Ngụy Lệ dùng dây tóc buộc miệng con gà con lại, đưa Tiểu hoàng kê tới: “Em muốn giải phẫu Tiểu Lệ sao?”
Nó còn chưa lớn, còn chưa đẻ trứng.
Triệu Ly Nông lắc đầu: “Không giết gà.”
Chẳng qua là cô chỉ cảm thấy kỳ quái, hương hoa quế đơn thuần hẳn không có độc, sau khi dị biến thì mùi thơm nồng nặc khiến người ta hôn mê cũng là chuyện bình thường, nhưng cô không hiểu tại sao thủ vệ quân lại bắt đầu công kích, ngay cả con gà con này hôn mê bất tỉnh khi thức dậy cũng mổ người.
Triệu Ly Nông nghi ngờ rằng thành phần trong không khí đã thay đổi.
Cô tìm một chiếc tăm bông sạch trên bàn thí nghiệm, dùng sức xoa thật mạnh khoang mũi của gà con rồi trả lại cho Ngụy Lệ, sau đó đặt chiếc tăm bông đó dưới kính hiển vi để quan sát.
“Có thể nhìn thấy gì?” Nghiêm Tĩnh Thủy cầm khẩu súng đi tới hỏi “Có những thứ như bột phấn rất mịn.” Triệu Ly Nông điều chỉnh ống kính, không bao lâu liền nhìn thấy thứ trên tăm bông, kinh ngạc nói: “Giống như… bột bào tử*.”
*bột bào tử: là hạt được phóng thích trong giai đoạn phát triển sau của nấm, sau khi cô đặc thì có dạng bột.
“Bột bào tử?” La Phiên Tuyết đang nhìn ra ngoài cửa kính nghe thấy vậy thì giật mình quay đầu lại, đi tới đặt chiếc vali trên tay xuống: “Để tôi xem một chút.”
Triệu Ly Nông nhường vị trí kính hiển vi cho cô ta, tự mình đi tìm một cái ống tiêm chưa mở niêm phong, lại rút một ống máu gà.
Nếu là bột bào tử thì sẽ có liên quan đến nấm, chính những thành phần độc tố đó có thể gây ra ảo giác.
May mắn thay, có rất nhiều dụng cụ trong phòng thí nghiệm này, Triệu Ly Nông lấy ống tiêm, bắt đầu nhanh chóng đo lường.
“Bang bang bang!”
Một loạt liên tiếp những tiếng súng vang lên bên ngoài, mấy người trong phòng thí nghiệm giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ có Triệu Ly Nông vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhỏ máu xuống tờ giấy xét nghiệm.
Cuối hành lang.
Hai cánh cửa bên trong bị vô số viên đạn xuyên thủng, một cánh cửa trực tiếp bị bắn nát, Diệp Trường Minh ném cánh cửa xuyên qua đại sảnh, đập vào giữa những thủ vệ quân ở phía trước.
Anh nhanh chóng chạy lấy đà, nhảy lên một cái, dùng hai chân giẫm lên cánh cửa còn chưa tiếp đất, dùng sức vượt qua.
Các thủ vệ quân ở phía sau hai mắt vô thần, nhưng động tác trong tay vẫn không có dừng lại, bọn họ giơ súng lên, bắn vào Diệp Trường Minh giữa không trung.
Diệp Trường Minh không thể nổ súng vào thủ vệ quân, vì vậy tay phải anh rút thanh đường đao ra, dùng lưỡi kiếm để chặn đạn. Viên đạn rơi xuống sàn nhà lát gạch, với một âm thanh leng keng, anh đã biến mất, né ra phía sau thủ vệ quân, giơ tay dùng cán đao đập vào phía sau gáy bọn họ.
Diệp Trường Minh đi vào giữa bọn họ nhưng không bị bắn trúng một phát nào, âm thanh của những người lần lượt ngã xuống đất không ngừng vang lên.
“Điền Tề Tiếu, báo cáo tình huống.” Diệp Trường Minh đứng ở trong đại sảnh, nghiêng mặt nói.
“Zi——” Điền Tề Tiếu sau khi trấn định, âm thanh liền truyền đến “Hai mươi thủ vệ quân đã được tỉnh táo ở hai bên trái phải tòa nhà, tất cả những thủ vệ quân công kích đều đã bị đánh ngất xỉu, năm người trong số họ đã chết. Hơn bốn mươi thủ vệ quân chạy ra bên ngoài công kích chúng ta đang cố gắng chạy lên núi, Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc đang giải quyết.”
