Giây tiếp theo, tôi không tự chủ được, bèn nhìn vào môi Tử Dạ.
Sắc môi của cậu rất nhạt, đường nhân trung ở giữa nhô cao rất rõ ràng (môi trái tim). Khi cậu hé môi, một hình vòng cung duyên dáng hình thành giữa môi trên và môi dưới. Môi dưới của cậu hơi ướt át, vừa giống một cánh hoa mọng nước mà cũng vừa giống miếng thạch trái cây thơm ngon.
Một tiếng cười khẽ khàng bật ra giữa đôi môi. Lúc này tôi mới ý thức được cái nhìn của tôi hết sức lộ liễu.
“Chị ơi, chị muốn hôn lắm, có phải không?”
Ánh mắt chàng trai ngập tràn ý cười, có vài phần ranh mãnh, kèm theo vài phần đắc ý.
Tôi tức tối lườm cậu, nhưng tầm nhìn lại bất giác dừng trên sống mũi cao cao của người trước mặt.
Thình lình, tôi chồm người tới cắn “oàm” một cái vào mũi Tử Dạ.
“?” Tử Dạ sững sờ hết mấy giây.
“Hôn rồi đó.” Tôi nói.
“Ơ, không tính.” Tử Dạ phụng phịu.
Tôi lại chồm người sang lần nữa, sờ sờ vào chóp mũi của cậu. Đối diện với nụ cười đắc ý của cậu, tôi nghĩ thầm: Hừm, cái tên nhóc quỷ nhà ngươi dám làm gì chị đây hả?!
Tử Dạ chăm chú nhìn tôi, dùng tay sờ sờ chỗ tôi vừa “hôn”. Đôi mắt cậu đen lay láy, không biết đang suy nghĩ gì mà yết hầu chậm rãi chuyển động.
Ngay sau đó, tôi bị Tử Dạ đẩy lên giường.
Không hổ là Tử Dạ, tại thời điểm như thế này, cậu vẫn nhớ đưa tay ra sau đỡ lấy đầu tôi.
Tôi hoảng sợ nằm xuống chăn bông, còn Tử Dạ lại nhìn tôi chằm chặp, hai cánh tay cậu chống ở hai bên hông tôi, còn ngực thì phập phồng theo từng nhịp thở nặng.
Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Trong lòng âm thầm gào lên: AAAA!
Tôi xác định! Mình sắp sửa bị hôn rồi!
Là nụ hôn đầu của tôi!
Tôi vô thức nhắm mắt lại!
Thế nhưng khi tôi đã sẵn sàng xong xuôi hết, thậm chí còn ngầm dẩu môi, thì trên miệng lại trống huơ không thấy có gì chạm đến.
Bờ môi Tử Dạ lướt qua cổ tôi. Tôi nghe được tiếng thở gấp gáp đang bị cậu áp chế.
“Giờ không được rồi!” Tử Dạ nói.
… Gì cơ? Có ý gì đây?
Không hôn nữa à?
Cậu áp sát đến thế, không phải để hôn tôi à?
Vậy chứ đang làm gì thế?
Sau một hồi ngượng nghịu và bàng hoàng, cuối cùng tôi cũng chịu nhặt lý trí trở về.
Hơi thở phả vào một bên cổ đã nhắc nhở tôi rằng: Tử Dạ đang đói.
Là cậu đang đói! Đang đói! Đang đói!!!
AAAA! Quê chết mất thôi! Đã bảo đừng có kỳ vọng! Đừng có cho là thật! Đừng có trêu chọc vào cái tên nhóc quỷ đơn giản ngây ngô này mà! Lần này đã biết mùi lợi hại chưa!
Thú thật, tôi muốn lên cơn nhồi máu cơ tim rồi. Dây dưa một lúc lâu, tôi cố rặn ra một nụ cười gượng:
“Xin lỗi nhé Tử Dạ, giờ chị mới nhớ hơn một tháng nay em chưa hút máu, chắc đói cồn cào rồi nhỉ?”
Cậu gồng người lên, vội vàng giải thích:
“Chị ơi, em làm như vậy không phải chỉ là vì muốn hút máu chị! Đối với em, chị không phải chỉ là thức ăn, mà còn là…”
Tên ngốc chết tiệt này càng giải thích mạch máu tôi càng muốn tắt nghẽn hơn. Nếu mà tôi chỉ là thức ăn cho cậu thì tôi… Con dao thái thịt đâu rồi?
