến Căn cứ nông học số chín còn chưa xây tường cao, những đoạn đường khác đều có tường cao vây quanh, không thấy rõ thế giới bên ngoài.
Triệu Ly Nông nhìn ra ngoài cửa kính xe, bắt đầu vừa mới rời khỏi Căn cứ trung ương, đoạn đường rất bằng phẳng sạch sẽ, đại khái là có nhiều phương tiện qua lại, đợi đến khi xe chạy ngày càng xa, cỏ dại và thực vật ven đường càng ngày càng nhiều, đường xá bắt đầu trở nên không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có cây cỏ mọc giữa đường, lúc này tốc độ của đội ngũ mới từ từ chậm lại.
Từ Căn cứ trung ương đến ranh giới Khâu thành có ít nhất 1700km, trước khi xảy ra dị biến, đi đường cao tốc sẽ phải mất 20 giờ, nhưng bọn họ không thể hoàn toàn đi đường cao tốc.
Đường cao tốc nào cũng phải có cây xanh, năm nào trên đường cao tốc cũng có thực vật dị biến, có đoạn đường bị phá gần hết, nên chỉ chọn đường quốc lộ là khả thi nhất.
Dựa theo kinh nghiệm thông thường, ít nhất bọn phải phải đi chừng mười ngày, trong mười ngày này phần lớn đều sẽ đụng phải thực vật dị biến, chỉ khác biệt ở các cấp độ mà thôi.
“Đỗ xe ngay tại đây.”
Sáu giờ chiều, trời vừa chập tối, bọn họ đến giữa một thị trấn, Diệp Trường Minh kêu mọi người dừng lại.
Năm chiếc xe đỗ dừng lại gần một tòa nhà trung tâm thương mại, thủ vệ quân phía sau thấy vậy, ba chiếc xe cũng dừng theo.
Triệu Ly Nông xuống xe, nhân tiện đỡ Ngụy Lệ, ngón chân bị gãy của cô ấy vẫn chưa lành hẳn.
Bác sĩ nói rằng cô ấy không tiện đi đứng được, cho nên Ngụy Lệ đã đi bằng gót chân.
Khi đám người Dị sát đội đi xuống không phát ra tiếng động nào, khiêng rương xuống cũng không phát ra âm thanh, bọn họ đều đã được huấn luyện bài bản, ngược lại, thủ vệ quân có chút luống cuống, dù đã bước xuống tới nhưng vẫn phải nhìn xung quanh xem có cỏ dại nào không.
“Cắm trại nghỉ ngơi.” Sau khi Diệp Trường Minh xuống xe cũng không di chuyển, chỉ ôm đường đao, lẳng lặng đứng bên cạnh chiếc xe.
Đường đao
Một nửa Dị sát đội bắt đầu quét sạch phòng tuyến phụ cận, khi xác nhận không có thực vật dị biến, liền nhanh chóng dựng trại nhóm lửa, nửa còn lại thì ở bên cạnh xe.
Triệu Ly Nông đột nhiên nghe thấy âm thanh, nhìn lại và thấy năm chiếc máy bay không người lái đang đến gần, nhanh chóng bay vào trung tâm mua sắm.
Một tay Triệu Ly Nông đỡ lấy Ngụy Lệ, sau đó bước tới màn hình của Điền Tề Tiếu, nhìn vào trong trung tâm mua sắm, kính cửa mặt tiền ở đây đã vỡ từ lâu, rêu và cỏ dại mọc đầy trong các góc, các gian hàng bên trong trung tâm mua sắm cũng đã sụp đổ.
Cũng có những con ma nơ canh ngã từ tầng hai xuống sảnh của Trung tâm mua sắm, những bộ quần áo mới tinh ban đầu đã cũ nát theo thời gian.
“Tầng một bình thường, tầng hai bình thường…” Điền Tề Tiếu bật quang não lên, từ mình điều khiển năm chiếc máy bay không người lái tiến vào trung tâm thương mại, liên tục báo cáo, mãi cho đến khi: “Tất cả các tầng đều bình thường.”
Tòa nhà trung tâm mua sắm này chỉ có tám tầng, từ đỉnh tòa nhà nhìn xuống cũng không đặc biệt cao, có thể nhìn thấy mấy chiếc ô tô đậu ở cửa tòa nhà.
