Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 75: Anh từng có ảo giác



Edit & beta: Rya

“Đây.” Hà Nguyệt Sinh cầm hai lon đồ hộp, cảm thấy sờ lên cũng không quá nóng, quay người thấy Triệu Ly Nông đi ra, ném lon đồ hợp cho cô: “Còn nóng, ăn đi.”

“Cảm ơn.” Triệu Ly Nông bắt lấy hai lon đồ hộp, từ từ ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng.

“Ngày mai chúng ta có kế hoạch gì?” Nghiêm Tĩnh Thủy hỏi: “Hạng mục của cậu là thuốc bột lấy được từ việc nghiên cứu hoa tulip dị biến cấp B. Tiếp theo chúng ta sẽ lấy mẫu thực vật dị biến cấp B khác chứ?”

Đối với hạng mục nghiên cứu này của Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy đã chuyên tâm tìm hiểu qua, cô ấy không cho phép mình đứt mắt dây xích*.

*đứt mắt dây xích: ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột.

Thực vật dị biến cấp B còn sống trong Viện nghiên cứu rất ít, hàng mẫu đều nằm trong tay nghiên cứu viên trung cấp trở lên, kỳ thực ra ngoài tiếp tục nghiên cứu là lựa chọn tốt nhất, nhưng cũng không nên tới Khâu Thành, ở đây có thực vật dị biến cấp A, quá mức mạo hiểm.

“Ngày mai đi lấy mẫu.” Triệu Ly Nông mở bản đồ của Khâu Thành trước mặt mọi người: “Đến chỗ thực vật dị biến cấp B gần nhất để lấy mẫu trước.”

Cô chỉ vào bản đồ, Hà Nguyệt Sinh trực tiếp cầm lại đồ hộp trên đùi cô, dùng dao nhỏ cắt nó ra, lại kín đáo nhét vào tay Triệu Ly Nông.

Một tay cầm hộp, tay kia Triệu Ly Nông đi vòng quanh hai thực vật dị biến cấp B gần nhất: “Ngày mai có thể đi hai nơi này.”

Nghiêm Tĩnh Thủy không có ý kiến, ba người còn lại cũng không có ý kiến.

Ngụy Lệ vừa vùi đầu ăn, con gà nhỏ trong túi đã sớm nhảy ra ngoài, đi dạo bên suối uống nước, chốc lát mổ sạch sành sành rong rêu dòng bên suối, đến khi không có một ngọn cỏ, lại lững thững trở về, cọ sát vào chân của Ngụy Lệ ngủ gà ngủ gật.

Ngọn lửa đang cháy rất mạnh, lửa vàng rực ấm áp, xung quanh đó có mấy người ngồi, hiếm khi có dịp thảnh thơi nói chuyện.

Ánh mắt Diệp Trường Minh rơi vào khuôn mặt của vị cán bộ trồng trọt trẻ tuổi đối diện, cô dường như không bị ảnh hưởng bởi những cuộc trò chuyện trong doanh trại, vẫn rất có phương pháp khi nói về kế hoạch với những người khác.

Chỉ là hình như cô không thích đồ ăn trong hộp, đũa dừng lại vài lần, khi cầm lên ăn, lông mày bất giác nhíu lại.

Anh không khỏi nhớ tới đối phương thẳng thừng muốn anh gửi cho một đoạn video về mối.

Việc tư có thể nhẫn nhịn hết, nhưng việc chung không thể chịu được chút tì vết.

— Cán bộ trồng trọt kỳ lạ.

Diệp Trường Minh híp mắt, thu hồi tầm mắt lại, không chú ý đến cô nữa mà xoay người quan sát chung quanh.

“Lại có vật tư đưa tới đây.” Ngụy Lệ hưng phấn hỏi: “Có gì ăn không?”

“Không biết, ngày mai đi xem.” Triệu Ly Nông thản nhiên nói, nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng lưng Diệp Trường Minh rời đi.

Lúc này, cuối cùng cô cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ Triệu Ly Nông luôn cho rằng mình nói dối rất tốt, không ngờ đối phương liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối.

Mấy người ngồi bên đống lửa ăn cơm tối xong, trò chuyện một hồi rồi về lều nghỉ ngơi.

Trại đóng quân được chia thành hai khu vực, khu thí nghiệm và khu nghỉ ngơi, chỉ được ngăn cách bởi tấm rèm nhựa trong suốt.

Vào lúc nửa đêm, các cán bộ trồng trọt và một số đội viên của đội số 0 ngủ trên giường gấp trong khu vực nghỉ ngơi, các đội viên khác tuần tra bên ngoài, đợi đến thời gian thì đội viên đội số 0 nghỉ ngơi xong thay phiên đi tuần tra.