Tôi nhanh trí ngắt lời cậu:
“Chị biết, chị biết, chị là một người chị quan trọng của em. Có phải cái câu ‘thích người hay thích đồ ăn’ kia đã tác động tới em mấy ngày nay? Cho nên dù có đói muốn xỉu thì em cũng ráng nhịn không hút máu?”
Tôi xoa đầu Tử Dạ:
“Em không cần để ý nhiều vậy đâu, tần suất lúc trước là cách hai mươi ngày một lần, còn giờ cũng đã một tháng rồi…”
“Em… Em không cần!”
Tôi vòng tay ôm lấy Tử Dạ, ghé cổ mình tới gần cậu:
“Còn mạnh miệng nữa, không muốn uống thật à?”
Giống hệt như tôi mỗi khi đối mặt với đồ ăn, cậu cũng kìm lòng không đậu.
Rõ ràng lần này, Tử Dạ uống cũng không được mấy ngụm, nhưng tôi lại thấy mệt mỏi vô cùng.
Tôi mơ rất nhiều giấc mộng, trong đó có rất nhiều âm thanh, mà tôi lại không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Dường như tôi lại nghe thấy tiếng kéo lê và tiếng hú dài trên căn gác mái.
Mà thôi kệ đi, ngày mai hẵng tính.
Nếu đã sống dai như gián, không có chuyện gì có thể đả kích tôi được. Ngày mai trời sẽ lại sáng ngay thôi.Có lẽ kể từ khoảnh khắc đó, tôi nhận ra bản thân mình sống quá tình cảm, hẳn là tôi nên lý trí hơn. Những chuyện xảy ra gần đây không đơn giản như bề ngoài của nó.
Đầu tiên là hình thái của quỷ hồn. Nếu như Tử Dạ và Châu Minh Minh đều là quỷ, vậy tại sao một người lại có xác thịt, còn người kia tôi chạm vào không trúng?
Thứ hai, liên quan đến những ảo ảnh khủng khiếp trên gác mái như là bức di ảnh, những ngọn nến, những xác chết và vân vân, tới giờ này tôi vẫn không cách nào giải thích được. Sao Tử Dạ lại bị người nhà khóa trên gác mái?
Thứ ba, về phần Tử Dạ, mỗi đêm cậu đều xuất hiện, vậy ban ngày cậu ở đâu? Cậu chết như thế nào? Nhã Nhã và Tử Dạ có mối quan hệ ra sao? Tại sao trong thế giới của cậu, trời lại mưa không ngớt? Cậu nói cậu vẫn luôn chờ đợi tôi là có ý gì?
Thứ tư, nhắc đến Nhã Nhã, cho đến hôm nay có tổng cộng ba lần, tôi cho rằng những nhánh cây khô màu đen có liên quan đến cô ấy. Lần đầu là lần tôi đưa cô nàng về nhà; lần thứ hai là lần tôi mơ thấy ác mộng về những nhánh cây đen khô; còn lần thứ ba là lần “mất khống chế” trong lúc chơi trò chơi. Tất cả những thứ này rốt cuộc là do tôi hoang tưởng hay là sự thật? Tại sao Tử Dạ lại bảo Nhã Nhã “nói năng dối trá”?
Ngẫm nghĩ thật kỹ thì vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, mà Nhã Nhã và Tử Dạ cứ thích đánh đố tôi.
Tôi đã thử đến hỏi bọn họ trực tiếp, nhưng cả Tử Dạ và Nhã Nhã đều rất cao tay trong việc đối phó tôi. Hiển nhiên là vì bọn họ có chuyện gì đó quan trọng cần phải giấu giếm.
Vấn đề là tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự ác ý của cả hai.
Bọn họ không những không làm hại tôi mà còn bảo vệ tôi rất kỹ.