“Những người khác đi ra ngoài tập hợp.” Diệp Trường Minh quay người, đi về phía phòng thí nghiệm.
Khi anh vào phòng thí nghiệm, giấy thử của Triệu Ly Nông vừa vặn có kết quả, cô cầm một tờ giấy thử đã đổi màu, nói: “Là psilocybin*.”
*Psilocybin là một hợp chất tự nhiên gây ảo giác được tạo ra do hơn 200 loài nấm, gọi chung là nấm psilocybin
Psilocybin
Diệp Trường Minh dừng lại, nhìn Triệu Ly Nông, trong thời gian ngắn như thế, cô đã phát hiện ra được cái gì?
“Loại độc tố này có thể gây hưng phấn cho thần kinh giao cảm, khiến người ta xuất hiện ảo giác thị giác và thính giác.” Triệu Ly Nông giải thích với mọi người: “Tin tốt duy nhất là psilocybin không có tác dụng độc hại đối với hệ thần kinh trung ương.”
“Thời gian lưu chứng của psilocybin không lâu, nhiều nhất là hai giờ, ít nhất là 15 phút.” Nghiêm Tĩnh Thủy cuối cùng cũng bắt kịp dòng suy nghĩ của Triệu Ly Nông: “Chính trong khoảng thời gian này, thành phần không khí đã thay đổi, xuất hiện nhiều bột bào tử hơn. “
Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh tuy đã vượt qua cuộc sát hạch cán bộ trồng trọt, nhưng bọn họ khiếm khuyết kiến thức sâu hơn về thực vật, căn bản không thể hiểu những thuật ngữ chuyên môn này, chỉ có thể nhìn nhau, cố gắng vểnh tai lên để nhớ kỹ những gì họ đã nói.
“Nhưng khi tôi đến gần cây hoa quế dị biến thì trực tiếp hôn mê, cũng không có xuất hiện ảo giác thính giác hay thị giác.”
La Phiên Tuyết đứng trước bàn thí nghiệm, chậm rãi cau mày: “Ý của mọi người là… còn có loại nấm độc dị biến cấp cao khác sao?”
Triệu Ly Nông lắc đầu: “Nghiên cứu viên La, cô còn nhớ lúc trước từng nói qua trước khi hôn mê thì ngửi thấy mùi thối, trong tự nhiên đại bộ phận nấm độc đều có mùi thối đặc thù.”
“Ý của cô là… “ La Phiên Tuyết đột nhiên hiểu ra: “Có thứ gì đó dưới cây hoa quế dị biến.”
“Chỉ là phỏng đoán thôi, cây hoa quế dị biến đã tiến cấp, phấn hoa nó tiết ra cũng đang thay đổi.” Triệu Ly Nông nhìn vào Diệp Trường Minh: “Bây giờ chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”
“Được rồi.” Diệp Trường Minh ấn nút mở cửa trong phòng thí nghiệm để họ ra ngoài, chờ Triệu Ly Nông đến gần, anh liền hỏi: “Những thủ vệ quân này có sao không?”
“Loại độc tố này tối đa trong hai giờ thì có thể hồi phục, nhưng bọn họ đã hít phải bột bào tử, tôi không biết liệu những bào tử này có phát triển trong cơ thể hay không.” Triệu Ly Nông nói: “Đề nghị đưa đi điều trị cách ly ngay lập tức.”
“Được.” Diệp Trường Minh mở quang não ra xem có tín hiệu gì không, sau đó gửi tin nhắn cho Tổng bộ chỉ huy quân đội Căn cứ trung ương, yêu cầu bọn họ phái trực thăng tới.
Lúc này đoàn người đi ra ngoài, nhìn thấy hai cánh cửa đã bị đập thành một cái sàng, bọn họ lập tức nhìn về phía trước Diệp Trường Minh, phát hiện trên người anh ngay cả một vết xước cũng không có.
…
Thủ vệ quân bất tỉnh đều nằm ở một chỗ bên ngoài khu nhà, Diệp Trường Minh sắp xếp thủ vệ quân tỉnh táo khiêng tất cả những người bị ngất lên xe vận tải quân sự, lái trở về liên lạc với Tổng bộ chỉ huy quân đội.
