Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 14



Bác sĩ cầm trên tay mẫu giấy xét nghiệm, chuyển qua cho Tiêu Tiểu Nam, "Tiêu Tiểu Nam, mười sáu tuổi, giới tính thứ nhất, nam, giới tính thứ hai, Omega."

Tiêu Tiểu Nam không tin vào mắt mình, sợ hãi nói: "Làm sao có thể, mới sáng nay cháu còn là Alpha mà, bác sĩ thử xét nghiệm lại một lần nữa đi."

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, tóc vuốt ngược hết ra sau, ông chậm rãi hỏi: "Cậu là Alpha lặn đúng chứ, cũng không phải Alpha hoàn toàn."

Tiêu Tiểu Nam im lặng không nói gì, bác sĩ tiếp tục giải thích: "Hormone dạo gần đây của cậu hạ thấp nhanh chóng, trong người còn có một lượng pheromone lớn của Alpha trội nên đã kích thích cậu phân hoá hoàn toàn, trở thành Omega."

Alpha trội này, không phải Nguỵ Gia Lạc thì còn ai vào đây nữa, Tiêu Tiểu Nam cảm thấy đau đầu.

Bác sĩ hỏi tiếp: "Đợt phân hoá lần này có kèm theo cơn phát tình, cho hỏi cậu có biết vị Alpha nào đã đánh dấu mình không?"

Tiêu Tiểu Nam gian nan gật đầu, "Là một người bạn chơi thân từ nhỏ."

"Vậy thì tốt, phiền cậu đưa cậu ấy vào đây một chút."

Trong suốt quá trình lấy máu xét nghiệm lẫn chờ đợi kết quả, Nguỵ Gia Lạc không được phép tiến vào phòng khám, hiện tại đang ngồi chờ ở trước cửa, thấy cậu đi ra, liền vẫy đuổi chạy đến, "Sao rồi?"

Tiêu Tiểu Nam không biết nên mở miệng ra sao, đưa cho hắn tờ giấy xét nghiệm rồi kêu hắn đi vào trong.

Chưa kịp ngồi cho nóng mông, Nguỵ Gia Lạc đã bị bác sĩ trách móc: "Cậu cũng là Alpha, bộ chưa học qua lớp sinh lý hả, có biết ở độ tuổi này mà đi đánh dấu người ta là nguy hiểm lắm hay không?"

"..." Nguỵ Gia Lạc không dám cãi, yên lặng ngồi nghe bác sĩ nói tiếp, ông hừ lạnh: "Cũng may là chỉ đánh dấu tạm thời."

Nhỡ mà đánh dấu hoàn toàn, Omega nhỏ tuổi này nhất định sẽ bị sốc pheromone mà ngủm luôn.

Tiêu Tiểu Nam thấy hắn cuối đầu nghe mắng, cũng áy náy mà lên tiếng: "Không phải lỗi của cậu ấy đâu bác sĩ, là cháu kêu cậu ấy cắn."

Bác sĩ khó hiểu nhìn cậu, thời buổi này còn tồn tại một Omega nhân từ đến vậy luôn hả, bị cắn lúc thần trí không ổn định thì dù cho thế nào Alpha cũng sẽ bị quy thành tội quấy rối, không kiểm soát được bản thân thì còn làm được cái tích sự gì nữa.

"Chuyện này tốt nhất đừng nên nói ra ngoài, dù không có bị phạt nhưng đánh dấu trẻ vị thành niên là hành vi thiếu đạo đức, biết chưa?"

Nguỵ Gia Lạc: "..."

Tiêu Tiểu Nam ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết."

Trước khi hai người rời khỏi phòng khám, bác sĩ dặn dò: "Hiện tại còn đang trong thời điểm nhạy cảm, pheromone quá hỗn loạn, cho tới khi Omega hoàn toàn ổn định, Alpha phải có trách nhiệm chăm sóc bạn đời của mình, rõ không?"

Nguỵ Gia Lạc không cần ông nói cũng biết, gật đầu.

"Hai đứa tốt nhất ra ngoài hiệu thuốc mua vài liều thuốc ức chế mà dự trữ đi, tránh trường hợp lúc phát tình lại cắn bậy cắn bạ."