À ừ thì trên hết, hai người họ là hai cái “ô dù” che chở và bao nuôi tôi mà…
Vậy nên tôi không thể mặt dày đi điều tra về bọn họ được.Vào tháng ba, tôi thuận lợi trở thành nhân viên chính thức, đồng thời tiền lương cũng tăng thêm hai nghìn tệ so với ban đầu. Thế nhưng, tôi chờ mãi vẫn không có tin tức của Châu Minh Minh, tôi hơi lo rằng nó không tìm được tôi. Ngay cả Tử Dạ thường ngày không có mấy hứng thú với chuyện của Châu Minh Minh cũng không khỏi an ủi tôi một phen: có thể là do việc “hạn chế di chuyển”, một quỷ hồn trú ngụ trong công viên giải trí đã lâu, nếu muốn đột phá không gian của mình để tìm một người cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Sau đó, từ tháng hai tới tháng ba có một số việc hết sức kỳ bí.
(1)
Chuyện thứ nhất xảy ra vào giữa tháng hai. Có một kênh truyền thông liên lạc với tôi để thực hiện một cuộc phỏng vấn trực tuyến.
Ngay khi vừa được thông báo, tôi liền lên mạng tra thử, rất nhanh đã tìm ra một loạt những tin tức liên quan trên Weibo. Hiển nhiên, ngay từ đầu nó đã nằm trên hot search. Tiêu đề bài báo là: “Trong nhà ma có ma thật, ba vị khách tham quan bị hù phải nhập viện cấp cứu”. Nội dung của bài viết như sau:
Vào lúc 8 giờ 15 phút tối ngày X tháng 2, tại nhà ma của công viên giải trí Happy Valley, có ba nam thanh niên được tìm thấy trong tình trạng bị sốc nặng, phải đưa vào ICU (phòng điều trị tích cực) để cấp cứu. Cũng may chỉ là do kinh hãi quá độ, sau khi cấp cứu bọn họ đều tỉnh lại. Cả ba cùng nói y hệt nhau, rằng trong nhà ma kia có lẫn lộn ma quỷ thật. Thông qua video giám sát, cả ba thanh niên cùng tiến vào nhà ma lúc 7:35, tới tầm 7:37 phút thì biến mất khỏi video giám sát, rồi 22 phút sau xuất hiện trở lại trong một căn phòng cách đó 30 mét. Các nhân viên tại hiện trường không phát hiện bất cứ điểm dị thường nào, nhưng người tổ chức phụ trách nhà ma rất có thể sẽ bị đưa ra trước tòa. Trong số ba thanh niên có một người họ Lục khai rằng anh ta bị kéo lê, rồi linh hồn bị hút đi, khẳng định là do ma quỷ tấn công mình, nên hiện tại tinh thần vẫn còn chưa ổn định. Thanh niên họ Vương bảo rằng anh cảm thấy tuổi thọ của mình đã bị ảnh hưởng, sau khi bị tấn công liền “già đi mười tuổi chỉ sau một đêm”. Theo các chuyên gia, ba người này vốn khỏe mạnh, nhưng do bị kích thích quá mức đã dẫn đến suy giảm nhận thức và rối loạn thần kinh. Về phần bị “ma ám”, rất có khả năng là do hoảng hốt cực độ nên gây ra ảo giác.
Quả nhiên, ba người này chính là Lục Thanh và bạn bè của hắn. Tôi thực sự không biết lúc đó bọn họ đã bị dọa thảm như vậy! Tôi nhớ buổi biểu diễn nhạc nước bắt đầu lúc 8 giờ, 10 phút sau thì kết thúc. Chúng tôi rời khỏi khu vực nhà ma lúc 8 giờ 15. Công viên giải trí ồn ào đến nỗi chúng tôi còn không nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu.
Có điều đúng thật là tôi đã đợi bọn họ trong nhà ma khá lâu, tôi cũng không nhìn thấy cả ba người họ. Sau đó tôi và Tử Dạ đi ra ngoài, lại đợi thêm tầm 10 phút nữa.
Trên mạng có rất nhiều suy đoán về câu chuyện này. Người ta đồn rằng vị trí xây dựng nhà ma này ngày trước là một khu nghĩa địa, những nhân vật giả ma quỷ hôm đó đều là ma quỷ thật. Ba người thanh niên kia vô tình xông vào cõi âm ty nhưng may thay công viên giải trí đông người nhiều dương khí, đặc biệt là vào lúc 8 giờ dương khí lại cực thịnh nên họ may mắn thoát chết trở lại dương thế.
