Căn Hộ Có Quỷ

Chương 45: Trước khi vì sao rơi xuống



Dịch: Amelie.Vo

Đêm thứ hai này, tôi ngủ không được quá mười lăm phút.

Thuốc an thần chỉ có thể khiến Tử Dạ ngủ hai tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh dậy, tính khí cậu trở nên cuồng bạo, không cách nào tự khống chế được. Cậu cố gắng phá hủy mọi thứ xung quanh, đồng thời cũng manh động muốn hủy hoại chính mình. Cậu đưa tay cào gãi cơ thể, để lại những vết xây xước đáng sợ, máu me khắp người. Tôi và bác Vinh phải hì hục rất lâu mới có thể trói tay chân của cậu lại.

Thi thoảng khi cơn hoảng loạn phát tác ảnh hưởng đến hô hấp, Tử Dạ thoạt nhìn như không thở được. Tim cậu đập cực nhanh, còn người toát mồ hôi lạnh. Tôi ôm lấy Tử Dạ và liên tục bảo cậu “Hít thở sâu! Hít thở sâu!”. Sau đó, tôi lẩm nhẩm hát bên tai cậu, cứ nhớ được gì là tôi lại hát cái đó, còn tay thì không ngừng vuốt vuốt lưng để vỗ về cậu.

Sau đó, tôi xòe tay ra trước mặt hai người chúng tôi, dùng tay diễn theo một vở hài kịch. Lâu lâu, tiếng cười nói cùng âm nhạc của vở kịch lại vang lên, cơ hồ làm cho căn phòng ấm áp hơn hẳn. Quấn cậu trong lớp chăn bông, tôi ôm cậu thật chặt và không ngừng líu lo:

“Tử Dạ là một cậu bé ngoan nên cũng phải ngủ thật ngoan nè, rất mau sẽ khỏe lại thôi.”

Cho đến tận sáu giờ sáng, cuối cùng Tử Dạ cũng đã thiếp đi.

Trong khi đó cái người thức trắng đêm là tôi, không phải không muốn ngủ, mà là ngủ không vào.

Chỉ cần mí mắt sụp xuống, giây tiếp theo tôi liền sẽ giật mình dậy. Vậy nên tôi dứt khoát khỏi ngủ, đi dọn dẹp nhà cửa và nấu đồ ăn sáng.

Cả buổi sáng ngày thứ ba này, tôi ngồi ở đầu giường ngắm Tử Dạ.

Cậu an tĩnh nằm trên giường, mái tóc đen nhánh mềm mại được đặt trên chiếc gối nhuốm máu. Đường nét trên gương mặt cậu đẹp tựa tranh, mắt sâu, mũi cao, nửa gương mặt trái có vết sẹo, nhìn không giống người thật.

Nhịn không được, tôi đưa tay chạm vào đôi hàng mi cũng dày và mềm tương tự với mái tóc của cậu. Chúng phết qua ngón tay tôi như một chiếc lông quạ, để lại cảm giác buồn buồn nhồn nhột.

Khi ngón tay tôi chạm nhẹ vào vết thương bên mắt trái, hàng mi cậu khẽ rung rung.

Như những miếng dán sticker dùng trang trí, vết sẹo của cậu nhanh chóng bong ra.

Vì vậy, tôi cẩn thận cầm một góc của lớp da chết trên vết sẹo và tước nó ra một cách nhẹ nhàng.

Từng chút rồi từng chút một, tôi xé bỏ vết sẹo của Tử Dạ.

Hệt như một con rắn thời kỳ lột da.

Nửa gương mặt trái vẹn nguyên của Tử Dạ hiện ra ngay trước mặt tôi, khiến tôi mải nhìn đến quên cả chớp mắt.

Lúc này, tôi nhìn thấy lớp da của cậu cũng theo đó mà bong tróc và nứt toác.

Máu tươi bỗng chốc chảy ra, ban đầu là một đường, hai đường, sau đó hết mảng máu này đến mảng máu khác.

Cho đến tận khi cậu biến thành một huyết nhân, toàn thân đẫm máu.

AAAAAAAAAA…

Tôi choàng tỉnh dậy.

Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo. Tử Dạ ngồi trên giường, ngoại trừ chiếc vòng trên cổ thì tất cả những sợi xích cùng dây trói trên người cậu đều đã biến mất. Cậu chăm chú nhìn tôi bằng đôi con ngươi đen lay láy.

Tôi dụi dụi mắt, nhìn lom lom vào gương mặt Tử Dạ, cảm thấy hết sức bất ngờ.

Ông trời ơi, đâu ra khuôn mặt đẹp hoàn hảo này thế? Có phải tôi còn nằm mơ hay không?

“Em, em là Tử Dạ đấy à?”