Một chiếc máy bay không người lái vòng quanh nóc nhà, Điền Tề Tiếu nói với Chi Minh Nguyệt cách đó không xa: “Tôi sẽ tìm cho cậu điểm bắn tỉa tốt nhất.”
“Để tôi xem.” Chi Minh Nguyệt bật quang não của cô ta lên, nhìn thấy bối cảnh do máy bay không người lái của Điền Tề Tiếu chia sẻ.
Sau khi xác nhận hết tình hình, Điền Tề Tiếu cất máy bay không người lái đi, bắt đầu sạc pin cho cả hộp máy bay không người lái của mình, các thành viên khác trong đội đã dựng lều và đốt lửa.
“Học muội, đi thôi, chúng ta mau đến ngồi xuống.” Ngụy Lệ kéo Triệu Ly Nông nãy giờ vẫn đang nhìn phía Điền Tề Tiếu đi về phía đống lửa, thời tiết vẫn còn rất lạnh.
Triệu Ly Nông nhìn Dị sát đội vẫn đang càn quét phòng thủ xung quanh, cô có một số điều không hiểu, nhưng cô không hỏi, vì sợ bị coi là không bình thường.
Cho đến khi Côn Nhạc đi tới: “Tôi biết cô, lúc trước cô chính là nghiên cứu viên trong phòng quan sát.”
Anh ta nói xong liền cảm thấy không đúng, liền đổi lời: “Cán bộ trồng trọt.”
Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn anh ta, không hiểu cho lắm.
“Chi Minh Nguyệt và tôi ở trên thang cuốn góc đông nam.” Côn Nhạc ngồi xuống và ngưỡng mộ: “Lúc đó cô phản ứng nhanh thật! Lại trực tiếp kéo cần điều khiển thang di động nhanh đi xuống, tôi có thể còn không kịp phản ứng như thế.”
Triệu Ly Nông lúc này mới nhận ra đối phương là thủ vệ quân lần trước trong phòng quan sát.
Côn Nhạc rất có hảo cảm đối với những người như Triệu Ly Nông, trò chuyện tựa như rất thân thiết.
Diệp Trường Minh đứng cách đó không xa liếc bọn họ một cái, đứng ở bên cạnh xe, cũng không có đi tới.
“Cái gì mà cần điều khiển!” Ngụy Lệ lập tức vểnh tai buôn chuyện.
Côn Nhạc nói ngắn gọn về tình hình ngày hôm đó.
Ngụy Lệ vô cùng kinh ngạc, lập tức ôm cánh tay Triệu Ly Nông: “Học muội, từ nay về sau em phải che chở cho chị.”
“Yên tâm, có Dị sát đội số 0 của bọn tôi ở đây, lần này các cô sẽ không gặp nguy hiểm.” Côn Nhạc vô cùng cam đoan.
Mấy người đang trò chuyện sôi nổi, một lúc sau, Hà Nguyệt Sinh hỏi Côn Nhạc bên cạnh: “Xe của chúng ta dọc đường có bị thiếu xăng không?”
“Tôi có xăng trong cốp xe, trên đường đến Khâu thành có một trạm xăng.” Côn Nhạc giải thích: “Hàng năm, quân đội sẽ thường xuyên cử người đến bổ sung xăng dầu tại trạm xăng trên đường. Ngoài ra, xe của chúng tôi là loại hybrid, khi hết xăng thì chúng tôi có thể chuyển sang sử dụng năng lượng mặt trời để lái xe tạm thời.”
“Luôn có tín hiệu sao?” Hà Nguyệt Sinh lại hỏi.
“Có những tuyến đường đã được phát triển, nhưng đôi khi tín hiệu sẽ bị cắt, nhưng …” Côn Nhạc chỉ vào một thành viên của Dị sát đội đang ngồi bên cạnh đống lửa: “Cậu có thấy anh ta không, kỹ sư truyền thông, dọc đường gặp phải tháp tín hiệu bị hỏng, anh ta sẽ đi sửa.”
Triệu Ly Nông yên lặng lắng nghe, những câu Hà Nguyệt Sinh hỏi đều là những gì cô muốn hỏi, cô nhìn biểu cảm của Đồng Đồng, Ngụy Lệ và những người khác bên cạnh đống lửa, thấy bọn họ không quan tâm đ ến những điều này.