Mấy cái lời tạp nhạp vớ vẩn này, ừm… tôi suýt chút đã tin là thật.
(2)
Có người bị mất tích trên con đường nhà tôi, những tờ thông cáo tìm người được dán đầy trên mấy cây cột điện, đồng hồ điện và bờ tường quanh khu phố. Tôi từng đọc thử thì thấy người mất tích là một người đàn ông người Địa Trung Hải tầm 35 tuổi với thân hình gầy gò và một cặp mắt đờ đẫn.
Tôi cứ cảm thấy người này trông có chút quen mắt. Suy nghĩ nửa ngày trời mới ngỡ ra đó là người hàng xóm từng sống ở căn 610 mà tôi từng gặp một hai lần.
(3)
Rất nhiều lần có tiếng hú vọng lại từ căn gác mái. Mà lúc đó Tử Dạ lại ở bên cạnh tôi. Âm thanh này rõ rệt nhất là vào cuối tháng hai nhưng sang tới đầu tháng ba nó đã đỡ hơn rất nhiều. Tôi hỏi Tử Dạ thì cậu bảo là tôi gặp ác mộng. Tôi hỏi Nhã Nhã thì cô nàng tỏ vẻ như không mấy chú ý. Tôi hỏi bà cụ hàng xóm bên cạnh thì ánh mắt bà nhìn tôi qua khe cửa trông rất quái dị và khó tả. Bà bảo: “Tôi không nghe thấy gì cả.”
(4)
Cuối cùng là vào cuối tháng tư, dường như có kẻ nào đó đang theo dõi tôi.
Lần trước bị gã khách trong quán bar theo đuôi, hành động của hắn rất mực rõ ràng. Song lần này, thỉnh thoảng tôi cảm giác được ánh mắt của “người lạ” nhưng tôi lại không biết hắn là ai, vì hắn thường đi theo tôi một đoạn rồi biến mất.Thứ tư, ngày 30 tháng ba, tôi bỏ quên tài liệu ở nhà nên tranh thủ giờ nghỉ trưa để bắt tàu điện về nhà lấy.
Tôi đứng trước cửa nhà, vẫn chưa mở cửa ra thì đã nghe thấy phía đối diện có một cuộc đối thoại. Tường vách ở khu trọ này tương đối mỏng, thường thì nhà hàng xóm nói chuyện điện thoại tôi đều nghe rõ mồn một. Nếu chăm chú lắng nghe thì có thể biết nội dung câu chuyện là gì.
Đối diện căn của tôi là căn 601, chính là phòng của Nhã Nhã.
“Tôi tìm em lâu như vậy, vất vả lắm mới tìm ra được, vậy mà thái độ của em như thế này là sao?!”
Là giọng đàn ông, giọng nói này tôi thấy có phần quen thuộc.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Nhã Nhã lạnh lùng đáp lời.
Người đàn ông: “Giờ em cô đơn như vậy, không cần anh tới an ủi em một chút sao?”
Nhã Nhã: “Tôi không cần, mời anh đi ra ngoài.”
Thanh âm của người đàn ông càng thêm dâm tà:
“Bớt giả vờ giả vịt, không phải để anh vào đây là vì muốn ấy ấy sao?!”
Cái gã đàn ông này, đừng bảo là Hạ Gia nhé? Đồ đàn ông khốn khiếp xấu xa!
Một cái tát rõ to chợt vang lên.
Nhã Nhã: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra.”
Người đàn ông: “Đã bao lâu em không quan hệ tình dục rồi? Chẳng lẽ em không thấy ham muốn hả?”
Nhã Nhã: “Có cần tôi nhắc nhở chính anh tự tiện xông vào nhà? Với lại chuyện tôi có quan hệ tình dục hay không liên quan gì đến anh? Tôi còn không biết anh là ai nữa.”
Người đàn ông bật cười ha hả:
“Tôi theo đuổi cô ba năm, giờ cô lại bảo cô không quen biết tôi?!”
Nhã Nhã cười nhạt:
“Người theo đuổi tôi xếp tận mấy hàng dài, thậm chí có người theo đuổi những mười năm đấy. Dựa vào cái gì tôi phải quen biết anh?”