Cậu không trả lời, hẳn là vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhân tính nên chưa kịp nhận ra tôi.

Tôi chạm vào mặt cậu:

“Vết sẹo của em đâu rồi?”

Đúng vậy, cái vết sẹo bên má trái của cậu mất tiêu rồi!

Không phải chỉ có ở mặt, mà trên cổ cũng chẳng thấy đâu!

Tôi cởi áo Tử Dạ ra. Quả nhiên, những vết sẹo ở phía sau lưng cũng triệt để tiêu biến!

“Em… em… đói… rồi.” Giọng cậu ngắt quãng.

“Đợi chút, có ngay!”

Lại là một lần đút ăn dài dằng dặc khác. Có điều lần này, Tử Dạ rất hợp tác.

Song, cũng giống ngày hôm qua, sau khi mớm xong rồi, cậu vẫn không chịu buông tha cho tôi. Chỉ khi máu trong miệng tôi được quét sạch sẽ từng tấc một, khi tôi gần như không thở nổi nữa, cậu mới nhả tôi ra.

Tử Dạ ôm chặt lấy tôi, không để tôi rời đi dù chỉ là một phút. Để ngăn cản việc tôi bỏ rơi mình, cậu đã làm một hành động ngược đời: xích tay tôi lại bằng chiếc vòng tay nối với chiếc vòng cổ của cậu. Kết quả là, cả tôi và cậu đều không thể động đậy, cứ thế nằm ngay đơ trên giường.

“Tử Dạ, em đã hồi phục lại thần trí chưa?” Tôi hỏi.

“Chị ơi.” Cậu khẽ gọi tôi.

Tôi thở phào một hơi:

“Ba ngày hồi phục này, chị thiệt nể chị quá. Oáp, buồn ngủ chết đi được, để chị ngủ một lát nhé.”

Vậy nên tôi đã đánh thẳng một giấc cho tới tối.Việc cai nghiện thành công, Tử Dạ đã hồi phục được sớm hơn nửa ngày. Về sau này, chỉ cần cho cậu uống máu mỗi tuần một lần là đủ. Buổi tối, sau khi bác Vinh đến khám, Tử Dạ liền thiếp đi. Tôi cũng về lại phòng của mình, ăn một ít đồ rồi ngủ tiếp.

Lúc tôi tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì đã là 12:30.

Tôi bỗng tỉnh táo ngay tức khắc. Á, Châu Minh Minh!

Thôi tiêu rồi, Châu Minh Minh bảo đợi tôi lúc 12 giờ! Giờ đã quá ba mươi phút rồi! Ơ mà nó đang ở đâu?

Vội vã bật dậy khỏi giường, tôi nhận ra cửa sổ phòng mình không đóng. Một bóng dáng be bé đang ngồi xổm ngoài ban công nhỏ hẹp, thắp một que pháo hoa trong màn đêm tăm tối.

“Minh Minh!” Tôi kêu lên.

Nó quay đầu lại nhìn tôi, pháo hoa trong tay phát ra tiếng xì xèo:

“Chị hai, chị tỉnh rồi hả?”

“Xin lỗi em nhé.” Tôi ngáp một cái rõ to: “Chị buồn ngủ quá nên ngủ lố giờ hẹn. Em đợi chị có lâu không?”

“Không sao ạ.”

Kỳ thực, câu hỏi của tôi có hơi thừa thãi. Bên cạnh nó có một đụn tàn pháo, hẳn là đã đợi rất lâu rồi. Thậm chí có khả năng là ngày nào nó cũng đều tới đây nghịch pháo hoa, vì dù sao mấy bữa nay tôi cũng không về phòng.

Tôi thực cảm thấy có lỗi, bèn khoác áo vào ngồi xổm bên cạnh nó:

“Em muốn làm gì? Chị sẽ làm cùng với em.”

Minh Minh không trả lời, chỉ tập trung xem pháo hoa sáng rực.

Pháo hoa cháy liên tục tựa như một đóa hoa kỳ lạ nở rộ vào ban đêm, được tô điểm thêm bởi những “cánh hoa” dài và mỏng. Ánh sáng phát ra từ những “cánh hoa” ấy đang nhảy múa trong mắt đứa nhỏ. Nó mải mê ngắm nhìn hồi lâu rồi tặng tôi “đóa hoa” kỳ lạ đó.

Dưới ánh sáng lấp lánh, đôi hàng mi của nó như phủ một tầng tuyết trắng:

“Em có giống với chàng hoàng tử trong truyện cổ tích tặng cho người trong tim mình đóa hoa đẹp nhất hay không?”

“Giống chứ! Giống lắm luôn.”

Tôi đón lấy que pháo hoa, thốt lên lời từ tận đáy lòng:

“Về sau Minh Minh sẽ gặp được người mình yêu mến, đến khi ấy sẽ cùng người đó đốt pháo hoa nè.”