Ngày hôm sau

Máy bay không người lái của Điền Tề Tiếu quan sát thấy một chiếc trực thăng đang tiến đến gần bên ngoài Khâu Thành, trực tiếp thả một chiếc xe vận tải quân sự xuống.

“Đi lấy vật tư trước.” Diệp Trường Minh ra khỏi doanh trại, vừa mới nghỉ ngơi một lát liền nhìn Triệu Ly Nông đang đứng bên ngoài: “Sau lại đi tìm thực vật dị biến cấp B được không?”

“Được.” Triệu Ly Nông đồng ý.

Đoàn người lần nữa hướng đi ra ngoài Khâu Thành, chuẩn bị lái chiếc xe tải quân dụng vào.

Trên đường đi qua ngôi làng, Diệp Trường Minh cố ý giảm tốc độ đoàn xe.

Triệu Ly Nông liếc nhìn cây hoa gỗ lim ngoài cửa sổ, trái tim nhảy một cái, nghĩ rằng Diệp Trường Minh đã phát hiện ra manh mối.

“Anh họ, làm sao vậy?” Ngụy Lệ giữ lưng ghế lái, nghiêng người về phía trước tò mò hỏi: “Sao anh lại giảm tốc độ?”

Diệp Trường Minh cũng không quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bên đường đủ loại cây tuyết tùng, phía dưới là đồng ruộng mọc đầy cỏ dại, ngôi làng hoang vắng, rải rác ngôi nhà dột nát, mọi thứ không thể bình thường hơn.

“Cô cảm thấy nơi này thế nào?” Diệp Trường Minh đột nhiên nghiêng đầu sang một bên hỏi.

Hai người ngồi phía sau có phản ứng trái ngược nhau.

Ngụy Lệ ngẩn ra: “Hả?”

Triệu Ly Nông thân thể cứng đờ, nhưng cây hoa gỗ lim đã lùi về phía sau, nên chắc là anh không hỏi chuyện cái cây kia.

“Cô có phát hiện ra điều gì không đúng không?” Diệp Trường Minh lại hỏi.

Ngụy Lệ hoàn toàn câm miệng, hiện tại chắc chắn rằng anh họ không nói chuyện với mình.

“Không đúng à? Tạm thời vẫn chưa phát hiện được.” Triệu Ly Nông hỏi anh: “Anh cảm thấy nơi này có cái gì không đúng?”

“Tôi còn chưa biết.” Diệp Trường Minh quay đầu nói với máy bộ đàm: “Mọi người đề cao cảnh giác.”

Đoàn xe thuận lợi lái ra bên ngoài một hồi.

Triệu Ly Nông nói: “Lúc trở về đi ngang qua đoạn đường kia, tôi có thể xuống xe nhìn không?”

“ … Được.” Diệp Trường Minh đồng ý.

Đoàn người lái xe đến bên ngoài Khâu Thành, quả nhiên có một chiếc xe vận tải quân sự đang đậu ở đó, Côn Nhạc đi vòng qua phía trước xe, sau đó mở cửa đi vào.

“Đội trưởng, chìa khóa đây, chúng ta có thể lái xe đi.” Côn Nhạc rút ra chìa khóa, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe hô to.

Diệp Trường Minh ra hiệu đội viên mở cửa: “Trước tiên xem bên trong có cái gì.”

Xe vận tải quân sự không nhỏ, khi mở cửa ra, bên trong chất đầy những thứ được đóng gói trong các loại thùng, bao gồm lương thực, nhu yếu phẩm hàng ngày, các vật dụng thí nghiệm khác nhau, đầy đủ mọi thứ.

Đội viên sau khi xem xong thì nói: “Đã được trang bị gần giống với các nghiên cứu viên trung cấp khi đi ra ngoài rồi.”

Diệp Trường Minh liếc nhìn Triệu Ly Nông, rồi yêu cầu Côn Nhạc lái xe vận tải kia vào Khâu Thành.

“Ngụy Lệ cũng lên xe vận tải đi.” Diệp Trường Minh để mọi người trong chiếc xe địa hình số 2 xuống xe, chỉ giữ lại Triệu Ly Nông, để những người khác về doanh trại trước.

Anh ngồi vào ghế lái của chiếc xe địa hình số 2, quay người thì thấy Triệu Ly Nông đang đứng bên cạnh, hạ kính xe chỗ ghế phụ lái xuống, ánh mắt sâu sắc nhìn cô: “Vào đi.”

