Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 19



Đủ 20 chương sẽ đặt tên tiêu đề ^o^ go go!

------

"Không có chuyện gì đâu."

Nguỵ Gia Lạc cầm điện thoại rọi đèn pin, kéo cậu từ trên giường ngồi dậy đi ra ngoài kiểm tra, thấy cả dãy hành lang cũng tối om, mới nói: "Tới giờ tắt đèn thôi, không sao."

Tiêu Tiểu Nam ở đằng sau níu vạt hắn, môi mím chặt thành một đường thằng, hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ, tớ còn chưa về phòng."

"Tớ dắt cậu về."

"Được a."

Nguỵ Gia Lạc đem cửa đóng lại, dùng chút ánh sáng từ điện thoại để soi đường, đột nhiên từ phía cuối hành lang cũng có ai đó đang cầm đèn pin, lớn tiếng hỏi: "Ai đó?"

Tiêu Tiểu Nam nhận ra giọng nói này, vội kêu hắn mau tắt điện thoại đi, kéo tay bỏ chạy. Bảo vệ đang đi kiểm tra cửa nẻo đồng thời nghe thấy động tĩnh, cũng nhanh chong đuổi theo.

Nhưng rốt cuộc vì hành lang tối quá, Tiêu Tiểu Nam chạy được mấy bước thì lại tông vào bức tường, Nguỵ Gia Lạc đi sau vội đỡ cậu lại, "Tiểu Nam-"

"Ra là tên Tiểu Nam." Bảo vệ cũng tóm được hai người, lần này cuối cùng cũng biết tên cậu.

Tiêu Tiểu Nam: Má nó xui.

Bảo vệ bắt hai người đứng thẳng, bắt đầu tra hỏi: "Hai cậu có biết giờ này là giờ cấm không?"

Nguỵ Gia Lạc vô tội nói: "Cháu không biết ạ, đây là lần đầu tụi cháu ở kí túc xá."

Tiêu Tiểu Nam phù hoạ gật gật đầu. Bảo vệ nhìn thấy cậu, lại tỏ ra bất lực, "Thôi được rồi, may cho hai cậu hôm nay ban trực chưa làm việc, giờ thì về

phòng ngủ đi."

"Vâng." Nguỵ Gia Lạc lễ phép đáp, dắt tay Tiêu Tiểu Nam đi về phòng.

Bảo vệ theo chân hai người, nhìn cả hai chui vào phòng đóng cửa rồi mới an tâm mà đi, không quên cảnh cáo: "Ca đêm hôm nay có người khác thay, đừng có mà nghĩ đến việc trốn sang thăm người yêu nữa."

Tiêu Tiểu Nam không cần nghĩ cũng biết bảo vệ đang kháy mình, chỉ còn cách ở lại phòng Nguỵ Gia Lạc một đêm, đợi sáng sớm rồi về cũng không muộn.

Thấy Tiêu Tiểu Nam đã nằm yên ổn trong chăn của mình, Nguỵ Gia Lạc cũng nằm xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Cậu sợ hả?"

Tiêu Tiểu Nam thành thật, "Có một chút."

Tâm linh là chuyện không thể đùa, từ nhỏ Tiêu Tiểu Nam tuy phá phách nhưng cũng không thể nào tránh khỏi kiếp sợ ma, đặc biệt là vào ban đêm ở một nơi lạ hoắc như này, là chỗ ở lý tưởng của bọn ma quỷ không chốn neo đơn.

Hiện tại cũng đã vào mùa thu, Nguỵ Gia Lạc cẩn thận đem chăn kéo kín cho cậu, nói: "Sợ thì cứ ngủ trước đi, tớ canh cho cậu."

Tiêu Tiểu Nam gật đầu, bé ngoan nhắm mắt.

Nguỵ Gia Lạc bên cạnh thật sự nằm đợi cậu ngủ, đến khi người nọ hít thở đều đặn rồi mới với tay cài chuông báo thức, an tâm thiếp đi.

Sáu giờ sáng, chuông reo inh ỏi.

Tiêu Tiểu Nam từ trong mơ tỉnh dậy, dùng tay đập đập bả vai Nguỵ Gia Lạc, giọng ngái ngủ: "Chuông reo rồi kìa."