“Em vẫn luôn muốn được ngắm pháo hoa với chị một lần.” Nó dường như không nghe thấy lời tôi nói.

“Ừm, mai mốt tụi mình vẫn còn rất nhiều cơ hội.”

Nhìn những chùm pháo hoa cháy sáng, tôi không hề nhận ra rằng chúng đã sắp tàn.

Chúng cố giãy giụa để nhấp nháy vài lần, để rồi cuối cùng từ từ lụi tắt.

Màn đêm tưới lên bóng dáng của Châu Minh Minh, khiến nó trở nên hư hư thực thực.

“Nhưng mà chị hai ơi, lỡ như sau này không còn cơ hội nữa thì sao?”

“Sao lại không còn cơ hội chứ! Tối nào tụi mình cũng sẽ chơi pháo hoa với nhau. Chị còn mua cho em nhiều thật là nhiều đồ chơi. Đợi chơi chán rồi, mình sẽ đi mua nhiều đồ chơi khác nữa.”

Châu Minh Minh nhìn vào khoảng không vô định, cơ hồ đang cùng tưởng tượng với tôi. Chiếc bóng của cậu ảm đạm đến mức người ta không thể nhìn rõ được.

“Chị hai ơi, ngày mai chị định thế nào?” Nó hỏi.

“Mai là 23 tháng 4! Làm sao chị quên ngày sinh nhật của em được chứ? Hay là chị gọi Tử Dạ và Nhã Nhã tới đây, tụi mình cùng nhau ăn một bữa cơm thật ngon nhé?”

Nó lắc đầu:

“Ngày mai vừa hay là thứ bảy. Chị hai dành thời gian của một ngày cho em đi.”

Tôi nghĩ ngợi một chút. Dù Tử Dạ đã qua khỏi giai đoạn cai nghiện, nhưng công việc cũng đã sắp chất thành núi luôn rồi, nhiều email tôi còn chưa trả lời, không biết ngày mai có deadline gì phải hoàn thành không nữa.

“Thỉnh cầu cuối cùng của em đấy, đồng ý đi mà chị.”

“Gì mà cuối cùng!”

“Em đùa chút thôi.”7 giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, tôi bị Châu Minh Minh đánh thức. Nó “lấy” lại có dáng vẻ của người bình thường, mặc một chiếc áo khoác dù ở ngoài, đeo thắt lưng bản to, mang một chiếc quần màu be và một đôi bốt da cổ ngắn.

Tôi híp mắt nhìn nó:

“Chu choa, bạn nhỏ này, hôm nay biết ăn bận quá hen?”

Nó lúng túng kéo tôi ngồi dậy:

“Gần tám giờ rồi, chị gái lười biếng, dậy mau lên đi!”

Tôi đưa tay xoa đầu nó:

“Ôi sao tóc em dày thế, chia bớt cho chị một nửa xem? Chị sắp hói tới nơi rồi nè!”

Ngờ đâu tóc nó bị tôi sờ loạn thành quả đầu của Kim Mao Sư Vương (trong Ỷ thiên đồ long ký). Nó vuốt sơ sơ lại mái tóc rồi đội một chiếc nón màu vàng tươi. Đúng là trẻ tuổi mới sung sướng làm sao, ăn bận kiểu gì nhìn cũng thấy đẹp.

Nó đẩy tôi vào phòng tắm để đánh răng, rửa mặt, thay quần áo và trang điểm. Minh Minh thực sự rất chu đáo, còn mua cả bữa sáng cho tôi.

Lúc cả hai chúng tôi ra khỏi cửa, vừa hay đụng phải Nhã Nhã.

Vẻ mặt Nhã Nhã đầy hoài nghi:

“Mới sáng sớm mà hai chị em đi đâu vậy?”

Tôi: “Hahaha, hôm nay là sinh nhật nó…”

Châu Minh Minh lập tức che miệng tôi lại:

“Không liên quan gì đến chị.”

“Huyên Huyên à, sao cậu vẫn chưa đeo lại sợi dây chuyền mình tặng thế?” Nhã Nhã hỏi.

“À, để lần sau nhớ mình sẽ đeo.”

Tay cô nàng khẽ vòng một vòng, sợi dây chuyền đã được đeo lên cổ tôi một cách hoàn hảo.

Thôi được rồi, cô nàng là một con quỷ cường đại, không có gì là không thể làm hết.

“Vậy đi chơi vui nhé. Mình về ngủ nướng tiếp đây.” Nhã Nhã cười tít mắt.

Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi đi xuống cầu thang, Châu Minh Minh liền giựt sợi dây chuyền trên cổ tôi xuống. Sợi dây trong tay nó hóa thành những mảnh vụn vỡ rồi bị gió cuốn bay đi.