Để nghiệm chứng lời giải thích trước đó, Triệu Ly Nông lấy một ống sương mù dày đặc khác, thử nghiệm ngay tại chỗ, quả nhiên đã tìm thấy bột bào tử trong đó.
Màn sương dày đặc mang theo bột bào tử gây ảo giác, tấn công người sống.
“Lên xe đi.” Diệp Trường Minh nhìn phía xa xa, bất quá sau khi đi một vòng, cây hoa quế dị biến ở giữa núi càng trở nên lớn hơn, mơ hồ có xu hướng bị lật úp.
…
Chiếc xe địa hình bật đèn pha, vặn mã lực lên tối đa, không ngừng lao lên phía trên, kỳ lạ thay, càng gần Quế sơn, sương mù càng mỏng dần.
“Cành cây của cây hoa quế dị biến quá cao và dày, tất cả những thứ bay ra đều dễ trôi xuống.” La Phiên Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Khi bọn họ dần dần đi vào Quế Sơn, Diệp Trường Minh bấm máy bộ đàm: “Tất cả các xe kéo dài khoảng cách, chừa không gian lại.”
Xe trước xe sau lập tức tách ra, mở ra một không gian, chỉ trong vài phút, một nhánh cây rộng gần một nửa của chiếc xe địa hình đột nhiên rơi xuống đập tới.
Triệu Ly Nông chỉ cảm thấy một sự rung chuyển dữ dội, dây an toàn giữ chặt vai cô, gây ra cảm giác rất khó chịu, chiếc xe địa hình mà cô đang ngồi nhanh chóng hoàn thành quỹ tích hình chữ S, tránh khỏi nhánh cây.
Xe địa hình phía trước và phía sau đều ẩn nấp, tiếng phanh gấp không ngừng vang lên, nhưng cũng may đội số 0 đối với sự công kích này hình như rất thuần thục, không để cành cây đâm vào xe.
Tuy nhiên, những cành cây nặng trĩu lại rơi xuống, mạnh mẽ đập vào ngọn núi bên cạnh một vết sâu, mang theo một đám bột bào tử giống như tro bụi, những chiếc lá rụng xuống cũng dài bằng nửa thân người.
Ba người hàng sau loạng choạng, Ngụy Lệ vội vàng bắt chước anh họ ngồi hàng trước, nắm lấy tay nắm trên đầu xe, tay còn lại túm lấy Triệu Ly Nông bên cạnh.
Triệu Ly Nông vươn tay giữ lấy thanh đỡ ở phía sau ghế lái, cô cố gắng hết sức nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lắc lư dữ dội vừa nhìn chằm chằm vào cành cây đổ xuống.
Ngoại trừ dày, dài và to lớn, đó chính là cành cây hoa quế, giữa cành có nở hoa màu vàng, nhưng giữa nhị hoa có một cái nấm màu vàng nhạt, bột bào tử chính là từ đầu nấm này phun ra.
Triệu Ly Nông chưa hoàn toàn nhìn thấy cây hoa quế dị biến, cô không thể biết liệu cây này là cùng với nấm dị biến, hay là học theo hình thái của nấm dị biến, sau đó phát sinh dị biến tiến hóa.
“Tôi sắp ói mất!” Hà Nguyệt Sinh ngồi trong xe phía sau không thể chịu được nữa.
“Tính mạng quan trọng, chịu đựng đi.” Đồng Đồng vẫn kiên trì đề nghị: “Thật sự không được nữa, cậu có thể ói vào bên trong mặt nạ?”
Hà Nguyệt Sinh đã chóng mặt buồn nôn rồi, nghe Đồng Đồng nói như vậy, trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh nôn vào trong mặt nạ cứ lắc lư, nhất thời càng muốn buồn nôn, trực tiếp: “Ugh—”
Cậu nắm lấy tay, mu bàn tay nổi gân xanh, vẫn cố gắng chịu đựng.
Một lát sau, Hà Nguyệt Sinh suy sụp nói: “Làm sao còn chưa tới? Ai tới cứu tôi với!”
Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn ngồi ở hàng sau không chút phản ứng, trong lúc kịch liệt rung lắc, đột nhiên duỗi ra dùng cán súng chuẩn xác nện ở sau gáy của Hà Nguyệt Sinh.