"Ừ." Nguỵ Gia Lạc đem chuông tắt đi, lại kéo cậu vào lòng như một thói quen, mắt cũng không có mở.

Tiêu Tiểu Nam sáng sớm tinh thần rất tốt, bật người lên kéo hắn cùng ngồi theo.

"Cậu dậy rửa mặt đi chứ, bây giờ tớ về phòng thay đồ, lát nữa ở dưới đợi cậu."

Nguỵ Gia Lạc ngược lại thì không có tinh thần, lười biếng ậm ừ rồi đi tới mở cửa cho cậu.

Tiêu Tiểu Nam lúc đi ngang qua phòng bảo vệ cực kỳ cảnh giác, hình như ổng đi ăn sáng còn chưa có về, tranh thủ chạy nhanh về phòng mình.

Tô Trúc đang ngủ ngon, nghe thấy tiếng mở cửa cũng lồm cồm bọ dậy, nhìn thấy Tiêu Tiểu Nam cũng thanh tỉnh hơn chút, hỏi: "Cả đêm cậu không về hả?"

Tiêu Tiểu Nam tháo giày, gật đầu đáp: "Buổi tối qua phòng bạn chơi, ngủ quên mất."

Tô Trúc lại ỉu xìu nằm xuống, "Vậy cậu tắm trước đi, xong rồi ra kêu tôi dậy luôn."

"Được, nhanh thôi."

Tiêu Tiểu Nam cầm theo bộ đồng phục mới tinh bước vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới xã nước ấm ra xối người. Kí túc xá ở trường cũng không có bồn tắm như ở nhà, cậu chỉ đành chịu mỏi mà đứng thẳng tắm táp.

Đồng phục Nhất Trung rất đơn giản, áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây màu xám tro, bởi vì là thời tiết thu đông nên được phát thêm một chiếc gile len màu đen mặc thêm. Đồng phục may rộng rãi thoáng mát, size L, Tiêu Tiểu Nam mặc lên không cảm thấy khó chịu.

Tô Trúc thì có hơi xui, quần ngắn quá, gò bó rất khó chịu, cậu ta chán nản than: "Quần què gì không biết, chật muốn chết."

Tiêu Tiểu Nam nhìn nhìn, phát hiện ra không phải do quần ngắn, mà là do chân cậu ta quá dài, nói ra thì Tô Trúc tuy gầy gò ốm yếu nhưng lại ngược lại khá cao, cũng tầm một bảy lăm, là kiểu lưng ngắn chân dài cho nên mặc không vừa là phải.

Cậu có chút ngưỡng mộ nói: "Cậu tăng thêm 1 size xem thử."

Tô Trúc cũng gật đầu đồng ý, "Phải vậy thôi."

Hai người cùng nhau đi xuống, đến đoạn gặp Nguỵ Gia Lạc đang đứng chờ thì Tiêu Tiểu Nam vui vẻ chạy đến, Tô Trúc biết ý nên muốn rút lui.

Tiêu Tiểu Nam thắc mắc: "Cậu không muốn đi chung hả?"

Tô Trúc cười cười xua tay, "Không cần đâu."

"Ò được." Tiêu Tiểu Nam cũng không dây dưa, sải chân mấy bước đi đến trước mặt Nguỵ Gia Lạc.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tiêu Tiêu Nam thấy hắn mặc trên người bộ đồng phục bình thường nhưng lại không bình thường chút nào, phải nói là cực kỳ đẹp mắt, kiểu này phải nói là lụa đẹp vì người mới chuẩn.

Nguỵ Gia Lạc nhìn cậu ngây ngốc nhìn mình, không để tâm mấy, cười hỏi: "Ai đi cùng cậu vậy?"

Tiêu Tiểu Nam nói: "Bạn cùng phòng của tớ, Tô Trúc, cậu ấy tốt lắm."

Lâu rồi hắn mới nghe thấy cậu khen một người ngoài như vậy, tuy không thích lắm nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười thân thiện, "Tốt hơn tớ không?"

Tiêu Tiểu Nam suy nghĩ, đáp: "Không biết, ở chung lâu mới biết."

Nguỵ Gia Lạc gõ đầu cậu một cái, cũng không muốn so đo với một người bạn làm gì, "Đi thôi."