“Châu Minh Minh! Sợi dây chuyền này quan trọng lắm đấy! Sao em lại làm vậy!” Tôi la lên.

“Cô ta tạm thời lấy vài miếng lá khô để tạo thành vòng cổ cho chị mà chị cũng tin nữa à? Sợi dây chuyền thật sự còn nằm ở trong ngăn kéo trong phòng chị đấy.”

“Thật ư?”

“Đúng vậy, nếu không chị quay về kiểm tra thử đi?”

“Thôi được rồi, chị tin em. Hôm nay tụi mình đi đâu thế?”

“Em muốn quay về nhà với chị, có được không?” Nó vừa nói vừa lấy ra một quyển sổ tinh xảo từ trong ba lô.

“Trở về ngôi nhà hồi trước tụi mình ở sao? Vậy giờ đi đâu trước?”

“Chị cứ đi theo em là được.” Nó mở quyển sổ ghi chép ra, nhưng lại không cho tôi xem, mà cứ làm bộ thần thần bí bí.Lúc ngồi trên xe bus, Châu Minh Minh hơi buồn ngủ, nên dựa vào người tôi ngủ thiếp đi. Nhân cơ hội đó, tôi liền cẩn thận mở “tấm bản đồ bí mật” của nó ra. Quyển sổ này thoạt nhìn cũ mèm cũ mốc, nhưng lại hết sức quen mắt. Tôi nhìn cả nửa ngày trời mới nhớ. À, thì ra đây chính là quyển sổ mà mẹ tôi dùng để ghi chép thu chi, đã bị nó trưng dụng làm của riêng rồi!

Ôi vãi! Trên quyển sổ chi chít chữ viết và hình ảnh được tô đủ thể loại màu sắc, quả nhiên cái thằng nhóc này đã lập âm mưu từ lâu!  

Bản đồ bí mật này được đặt tên là “Một ngày với chị hai của mình”.

Góc bên trái của bản đồ có vẽ hình một bé gái nắm tay một bé trai. Cô bé gái đeo một chiếc khăn quàng đỏ còn cậu bé cao ngang thắt lưng của cô thì mặc một bộ áo yếm liền quần màu xanh da trời và đội một chiếc mũ lưỡi trai màu vàng tươi. Nét vẽ này, chậc… bé gái thì mắt to mắt nhỏ, cả hai đứa nó đầu chỉ có phân nửa hình chữ U, đầu thì to mà người thì nhỏ. Tôi nghi là nó vẽ hồi còn bé!

Địa điểm đầu tiên: Trường mẫu giáo XX!

Chị hai đưa mình về nhà!

Thiệt giỏi ghê! Kế bên địa điểm còn có một kế hoạch ngắn được ghi chú tỉ mỉ rõ ràng! Nét chữ tròn trịa ngây ngô như vậy, đừng bảo là nó viết hồi 6 tuổi đấy nhé!

Tôi cười trộm rồi tiếp tục xem.

(Những chữ in nghiêng bên dưới là những chữ Minh Minh không biết viết)

Địa điểm thứ hai: Công viên nhỏ Mộng Mơ

Chị hai chơi bập bông bập bênh với mình và mua cho mình kẹo mút (mình đói rồi)

Địa điểm thứ ba: Hẻm XX

Chị hai dắt mình đi xem cá vàng và mua kẹo chua chua. Mình muốn ăn kẹo chua chua lắm! (vẽ hình mặt khóc T__T)

Địa điểm thứ tư: Cửa nhà

Chị hai đo chiều cao cho mình. Mình lùn hơn chị hai nhiều lắm. Mẹ bảo khi nào lớn mình sẽ cao hơn bố nữa cơ. Ước mơ của mình là cao 1 mét 8!

Địa điểm thứ năm: Ở nhà

Tổ chức sinh nhật cùng chị hai. Mình hy vọng năm nào cũng được ăn sinh nhật với chị hai! (vẽ một hình bé gái và một chú gấu con)

Những nét chữ trước đó cực kỳ trẻ con. Nhưng đến nét chữ sau cùng có thể nhìn ra mới bổ sung vào không bao lâu, bởi vì nó được dùng bút màu đen để viết vào với những con chữ nghiêng nghiêng.

Địa điểm thứ sáu: Ban công

End

Địa điểm cuối cùng chỉ viết hai chữ “ban công” và một chữ “end”. Nghĩa là sao thế?

Nhưng mà trời ạ, mấy cái này dễ thương quá đi mất!

Nhất định là hồi bé nó viết rồi! Không ngờ là vẫn còn giữ đến tận bây giờ.