Triệu Ly Nông đối diện với ánh mắt của anh thì ngẩn ra, lập tức kéo cửa xe ghế lái phụ ngồi vào.

“Sao lại đổi xe?” Hà Nguyệt Sinh kinh ngạc nhìn biển số xe khác trước mặt, quay đầu nhìn lại.

“Có thể có việc muốn làm.” Đồng Đồng quay đầu nhìn.

Xe vận tải quân sự cao bằng một nửa so với xe địa hình bọc thép của họ.

Đồng Đồng lướt qua chiếc xe địa hình, ngước mắt lên thì thấy chiếc xe vận tải quân sự phía sau có hai người ngồi: “Ngụy Lệ ngồi ở ghế phụ của chiếc xe vận tải quân sự đó.”

Nghiêm Tĩnh Thủy không quay đầu lại, cô ấy đang tập trung quan sát học tập tư liệu thực vật dị biến cấp B.

Lúc này, Ngụy Lệ đang ngồi trên ghế phụ của xe vận tải, sờ chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút.

“Các người làm sao đều xuống xe?” Côn Nhạc khởi động xe, nhìn thấy đội trưởng lái xe đi phía sau nhìn qua kính chiếu hậu hỏi.

“Há, hình như anh họ và học muội có việc riêng tư phải làm.” Ngụy Lệ lấy Tiểu Lệ ra, ném lên bảng điều khiển trung tâm, nhìn nó đi dạo trên đó, lẩm bẩm nói: “Đã nhiều ngày như vậy, sao vẫn chưa thấy Tiểu Lệ lớn lên?”

Côn Nhạc vừa nhấc bình nước lên uống nước, nghe được nửa câu đầu tiên của Ngụy Lệ, liền bị nước sặc, ho khan một tiếng: “Khụ khụ! Tổ tông, lời này không được nói bậy bạ!”

Ngụy Lệ sững sờ: “Em nói bậy bạ cái gì?”

Côn Nhạc ho khan vài tiếng, trịnh trọng nhắc nhở Ngụy Lệ: “Chuyện riêng tư có rất nhiều loại, có nghiêm túc, có không nghiêm túc.”

Ngụy Lệ nhìn Côn Nhạc với vẻ mặt khinh thường: “Đội số 0 có anh, đạo đức tụt dốc rồi.”

Côn Nhạc: “? “

“Khi nãy, anh họ cảm thấy có cái gì đó không đúng.” Nguy Lệ vuốt lông của Tiểu Lệ, giải thích: “Học muội nói có thể đi xuống xem một chút.”

Côn Nhạc tặc lưỡi, chất vấn câu nói của Ngụy Lệ: “Đây không phải là việc công sao?”

Sau đó anh ta giẫm chân tăng ga, chạy theo xe phía trước.

Đoàn xe đi trước, Diệp Trường Minh đi cuối, cố ý kéo dài khoảng cách.

“Anh cảm thấy có chuyện gì?” Triệu Ly Nông ngồi ở ghế phụ hỏi.

Diệp Trường Minh nâng tất cả các cửa sổ xe lên: “Đi ngang qua ngôi làng, tôi có ảo giác mình bị theo dõi.”

Nhưng Điền Tề Tiếu không phát hiện ra vấn đề gì.

Máy bay không người lái bay tới bay lui, không phát hiện điều gì bất thường.

Trên những con đường nhỏ trong ngôi làng, thỉnh thoảng có những động vật chạy ngang qua, nhưng chỉ có vậy thôi, những động vật đó là động vật hoang dã bình thường về kích thước và tốc độ di chuyển.

Hai tay giữ chặt dây an toàn, Triệu Ly Nông nhìn về phía trước mặt xa xăm, chậm rãi hỏi: “Anh là đội trưởng của Dị sát đội số 0, có bao giờ anh gặp ảo giác không?”

Cô nói xong thì quay đầu nhìn Diệp Trường Minh, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh.

Diệp Trường Minh thu hồi ánh mắt, chân giữ ở chân ga, ánh mắt thâm thúy, ngữ khí bình tĩnh: “Không có.”

“Nghĩa là có thứ gì đó đang theo dõi.” Triệu Ly Nông cụp mi mắt: “Chỉ là vẫn chưa tìm ra thôi.”

Mười phút sau, chiếc xe địa hình dừng lại ở giữa đường làng, Diệp Trường Minh xuống xe trước, sau đó Triệu Ly Nông cũng xuống theo, ánh mắt cô xẹt qua cây hoa gỗ lim cách đó không xa, sau đó tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào hai bên đường.