Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 2



Không biết đã trải qua bao nhiêu mùa hè, cảnh sắc bên ngoài vẫn như cũ, Tiêu Tiểu Nam ngồi trong lớp chống cắm nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Tiểu Nam chỉ cần nghe giọng cũng đoán được là ai, không quay mặt, cũng không trả lời.

Nguỵ Gia Lạc bèn dùng kế sách: "A ui, tớ bị đứt tay rồi, đau quá trời luôn."

Lúc này Tiêu Tiểu Nam mới quay mặt lại, nhìn Nguỵ Gia Lạc trước mắt làm ra bộ mặt đau đớn, bản thân cũng nhíu mày: "Bộ cậu bị ngốc hả? Lớn chừng này còn để đứt tay."

Nhìn Tiêu Tiểu Nam lo lắng cuối đầu băng ngón tay cho mình, ý cười hiện lên trong mắt của Nguỵ Gia Lạc, rất dễ nhận thấy.

Người ngồi trên bọn họ quay xuống, chứng kiến một màn này liền lắc đầu lè lưỡi: "Các cậu khi nào mới kết hôn vậy?"

Nguỵ Gia Lạc cười sáng lạn, vừa tính nói theo liền bị Tiêu Tiểu Nam lạnh mặt nhấn đau một cái: "Đừng đùa vậy nữa, tớ A cậu ta cũng A, không thể kết hôn."

"Cậu cũng đâu phải A hoàn toàn đâu?" Người phía trên đùa mãi thành quen, không biết sợ.

Nguỵ Gia Lạc nhíu mày, đá chân ghế người nọ một cái, "Nói xàm cái gì đó, quay lên đi."

"A, được được, tớ đùa thôi, đừng để bụng."

Cảm nhận được động tác của Tiêu Tiểu Nam ngưng lại, Nguỵ Gia Lạc vội cầm lấy tay cậu, "Đừng nghĩ lung tung, cậu là Alpha soái nhất, cool ngầu nhất mà tớ từng biết."

Tiêu Tiểu Nam ngước mắt nhìn đối phương, cảm thấy câu này giành cho hắn thì đúng hơn.

Nguỵ Gia Lạc trời sinh ngũ quan tinh xảo, tuy chưa thực sự góc cạnh nhưng ở độ tuổi mười lăm như vầy là đủ dùng, dáng người cao ráo, làn da trắng gạo bao bọc lấy từng khối cơ đẹp đẽ, trừ gương mặt lớn lên thật xinh đẹp thì có thể dễ dàng nhận ra đây là một Alpha rất có khí chất.

Lại cuối đầu nhìn xuống thân hình thấp bé của mình, da trắng nhợt, lông tơ trên người thưa thớt, tay chân cũng nhỏ, chiều cao cũng cũng bị khiêm tốn, bộ dáng này mà nói mình là một A vẫn không có ai tin, chỉ đành giải thích là bị thiếu hụt dinh dưỡng.

Cuối cùng vẫn là nhìn vào sơ yếu lý lịch mà kiểm chứng, ai mà tin được cậu ấm nhà Tiêu lại bị suy dinh dưỡng cơ chứ, lần đầu biết được Tiêu bạn học là một Alpha, nhiều người cũng thực bất ngờ.

Cùng là Alpha, nhưng mấy năm qua thân thể giữa Tiêu Tiểu Nam cùng Nguy Gia Lạc thay đổi có chút trái ngược nhau, lúc bé thì cậu luôn cao hơn hắn, dạo gần đây bỗng nhiên dậy thì, hắn trở nên cao ráo còn cậu thì tiến triển không mấy đáng kể.

Nguỵ Gia Lạc biết được Tiêu Tiểu Nam lại có suy nghĩ lung tung, chỉ đành an ủi: "Cậu giờ còn nhỏ, không chừng sau lớn lên còn có thể cao hơn tớ cả cái đầu, đừng lo lắng."

Tiêu Tiểu Nam nghiêng đầu: "Vậy cậu lớn rồi sao?"

"..." Hai người bằng tuổi nhau.

Nguỵ Gia Lạc nhìn chằm chằm bóng lưng người phía trên nãy giờ vẫn nghe lén, âm thầm tính sổ, dám làm cho bạn tốt của hắn tâm trạng không tốt

Vai Tiêu Tiểu Nam run rẩy, đem cửa sổ đóng chặt lại một chút, "Cậu có thấy trời hơi lạnh không?"

Người phía trên cũng run, nhưng không dám nói.

Nguỵ Gia Lạc vội thu pheromone của mình lại, cũng làm tịch ôm tay ôm chân: "Lạnh thật đó."