Người đàn ông tức muốn hộc máu:
“Cô đắc ý lắm đúng không? Cuối cùng tình yêu đích thực của cô là một thằng bê-đê! Sao, có lần nào nó làm cô thỏa mãn chưa?”
Có một khoảng lặng chừng vài giây, sau đó tôi nghe thấy tiếng thở dài phiền muộn của Nhã Nhã:
“Tôi không thích thấy máu, bởi vì tôi ghét phải đi lau nhà, hơn nữa mùi máu cũng chả thơm tho gì.”
Ngay sau đó, tôi liền nghe “ầm” một tiếng, tiếp theo là những tiếng “loảng xoảng” rối tinh rối mù.
Tôi ra sức đập cửa:
“Nhã Nhã, có chuyện gì vậy? Mở cửa đi!”
Có thứ gì đó bị va đập liên hoàn.
Tôi lo lắng đến nỗi đá mạnh vào cửa: “Nhã Nhã! Mở cửa nhanh đi!”
Một người phụ nữ yếu ớt như cô nàng làm sao đối kháng lại với một người đàn ông! Hẳn là cô nàng đã bị đánh rồi?!
Trời ạ, sao tôi lại ngốc như vậy, nếu đã bị một người đàn ông khống chế thì mở cửa bằng niềm tin ư? Làm sao bây giờ đây?
“Cứu với! Có ai không? Giúp tôi với!” Tôi bắt đầu kêu cứu.
Chỉ có một vài người hàng xóm hé cửa ra rồi lặng lẽ nhìn tôi. Thế nhưng không một ai có ý định tiến đến giúp tôi cả.
Phải báo cảnh sát ngay!
Tôi hoảng loạn lôi điện thoại ra rồi bấm số 110.
Song, chính vào lúc này, cửa nhà chợt mở ra.
Nhã Nhã bình chân như vại đứng ở ngay lối vào. Cô nàng nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại di động của tôi rồi ấn dừng cuộc gọi.
Phòng của Nhã Nhã bay ra một mùi nước hoa nồng nặc.
Cô nàng mặc một chiếc váy màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác. Cô nhìn tôi đầy nghi hoặc:
“Huyên Huyên, cậu làm sao vậy?”
Một vài người hóng chuyện vừa thấy đây chỉ là một trò hề liền quay về phòng.
Tôi vội đẩy cô nàng ra và nhìn vào bên trong:
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ban nãy mình nghe tiếng cậu cãi nhau với một người đàn ông, có phải hắn định tấn công cậu không? Cậu có bị thương không?”
Nhã Nhã xoay một vòng trước mặt tôi:
“Mình vẫn ổn mà. Cậu nhìn nè, trong phòng chỉ có mỗi mình mình thôi.”
Cấu trúc phòng của Nhã Nhã cũng giống với phòng tôi, có một nhà vệ sinh, một phòng khách nhỏ và một phòng ngủ, thêm vào đó là một cái ban công cùng một phòng bếp nhỏ. Tôi đi quanh một lượt, xác định chỉ có mỗi mình Nhã Nhã trong nhà.
“Sao ngộ vậy ta, rõ ràng hồi nãy mình nghe tiếng cãi nhau rất lớn, chẳng lẽ đều là ảo giác?”
Nhã Nhã nghĩ một chốc, rồi bật lớn âm lượng của ti vi bằng điều khiển.
Kế tiếp, tôi liền nghe được âm thanh cãi vã từ một bộ phim truyền hình.
Giờ khắc này, nam chính đẩy nữ chính lên tường, cửa sổ bên cạnh mở toang.
Nam chính: “Rốt cuộc tôi phải làm sao thì em mới chịu chấp nhận tôi!”
Nữ chính điên cuồng đẩy anh ta ra: “Nếu anh không cút khỏi đây thì tôi sẽ nhảy xuống dưới ngay lập tức!”
Tôi sửng sốt:
“Ủa vậy là vừa nãy những gì mình nghe là lời thoại của phim à?”
Nhã Nhã mỉm cười:
“Chắc là vậy rồi, lúc nãy mình bật tiếng có hơi lớn nên không nghe cậu gọi cửa. Lúc sau mình mới tắt tiếng đi.”