“Đùng” một tiếng, Hà Nguyệt Sinh vừa nãy còn đang hú hét đột nhiên ngất đi, hai tay buông thõng vô lực, cả người đều rủ xuống, lắc lư lung tung cùng chiếc xe.
Đồng Đồng hai tay nắm lấy tay cầm, kinh ngạc quay đầu nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy: “Cậu…”
Đội viên của đội số 0 phụ trách lái xe né tránh cây hoa quế dị biến cấp A, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng, chiếc xe càng lắc lư hơn.
…
Dần dần đến gần lưng chừng núi, cảm giác áp bách do cây hoa quế dị biến cấp A mang lại càng mãnh liệt, nhưng còn chưa đi đến sườn núi, bọn họ đã nhìn thấy đội viên đội số 2 và bốn người Tả Hoa đã vội chạy đến trước đó.
Cách đó không xa, có một chiếc xe địa hình bị lật úp, thân xe bị bẹp dúm, hiển nhiên là bị cành cây đè lên. Bên trong có hai người bị thương, bọn họ là nghiên cứu viên trung cấp, còn lại hai nghiên cứu viên trung cấp đang đeo mặt nạ phòng độc, nửa ngồi xổm ở nơi đó, trên người đầy máu.
Đỗ Bán Mai, một bác sĩ của đội số 0, đang ngồi xổm ở đó cùng với các bác sĩ của đội số 2, điều trị cho những người bị thương trong xe.
Những người khác lấy chiếc xe này làm trung tâm, cầm súng bắn vào cành cây tấn công, Tả Hoa và những người khác đang lái xe xung quanh, thu hút sự chú ý của cây hoa quế dị biến cấp A.
“Dừng lại!” Côn Nhạc ở phía sau gõ mạnh vào nóc xe.
Xe bán tải địa hình lập tức dừng lại, Côn Nhạc mở hộp đen lớn, lấy súng cối và giá súng từ trong đó ra, nhảy xuống đứng ở một bên phía trước xe bán tải, lắp súng cối vào, đặt nó trên mui xe phía trước của chiếc xe bán tải.
Điền Tề Tiếu ở phía sau xe bán tải lặng lẽ lấy ra một cặp tai nghe, đeo chúng lên đầu.
“Bùm—”
Một tiếng vang thật lớn, đạn súng cối theo một đường cong hướng về phía trước đập vào thân cây hoa quế dị biến cấp A.
Độ giật do súng cối mang lại khiến phần thân trên của Côn Nhạc ngả ra sau, nhưng hai chân anh ta như bị đóng đinh, trước sau chưa từng cử động.
Cây hoa quế dị biến cấp A không để cho đạn súng cối tấn công, mấy cành cây xếp hàng trước gốc cây, có ý thức tránh né pháo.
Chỉ là Chi Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh chiếc xe bán tải, cô ta đã khai hỏa sớm hơn Côn Nhạc, gần như đoán trước được bản năng của cây hoa quế dị biến cấp A, đã sớm bắn trúng những cành cây đó hơn đạn súng cối, vì vậy viên đạn này đã văng ra.
Lại một trận nổ tung khác.
Đạn súng cối chính xác bắn trúng cây hoa quế dị biến cấp A, xuyên thủng thân nó, lúc này cành lá khổng lồ đang bay múa khắp bầu trời đột nhiên chậm lại, sau đó rũ xuống khô héo.
“Mau lên, đưa họ lên xe.” Nhân cơ hội này, Đỗ Bán Mai đứng dậy, nhìn thấy đồng đội của mình thì hét lên.
Một số thành viên của đội số 0 chạy tới, nhấc chiếc xe lên, kéo hai nghiên cứu viên trung cấp bị thương nặng ra, đưa họ lên xe địa hình của đội số 2, hai nghiên cứu viên trung cấp khác vẫn còn có thể đi theo sau.
Đội viên đội số 2 lại đưa La Phiên Tuyết xuống núi.
Lúc này, cây hoa quế dị biến cấp A tựa hồ lại bắt đầu động đậy, Côn Nhạc thấp giọng mắng một tiếng, nạp thêm một viên đạn súng cối vào rồi khai hỏa.
“Bùm—”
Hà Nguyệt Sinh ngồi trong xe phía trước cuối cùng cũng bị đánh thức: “Sao vậy? Động đất à?”