Sau đó rất thoả mãn đón nhận áo khoác của Tiêu Tiểu Nam đắp trên người mình, cuối đầu ngửi một hơi: "Thật thơm~"

Nam sinh bàn trên: Tui muốn chuyển chỗ! Nội tâm gào thét, ngồi ở đây vừa bị xúc cơm chó, vừa bị nhân vật chính hành hạ.

Tiết học cuối cùng của ngày hôm nay kết thúc, hai người xách cặp lên chuẩn bị ra về.

"Hay trưa nay cậu qua nhà tớ ăn cơm đi?" Nguỵ Gia Lạc ngỏ ý, tiện tay muốn xách cặp hộ cậu.

Tiêu Tiểu Nam tỉnh bơ đập rớt cái tay người nọ, "Được."

"..."

Theo tài xế về biệt thự Nguỵ gia, hai người thường xuyên qua lại nhà nhau ăn cơm nên cũng không thấy có gì bất tiện.

Nếu không phải cả hai đều là A, nhất định Nguỵ gia cùng Tiêu gia sẽ cùng nhau nhau bàn hôn sự.

Lúc này, trên bàn ăn lớn chỉ có hai người, Nguỵ Gia Lạc rất tự nhiên bóc hột cơm dính bên má của Tiêu Tiểu Nam bỏ vào miệng, "Cấp 3 cậu sẽ vào Nhất Trung thật sao?"

"Chẳng phải cậu cũng thế à?"

Lắc đầu, "Không phải, là vì có cậu nên tớ mới vào."

Lời đường mật Tiêu Tiểu Nam nghe không ít, nhưng vẫn là có chút lúng túng: "Ăn, ăn nhanh đi."

Nguỵ Gia Lạc ngược lại tỏ vẻ là đương nhiên: "Phải chung trường, nếu tớ bị khi dễ còn có cậu bảo vệ tớ."

"Yên tâm, không ai dám khi dễ cậu đâu."

....

Ăn uống xong, cả hai vào phòng của Nguỵ Gia Lạc ngủ trưa, không sai, là chung giường.

Tiêu Tiểu Nam khó chịu đạp Nguỵ Gia Lạc đang dán sát vào lưng mình: "Cậu cút xa ra, nóng chết."

Nguỵ Gia Lạc uỷ khuất: "Cậu thay đổi rồi, lúc trước cậu đâu có như vậy!"

"Lúc trước chưa nghĩ đến, bây giờ sắp vào cấp3 rồi, hai đứa con trai ôm ấp nhau ngủ coi sao được?"

"Chẳng phải đều là A sao?"

"Như vậy cũng không được!"

Cuối cùng vẫn là một người một bên, chính giữa cách nhau một khoảng an toàn mà ngủ.

Lăn qua lăn lại, Nguỵ Gia Lạc không có thói quen ngủ trưa, xoay người nằm úp sấp, chống cằm nhìn tấm lưng nhỏ gầy quen thuộc của Tiêu Tiểu Nam.

"Người nhà cậu yên tâm cho cậu học nội trú sao?"

Tiêu Tiểu Nam vẫn chưa ngủ, nghe thấy đối phương hỏi cũng trả lời: "Ừ, dù sao bọn họ thiếu đi một đứa cháu trai cũng không sao."

Nguỵ Gia Lạc thở dài: "Tính ra vậy cũng thích, tớ là cháu độc nhất a, đi rồi sợ ông nội sẽ buồn."

"Vậy thì ở lại đi?" Giọng nói Tiêu Tiểu Nam nhỏ dần.

"Đâu có được! Tớ không yên tâm để cậu một mình chung phòng với mấy thằng khác."

Dù sao tớ cũng là A mà? Bạn cùng phòng chắc chẵn cũng đều là A thì có cái gì mà không yên tâm.

Những lời này Tiêu Tiểu Nam định bụng nói ra, nhưng lại thiêu thiêu ngủ mất.

Nguỵ Gia Lạc thấy đối phương không có động tĩnh gì, liền lay lay bả vai cậu: "Này, ngủ rồi hả?"

Hắn xích người tới, nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con đang vùi một nửa vào trong gối mà ngủ ngon lành, cảm giác cũ bỗng dâng lên khiến cho nhịp tim hắn không tự chủ được mà đẩy nhanh tốc độ.

Một nụ hôn mang theo hương vị gió xuân khẽ rơi xuống bên khoé môi của cậu, Nguỵ Gia Lạc ánh mắt không rõ nằm xuống, đem người ôm vào lòng.

Dù cậu là A đi chăng nữa, tớ vẫn sẽ một lòng yêu thích cậu.