Tôi lẳng lặng bỏ quyển sổ hướng dẫn của nó vào trong ba lô, vờ như chưa nhìn thấy gì cả.

Cái thằng nhóc đáng yêu này quả nhiên tuân theo kế hoạch của mình mà thực hiện từng bước một, thậm chí nó còn có chút tài năng về diễn xuất. Ví dụ như rõ ràng đang mang dáng vẻ một người lớn nhưng nó lại nhất quyết muốn giả bộ “bồn chồn ngóng đợi chị hai tới rước ở nhà trẻ” cho đến tận khi “trông thấy chị hai đang đứng dưới gốc cổ thụ đối diện trường mầm non”.

Thú vị thật! Đúng là bạn nhỏ ngây ngô còn chưa muốn lớn. Được, vậy thì tôi cứ chơi với nó thôi.

Tuy nhiên, tôi có hơi lo âu. Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua, không biết công viên nhỏ ngày trước có còn hay không nữa? Nhà cũ của chúng tôi cũng đã bị phá dỡ. Nếu những hoài niệm tưởng tượng này tan thành mây khói, không biết nó có thất vọng hay không?

May mắn thay, hết thảy những gì trong quá khứ dường như vẫn còn nguyên vẹn.

Chúng tôi đi đến công viên nhỏ Mộng mơ để chơi bập bênh và cầu trượt. Ở cổng vào công viên, tôi còn mua một cây kẹo mút có hương vị hệt như hồi nhỏ. Chúng tôi đi qua con hẻm Hoa Điểu thân thuộc để xem cá vàng, sờ những chú rùa, đụng vào cây xương rồng và vớt nòng nòng trong một cửa tiệm vô danh nào đó. Cả hai thực sự tìm được kẹo chua chua đựng trong hộp thiếc mà hồi bé chúng tôi thích ăn nhất, đồng thời mua ngay một hộp.

Tranh thủ lúc năng lượng còn tràn trề, cứ đi bộ đến đâu là chúng tôi sẽ dừng lại chụp ảnh, nếu mệt thì tìm đại một chỗ để nghỉ ngơi, còn đói bụng thì tùy tiện vào một quán nào đó để ăn đỡ.

Châu Minh Minh dựa vào vai tôi và nói:

“Chị hai, không biết chị có còn nhớ không? Có một lần bố mẹ cãi nhau làm vỡ rất nhiều đồ đạc. Chị đã kéo em chạy đi mà tụi mình còn chưa kịp mang dép. Sau đó, chị dẫn em đến ngồi tại một băng ghế đá ven đường. Em buồn ngủ quá nên đã ngủ quên trên đùi chị.”

Tôi bật cười:

“Sao mà chị lại không nhớ cho được. Lúc ấy ngồi ngoài đường một hồi lạnh quá nên tụi mình phải đi về nhà.”

“Em cứ khóc rấm rứt bảo rằng mình đi không nổi, nên chị đã cõng em về. Đêm đó lạnh ơi là lạnh nhưng lưng của chị hai lại ấm ơi là ấm.”

“Lúc đó chị sợ bố mẹ không chịu mở cửa cho tụi mình vào nhà. Ai ngờ đâu lúc bố mẹ phát hiện ra tụi mình đi lạc mất thì lo lắng vô cùng nên đã báo cảnh sát. Mà tính ra trí nhớ của em cũng tốt thật ấy nhỉ, lúc ấy em mới có 5 tuổi thôi mà đã nhớ rõ ràng đến vậy.”

Châu Minh Minh mỉm cười:

“Có lẽ là do tuổi thọ của em quá ngắn, nên từ khi có ý thức, mỗi một chuyện xảy ra em đều nhớ rõ rành mạch. Sau khi chết đi, những ký ức ấy liên tục luân chuyển trong tâm trí em như một vòng tuần hoàn. Thật ra cảm giác này hết sức khó chịu, bởi vì em luôn cảm thấy rằng bản thân mình bị cự tuyệt, bị lãng quên và bị tan biến.”

Tôi khẽ chau mày:

“Minh Minh.”

Nó cười nhẹ:

“Nhưng không sao, vì mọi thứ sắp đến điểm cuối rồi.”

Châu Minh Minh kéo tay tôi đi về hướng con phố quen thuộc.

Đó là con đường dẫn vào nhà tôi, xung quanh có không ít những ngôi nhà mái ngói thấp lè tè, thoạt nhìn rất cũ kỹ và xập xệ. Tuy thế, nhà cửa nơi đây mang lại cảm giác cổ xưa, dưới ánh tà dương, càng tăng thêm nét độc đáo. Nơi nào cũng có dấu vết của hai chúng tôi: trên tường có viết tên hai đứa, những dấu chân trên con đường đổ xi măng, những món đồ chơi được chôn dưới gốc cây. Khắp chung quanh, đâu đâu cũng là kỷ niệm.