Tôi chau mày:
“Nhưng hồi nãy mình nghe thấy giọng của cậu mà.”
Không đúng, khi ấy tôi trực tiếp nhận định giọng của người phụ nữ đó là Nhã Nhã nên không hề nghĩ tới khả năng nào khác. Giờ nghe lại giọng của nữ chính trong phim lại thấy giống với giọng Nhã Nhã.
Ngay cả khi… Ngay cả khi vừa rồi Nhã Nhã quả thực có xung đột với một người đàn ông nào đó, nhưng giờ có thể ra mở cửa cho tôi, thì đồng nghĩa với việc cô nàng cũng không bị xâm hại. Có lẽ cô đã thực hiện hành vi tự vệ chính đáng. Việc này cứ đến báo thẳng với cảnh sát là được, cũng không có lý nào cô lại phải giấu tôi. Trừ phi, Nhã Nhã có nguyên nhân riêng nào đó không thể trình bày với cảnh sát. Hoặc là vì nếu báo cảnh sát rồi sẽ phanh phui ra một số chân tướng không thể để người khác biết được?
Có phải là tôi nghĩ quá nhiều rồi hay không?!
Bất luận thế nào, bây giờ sự thật chỉ là: Một căn phòng bé tí như vậy không thể giấu một người đàn ông to xác, nhất định là tôi nhầm lẫn rồi!
Tôi thấy hơi ngượng ngùng:
“Ui, là mình nhạy cảm quá. Hóa ra cậu cũng coi mấy bộ phim tâm lý gia đình này à?”
Nhã Nhã: “Lúc rảnh rỗi không có gì làm mình coi cho vui, để giết thời gian ấy mà.”
Tôi quan sát căn phòng của Nhã Nhã, trên chiếc bàn đơn sơ có một chiếc túi cùng với vài quyển sách quá cao cấp so với trình độ của tôi. Trông nó thật đơn giản với một chiếc tủ quần áo khóa kín và một chiếc giường đơn bạc.
Không nhịn được, tôi bất giác thở dài:
“Cậu dùng chăn mùa hè để đắp sao? Cậu đúng là không sợ lạnh thật.”
“Lâu rồi mình không biết tới cảm giác lạnh là gì.”
“Ở bên kia mình có một chiếc chăn dày hơn chút, để mình về lấy qua ngay cho cậu.”
Nhã Nhã nhìn tôi mỉm cười. Tôi là một người rất năng nổ, không bao lâu liền đem chăn sang, rồi giúp cô nàng trải ra đàng hoàng.
Lúc đi ngang qua tủ quần áo, tôi bỗng chú ý đến một ít chất lỏng nhỏ màu đỏ trên sàn ngay dưới tủ quần áo.
“Đó là mứt dâu í. Sáng nay mình ngồi trên giường ăn, ai dè lại bất cẩn làm bẩn sàn nhà.”
Tôi ngửi thử, đúng là mứt dâu.
Tôi đi ngang qua tủ quần áo rồi dặn dò cô nàng:
“Sau này nếu lỡ đâu có gặp nguy hiểm, cậu nhất định phải nói với mình nhé! Cho dù mình đang đi làm thì cậu cũng nhớ gọi điện biết không?!”
“Rồi rồi, mình biết rồi. Huyên Huyên, cậu vẫn phải đi làm à?”
Có một giọt nước rơi trên gáy tôi và trượt xuống dưới. Nó rất ấm.
Tôi nhìn Nhã Nhã:
“Nhã Nhã, phòng cậu cũng bị dột hả?”
Nhã Nhã trầm mặc một lúc. Trong tích tắc, có một tia tàn nhẫn chợt lóe lên trong ánh mắt cô nàng:
“Nếu bị dột thì phải làm sao?”
Tôi: “Gọi thợ ống nước đến sửa. Chủ nhà bảo trên gác mái có một vết nứt do động đất, sửa một buổi là được à. Để mình đưa danh thiếp của công ty sửa chữa cho cậu.”
Nụ cười của Nhã Nhã dần ấm áp trở lại:
“Ừ, ok. Huyên Huyên chu đáo ghê. Sắp hai giờ tới nơi rồi, cậu mau đi làm đi.”
“Ừm, ừm.”Tôi quay trở về phòng của mình rồi khóa cửa lại.