Nguỵ Gia Lạc không nói gì, chỉ có Tiêu Tiểu Nam đột nhiên thấy ngượng, hướng bác sĩ cảm ơn một tiếng liền kéo hắn rời đi. Trên đường trở về biệt thự Tiêu gia, Tiêu Tiểu Nam không khỏi có chút sốt sắng: "Có nên nói chuyện này với người lớn không?"

Nguỵ Gia Lạc đưa tay lên xoa gáy cậu nhằm trấn an, "Đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu."

Tiêu Tiểu Nam áy náy, "Xin lỗi, là tớ liên luỵ cậu."

Hắn không vui, "Cậu không muốn liên luỵ tớ, thì tính liên luỵ đến thằng nào hả?"

Tiêu Tiểu Nam càng nghĩ càng sầu, đang yên đang lành tự nhiên từ một tiểu A mạnh mẽ lại biến thành một tiểu O mềm yếu, thật không phù hợp với tính cảnh của cậu một chút nào luôn.

Cậu hỏi: "Gia Lạc, dấu ấn bao giờ mới hết hiệu lực?"

"Để xem, đánh dấu tạm thời nên tớ không lưu lại quá nhiều pheromone trên người cậu, chắc chỉ tầm nửa tháng thôi."

Tiêu Tiểu Nam kinh ngạc: "Lâu dữ vậy hả?"

Nguỵ Gia Lạc thấy thái độ của cậu như vậy cũng không vui, giở giọng oán trách: "Đúng là kẻ bội bạc mà, chơi đùa một chút liền muốn vứt bỏ."

"Không, không phải." Là một người đàn ông đích thực, Tiêu Tiểu Nam không cho phép mình làm ra hành động gì sai trái, liền khẳng định: "Cậu yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu."

"Nhỡ sau này không ai thèm tớ nữa thì làm sao?"

"Thì tớ sẽ cưới cậu, không để cậu chịu thiệt thòi."

Nguỵ Gia Lạc tâm tình cũng vui vẻ, "Xem như cậu còn có lương tâm, tớ sẽ không tố cáo cậu."

Tài xế lúc này đang lái xe cảm thấy lỗ tai mình thật nhức, giả mù giả điếc chuyên tâm làm việc của mình.

Sau khi trở về biệt thự, hôm nay đông đúc không chỉ có cha Tiêu mà ngay cả người nhà Nguỵ gia cũng được mời sang làm khách dùng bữa, Nguỵ Gia Lạc theo sau Tiêu Tiểu Nam tiến vào, cùng cậu thuật lại toàn bộ sự tình ở bệnh viện.

Cha Tiêu nghe xong thì nóng giận, sai người mang bảo pháp gia truyền roi mây đến doạ Tiêu Tiểu Nam suýt khóc, nhảy ra sau lưng Nguỵ Gia Lạc trốn.

Cha mẹ Nguỵ tương đối bình tĩnh hơn, bà muốn khẳng định lại một lần nữa liền hỏi: "Vậy là hai đứa tiến hành đánh dấu rồi?"

Nguỵ Gia Lạc gật đầu, "Là đánh dấu tạm thời thôi ạ."

Cha Tiêu nhịn không được nhíu mày, nét mặt cũng lộ rõ vẻ áy náy: "Thật phiền cháu quá, thằng nhóc nhà bác bản thân phân hoá còn không biết, nếu không có cháu chắc cuộc đời của nó tàn luôn mất."

Tiêu Tiểu Nam từ đằng sau rướn người, muốn nhìn rõ thái độ của cha mình một chút, xem thử ông đã nguôi giận chưa, sợ sệt nói: "Làm sao con biết được bản thân mình lớn như vậy rồi còn phân hoá chứ."

"Cũng đâu phải lần đầu, nếu thấy có dấu hiệu bộ không biết đi khám hay sao mà còn cãi?"

Tiêu Tiểu Nam nói không lại, lầm bầm trong miệng: "Bận ôn thi sấp mặt, ai đâu nhớ đến bệnh viện chứ."

Cậu ở đằng sau khẽ níu áo Nguỵ Gia Lạc, còn tính nói hắn mau nghĩ cách giúp mình đi thì đột nhiên nghe thấy một tiết tát chói tai.

Chát!

Cha Tiêu nóng giận: "Ngu xuẩn!"

- ------

Đang nghĩ không biết có nên đặt tên điều đề ở chương hay không:0