Không biết tự bao giờ, chúng tôi đã đến nơi rồi.

Một tòa nhà với màu sơn loang lổ, nền móng lung lay muốn đổ, như một cụ ông sắp sửa vào hòm. Thế nhưng…

“Nhà của chúng ta không phải bị dở bỏ rồi sao? Sao nó vẫn còn ở đây thế?” Tôi cực kỳ sửng sốt.

“Nó vẫn chưa kịp phá bỏ mà, chị hai quên rồi ư?” Châu Minh Minh nói.

Đối diện với ánh mắt trong veo của nó, tôi nhất thời bối rối. Hình như nó vẫn chưa bị dở bỏ thật thì phải?

Nó hào hứng chạy vào bên trong.

Tôi hô to từ đằng sau:

“Thang máy! Đi thang máy!”

Nó cười nói:

“Không phải hồi nhỏ tụi mình toàn leo thang bộ sao?”

Khoảnh khắc này, tôi dường như đã quay ngược thời gian trở về quá khứ.

Châu Minh Minh chạy phía trước tôi. Cứ lên một tầng là nó lại giậm chân thật mạnh để đèn cầu thang bật sáng.

Thi thoảng nó lại dừng lại đợi tôi và nói:

“Sắp tới rồi chị hai ơi!”

Tôi thầm cảm tạ bản thân đã sống ở tầng sáu, nên việc leo cầu thang như thế này đối với tôi không có vấn đề gì. Thế nhưng với tốc độ kia của nó, tôi thật tình đuổi theo không kịp. Vả lại không hiểu sao tôi cứ có cảm giác tòa nhà này cao mút chỉ, không có điểm dừng!

“Chị đi hết nổi rồi Minh Minh, đợi chị với.”

“Sắp tới rồi mà!”

“Hây! Sao em khỏe dữ vậy!”

“Chị hai ơi, tới rồi nè!”

Cuối cùng

Tôi đứng trước căn hộ 803 thở không ra hơi. Châu Minh Minh đã mở cửa sẵn.

Tôi nhắc nhở:

“Bạn nhỏ, không phải em còn muốn chị đo chiều cao cho em sao?”

Châu Minh Minh hơi nghi hoặc:

“Sao chị biết.”

“Hehe, chị đi guốc trong bụng em mà, sao không biết cho được?”

Nó mỉm cười:

“Chị nói thật không đó?”

Bức tường vẫn lưu giữ những hồi ức xưa cũ. Ban đầu, là bố tôi đo chiều cao cho hai chị em chúng tôi, tôi cao hơn Minh Minh rất nhiều. Sau đó, là tôi đo chiều cao cho nó, từ 88 cm đến 1 mét 21.

Còn bây giờ ư?

Nó đứng thẳng lưng dựa vào tường. Tôi bèn đi nhặt một cục đá nhỏ dưới đất.

Lần này, tôi phải nhón chân lên để đánh dấu.

“Đạt được chiều cao lý tưởng rồi có cảm nhận gì hay không hả bạn nhỏ Minh Minh?”

Châu Minh Minh cười đáp:

“Có thể được nhìn xuống chị hai thật tuyệt ạ.”

Hừ!

Châu Minh Minh mở cửa nhà. Một quầng sáng màu vàng ấm áp tràn ra bên ngoài.

Tôi chậm rãi bước vào, thật không dám tin vào mắt mình nữa.

Một làn gió ấm thổi qua.

Tôi nhìn thấy bố mẹ đang ngồi ở hai bên trên đệm lót sàn và ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Trên chiếc bàn trà có một bữa ăn thịnh soạn, và một chiếc bánh gấu lớn hai tầng ở ngay chính giữa!

“Bố? Mẹ? Con đang nằm mơ ư?”

Mẹ tôi ngồi dậy đi về phía chúng tôi:

“Con vào nhà mà không biết thay dép à. Mẹ vừa mới lau sàn đó!”

Bố: “Hôm nay sinh nhật Minh Minh, mẹ con bận rộn nấu nướng cả buổi chiều mới làm được bấy nhiêu đồ ăn đấy.”

Mẹ: “Ông lắm lời thế. Hai đứa mau vào rửa tay rồi ra ăn cơm!”

Tôi vốn dĩ vẫn chưa tin được:

“Chúng ta đang đóng phim à?! Mẹ, không phải mẹ vẫn ở vùng ven biển sao? Sao mẹ lại về đột ngột vậy? Bố, không phải bố tái giá rồi sao, bố đã nói cắt đứt quan hệ với con và mẹ rồi, sao giờ bố lại về đây?”

Mẹ: “Ở ngoài lâu ngày mới thấy chỉ có về nhà mình là tốt nhất.”