Buổi khai giảng ở trường Nhất Trung đơn giản chỉ là xuống sân xếp hàng theo lớp của mình, ngồi ba tiếng để làm lễ, nghe các thầy cô, hiệu trưởng rồi mấy học sinh ưu tú lên phát biểu đôi lời, hết giờ thì lại tiếp tục đi vào để nhận lớp.

Hai người rất nhanh đã thấy hàng lớp của mình, năm nhất lớp đầu, cũng là lớp được xếp chỗ ngồi đầu tiên. Học sinh đến cũng đã đông, Nguỵ Gia Lạc kéo cậu đến ngồi ở hàng cuối rồi dặn dò: "Tớ có việc một chút, cậu nhớ ở đây đợi."

"Ò biết rồi." Tiêu Tiểu Nam cho rằng Nguỵ Gia Lạc muốn đi vệ sinh mà thôi.

Nghĩ là vậy, nhưng nửa tiếng trôi qua cũng chưa có thấy Nguỵ Gia Lạc trở lại, Tiêu Tiểu Nam ngồi một mình cũng buồn chán, định bụng đi tìm hắn thì đột nhiên cái loa trên sân khấu(?) khuyếch đại một giọng nói cực kỳ quen tai.

"Xin chào, tôi tên Nguỵ Gia Lạc, là học sinh ưu tú đại diện cho năm nhất lên phát biểu cảm nghĩ."

Bên dưới nổi lên một tràng pháo tay, Tiêu Tiểu Nam ngơ ngác nhìn lên phía Nguỵ Gia Lạc đang đứng, gương mặt nghiêm túc, môi mỏng khẽ mấp máy, ánh mắt cũng không nhìn ra đang vui hay buồn.

"Như các bạn biết, tôi là học sinh ưu tú có điểm số đứng đầu, cho nên mới phải làm đại diện lên phát biểu. Năm học mới chúng ta cùng nhau cố gắng, kiên trì học tập, trao dồi tình cảm. Chúc các bạn có một năm học tràn đầy niềm vui, xin cảm ơn."

Nguỵ Gia Lạc nói xong thì đặt mic xuống, cuối người chào rồi quay lưng đi vào khán đài, bên dưới lập tức bùng nổ.

Ban giám hiệu vốn còn tưởng học sinh ưu tú này ít nhất cũng sẽ phát biểu hai đôi giấy, chuẩn bị tâm lý ngồi nghe những ca từ cảm xúc, ai mà ngờ nhanh như vậy đã xong, còn chưa tới hai phút nữa, nhất thời hoang mang, vội đứng lên trủ trì buổi lễ.

"Cảm ơn bạn học Ngụy Gia Lạc đã đại diện cho ban năm nhất lên phát biểu, các bạn học sinh ngày hôm nay có mặt ở đây cũng phải nhìn Nguỵ Gia Lạc làm tấm gương mà noi theo, các em là những mầm non của đất nước..."

Học sinh bên dưới không mấy quan tâm đến lời nói của ban giám hiệu ở trên nữa, liên tục sôi nổi bàn tán, bày tỏ cảm xúc đối với bạn học ưu tú khi nãy.

"Cậu nhìn thấy chưa, cậu ấy đẹp trai xỉu luôn, đã vậy lại còn học cực giỏi nữa."

"Hình như cậu ấy học ở lớp đầu á, không mấy chốc cũng nổi tiếng cho coi."

"Đúng, đúng."

Tiêu Tiểu Nam ngồi ở dưới cũng đã nghe hết trơn mấy lời khen này, trong lòng không vui nghĩ, cậu cũng không tệ mà, đẹp trai, học giỏi, cũng là ở lớp đầu còn gì, bonus thêm quả con nhà giàu nữa.

Nguỵ Gia Lạc lúc này đi xuống, kéo theo bao nhiêu ánh mặt đổ dồn vào mình, rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu Nam, mỉm cười xoa đầu cậu, hỏi: "Sao hả, thấy em ngầu không ca ca?"

- ---

(?) Mình hong biết gọi cái bục ở mấy buổi lễ trong trường gọi là gì nên gọi đại là sân khấu nhe.