Bố tôi thở dài: “Chỗ này mới là nhà của bố. Chỉ có hai đứa mới là con của bố.”

Tôi nắm lấy tay Châu Minh Minh:

“Nhất định là chị đang nằm mơ rồi! Bố và mẹ sao lại…”

“Chị hai, mình vào rửa tay trước đi.” Châu Minh Minh dắt tôi vào phòng tắm để rửa tay.

Không gian chật hẹp, ánh sáng mờ mờ, đến cả mùi hôi nhàn nhạt của ống nước cũng trở thành một loại ấm cúng. À còn có cục xà phòng thân thương, chiếc lược chải đầu thân thương và chai keo xịt tóc thân thương nữa.

Hai chúng tôi đến ngồi cạnh bên bố và mẹ.

Bố: “Hay là hát mừng sinh nhật trước nhỉ? Đã bao lâu rồi không tổ chức một bữa sinh nhật giống như vầy cho con trai cưng của bố?”

Mẹ: “Ông làm màu quá.”

Dứt lời, mẹ liền thắp mười sáu ngọn nến, đội lên đầu Châu Minh Minh một chiếc vương miện bằng giấy rồi tắt đèn.

Mười sáu tuổi.

Tuổi mười sáu mới đẹp đẽ xiết bao!

Ngày sinh nhật mới tuyệt vời xiết bao!

Gia đình nhỏ mới trọn vẹn xiết bao!

Chừng như Châu Minh Minh chính là chàng hoàng tử bé được mọi người chào đón. Sau khi ước nguyện trước ánh nến lung linh, nó liền thổi tắt những ngọn nến.

Đúng vào lúc này, thình lình tôi nghe thấy tiếng pháo nổ vang trời.

Bên ngoài cửa sổ, từng chùm pháo hoa lộng lẫy đang nở rộ.

“Minh Minh! Pháo hoa kìa!” Tôi ngây ngốc.

Giờ đã là mười giờ rồi à? Công viên giải trí đang bắn pháo hoa ư? Nhưng mà pháo hoa này trông lớn lắm! Thật là đẹp quá! Như thể nó đang bắn cho chúng tôi ngắm vậy!

Châu Minh Minh bước ra ngoài ban công, còn tôi đuổi theo sau. Khoảnh khắc ấy tôi thậm chí không ý thức được rằng: làm thế nào nhà tôi lại có một cái ban công rộng đến thế mà không có lấy một cái lan can chắn lại?

Thanh âm của nó rất khẽ khàng, giữa những tiếng nổ đì đùng của pháo, nghe càng thêm hư ảo.

“Kỳ thực, những gì chị thấy không phải là pháo hoa, mà là những ngôi sao đang phát nổ.” Nó nói: “Trước khi rơi xuống, chúng sẽ nổ tung và phát ra ánh sáng rực rỡ. Sau khi chết đi, chúng trở thành những cái xác trôi nổi trong vũ trụ.”

Lúc này đây, tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành.

Những câu từ rời rạc chắp vá lại thành một hàng.

“Em vẫn luôn muốn được ngắm pháo hoa với chị một lần.”

“Nhưng mà chị hai ơi, lỡ như sau này không còn cơ hội nữa thì sao?”

“Thỉnh cầu cuối cùng của em đấy, đồng ý đi mà chị.”

Kể từ khi nào mà đôi mắt của Minh Minh càng lúc càng bi thương?

Kể từ khi nào mà thân thể nó càng lúc càng mơ hồ?

Đột nhiên tôi nhớ lại những gì nó đã nói:

“Em luôn cảm thấy rằng bản thân mình bị cự tuyệt, bị lãng quên và bị tan biến. Nhưng không sao, vì mọi thứ sắp đến điểm cuối rồi.”

Còn có những gì nó đã viết ở cuối bản đồ:

Ban công: end

Nước mắt tôi gần như trào ra ngay lập tức:

“Châu Minh Minh! Em nói cho chị biết! Có phải là em sẽ biến mất hay không?!”

Tôi muốn ôm lấy nó, muốn kéo nó lại vào trong phòng. Nhưng tôi lại không thể chạm vào, tôi chạm không tới nó nữa.

Chỉ cần nó không muốn để tôi chạm vào thì chắc chắn tôi sẽ không chạm được.

Trong ánh pháo chói mắt, nó đang từ từ lùi dần về phía sau.

Cơn gió lay động mái tóc của nó, cuốn lấy chiếc mũ lưỡi trai màu vàng tươi rồi rơi xuống từ tầng tám.

“Chị hai ơi, em đã lang thang trên thế giới này quá lâu rồi. Thế giới này không còn cần em nữa, đã đến lúc em phải đi đến một thế giới khác.”

“Không không, chị cần em mà!!!”

Tôi cảm thấy mình sắp phát điên lên. Khi còn bé tôi đã đánh mất nó vì sự ương bướng của mình.

Mười năm sau, ngay tại chỗ cũ, tôi lại đánh mất nó vì sự thất vọng của nó đối với thế gian này!

Tôi vẫn chưa thực hiện được hết thảy nguyện vọng của nó! Như thế này vẫn là chưa đủ!

Tôi cố gắng trấn tĩnh và nói:

“Những gì em mong đợi, chúng ta có thể cùng nhau thực hiện từng chút một! Mấy năm nay, chị chưa từng quên em, chị lúc nào cũng nhớ tới em. Em là đứa em trai quan trọng nhất đời chị, làm sao em có thể đột nhiên xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất chứ!”

Ánh mắt nó có phần mờ mịt, giọng nói lạnh lùng:

“Nhưng thật sự chị đã quên em rồi, chị hai à. Sau khi em chết, mọi người đã nhanh chóng dọn nhà đi nơi khác. Chị có từng quay về đây lần nào hay chưa? Còn em thì sao? Em cứ mãi ngồi ở đây, và đợi chị. Khi ấy, em nhìn thấy xác mình vỡ nát rồi bị người ta khiêng đi. Em không thể cử động được, em kêu cứu nhưng không một ai đáp lại. Em đã cố hết sức để leo lên đến tầng 8 nhưng tòa nhà đã bị phá dỡ. Thế giới của em biến thành bóng tối, và em cứ thế lạc đường? Còn chị thì sao? Chị đã ở đâu vậy chị hai? Hai tháng sau khi em chết, chị đã có em trai mới, ngay đúng vào ngày sinh nhật của em. Chị nắm tay hắn nửa năm. Chị đã có người bạn mới, và sống tiếp một cuộc sống tuyệt đẹp!”

“……”

“Chị có dám thừa nhận, những lời chị nói với mẹ ngày hôm ấy đều là sự thật hay không? Ngay từ đầu chị đã không muốn có một đứa em trai như em rồi. Lúc bố mẹ bắt chị đến trường đón em, chị rất ghét em, ghét em chết đi được. Thế nên lúc chị thấy em chạy từ trường mẫu giáo ra, chị cố ý đứng ở dưới gốc cây để nhìn thấy em lo sợ và khổ sở như thế nào. Vì vậy khi em chết rồi, chị cảm thấy như được giải thoát, cuối cùng cũng không còn cái gánh nặng là em nữa. Chị khao khát cắt đứt hoàn toàn cuộc sống cũ đen tối, cho nên chị sẽ không bao giờ quay trở lại.”

Châu Minh Minh hệt như một người máy nói ra những lời cay nghiệt mà giọng điệu không có chút nhấn nhá gì, như thể đây là những lời nó tự nói với chính mình hàng ngàn hàng vạn lần, nhiều đến nỗi nó chẳng còn có xúc cảm gì nữa.

“Không đúng! Không đúng chút nào hết! Chị không có giống như em nói!”

Song, nó hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời của tôi. Nó giang rộng vòng tay và tiếp tục lùi về phía sau:

“Chị hai ơi, thật ra chị không cần buồn phiền gì cả. Chị đã có em trai mới rồi. Em cũng không còn giá trị tồn tại nữa.”

Nó đứng ngay mép ban công, tự lẩm bẩm:

“Chỉ là em không biết, rốt cuộc một quỷ hồn vất vưởng quá lâu trên thế gian này rồi sẽ đi đâu về đâu?”

Lại một tràng pháo hoa khác, nở rộ rồi biến mất.

Châu Minh Minh ngả người ra sau ngay trước mắt tôi.

Và rơi xuống!!!

Tôi điên cuồng bổ nhào đến, túm lấy nó:

“MINH MINH!”

Tôi giữ tay nó thật chặt:

“Châu Minh Minh, em làm ơn đừng có dọa chị mà!!!”

Tôi nghĩ mình đã phát điên thật rồi.

Không rõ vì lý do gì mà tôi biết, giờ phút này nếu tôi buông tay, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ được gặp nó nữa. Những gì xảy ra với nó sẽ trở thành niềm ân hận lớn nhất đời này của tôi.

Nó ngước nhìn tôi và thì thào:

“Chị hai ơi, chị có muốn ở bên em không?”

Không màng đến bất kỳ chuyện gì nữa, tôi bèn trả lời không chút đắn đo:

“Muốn! Chị muốn! Chỉ cần em không rời bỏ chị!”

Châu Minh Minh mỉm cười, giọng nói hòa cùng ngọn gió đêm. Nhẹ hẫng.

Giây tiếp theo, cả người tôi liền bị nó kéo mạnh xuống dưới.