Tiêu Tiểu Nam che đi vệt đỏ trên tai, cố gắng làm ra vẻ mình đây là rất bình tĩnh, "Xong rồi."
Nguỵ Gia Lạc liếm môi, "Không cảm nhận được."
Tiêu Tiểu Nam nhìn hành động quá mức gợi cảm của hắn, vệt đỏ từ tai lan sang gò má.
Cái cảm xúc kì cục gì đây, tim đập nhanh quá.
Thấy Nguỵ Gia Lạc sấn tới, Tiêu Tiểu Nam vội dùng chân ngăn hắn lại, "Cậu muốn làm gì?"
"Đương nhiên là hôn cậu." Nguỵ Gia Lạc tỏ vẻ đương nhiên, "Ban nãy chịu uỷ khuất cho cậu hôn rồi, bây giờ tới phiên tớ chứ?"
Tiêu Tiểu Nam mím môi, "Không thích."
"Không thích cũng phải thích."
"Này, cậu...Mmm.."
Nguỵ Gia Lạc đỡ lấy gáy Tiêu Tiểu Nam, nhẹ nhàng ấn môi xuống, làm sâu nụ hôn, sau đó mới cắn một cái, dùng răng day day môi dưới của cậu.
Cả quá trình chỉ có ma xát ở bên ngoài, Tiêu Tiểu Nam lấy tay túm tóc Nguỵ Gia Lạc, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ dễ chịu.
Nhưng cảm giác thoải mái chỉ trôi qua chốc lát, Nguỵ Gia Lạc càng cắn càng nghiện, năm phút đồng hồ không chịu buông ra, làm Tiêu Tiểu Nam có chút khó thở, nắm tóc hắn mà kéo.
"Đủ...Mmm..."
Nguỵ Gia Lạc không cho Tiêu Tiểu Nam có cơ hội nói chuyện, tiếp tục ấn môi xuống, hung hăng cọ xát, một lát đã đem cậu đè xuống giường.
Tiêu Tiểu Nam tưởng chừng môi của mình đã bị phá hỏng rồi, cong chân đạp một cái.
"Shh." Nguỵ Gia Lạc lúc này mới chịu buông ra, cuối người xuống ôm đũng quần của mình.
Tiêu Tiểu Nam cũng bò dậy, đưa tay lau miệng, mặt mũi đỏ bừng, "Đều, đều do cậu."
Nguỵ Gia Lạc cười khổ, "Cậu rất hưởng thụ mà?"
"Cậu mới hưởng thụ!" Tiêu Tiểu Nam thẹn quá hoá giận, đạp cho hắn thêm một phát nữa mới chịu đứng dậy, cầm cặp sách của mình chạy đi.
Nguỵ Gia Lạc nằm ở trên giường cười, còn chưa đưa lưỡi vào nữa, cậu ấy đã phản ứng như vậy rồi.
...
Tiêu Tiểu Nam chạy đến hành lang, chậm rãi đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên môi mình.
Vừa nóng vừa ẩm, mùi vị của Nguỵ Gia Lạc vẫn còn lưu lại trên khoé môi.
Ngón tay như bị điện giật, Tiêu Tiểu Nam lúng túng rút tay xuống, vỗ vỗ mặt mình giúp thanh tỉnh.
Sau khi trở về phòng, điều đầu tiên Tiêu Tiểu Nam nhận được là tiếng hét của Tô Trúc.
"Đậu má! Môi cậu bị sao vậy??"
Tiêu Tiểu Nam hết hồn, vội che miệng của mình lại, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, tại sao mình phải giấu nhỉ?
Tiêu Tiểu Nam thành thật, "Hôn môi thôi."
Tô Trúc càng kinh ngạc hơn, "Cái này mà gọi là hôn sao, là cắn môi thì đúng hơn!"
Sau khi cùng Nguỵ Gia Lạc hôn hôn trong thời gian dài, môi Tiêu Tiểu Nam luôn trong trạng thái bị ủ tê, cho nên cậu không cảm nhận được bất kỳ đau xót gì, cho là Tô Trúc phản ứng thái quá thôi.
Tiêu Tiểu Nam bước vào phòng vệ sinh muốn đánh răng rửa mặt, lại bị bản thân mình trong gương doạ sợ, "Má ơi!"
Môi sưng lên vù vù, vừa đỏ lại vừa tét, máu thịt lẫn lộn trông rất tanh bành, nhìn qua còn tưởng nó mới vừa bị một con chó lớn hành hạ không bằng.
Tiêu Tiểu Nam nhịn xuống xúc động muốn đánh người, miễn cưỡng vệ sinh cá nhân, bọt của kem đánh răng không cẩn thận văng vào miệng vết thương, khiến cậu đau đến chảy nước mắt.
Bước ra ngoài, Tiêu Tiểu Nam ủ dột nằm xuống giường, Tô Trúc nhìn cậu đi ra, máu trên môi cũng đã được rửa sạch.
"Tôi có thuốc mỡ, cậu muốn bôi không?"
Tiêu Tiểu Nam nhận lấy, "Cảm ơn cậu."
Tiêu Tiểu Nam nhíu mày thoa xong một lớp mỡ trăn lên môi, miệng cũng không cử động được.
Đột nhiên điện thoại ở đầu giường có tin nhắn chuyển đến, là của Nguỵ Gia Lạc.
[Tủ lạnh di động]: Cậu không sao chứ?
Tiêu Tiểu Nam bực bội, cậu chơi vui xong rồi mới biết thương xót à, tên khốn nạn.
[Tủ lạnh di động]: Lần sau tớ sẽ nhẹ nhàng hơn.
Tiêu Tiểu Nam hung hăng gõ xuống bàn phím.
[Con ong chăm chỉ]: Cút cmm đi!
[Con ong chăm chỉ]: Không có hôn hiếc gì nữa!
[Con ong chăm chỉ]: Lão tử hận cậu!
Thông báo: [Con ong chăm chỉ] đã chặn bạn.
Nguỵ Gia Lạc bật cười nhìn tin nhắn, bị mắng nhưng không cảm thấy đau lòng chút nào, dù sao cũng là hắn gây chuyện trước mà, cứ từ từ mà dỗ.
*
Sáng hôm sau, Tiêu Tiểu Nam ngái ngủ mang theo cái môi rách nát đi tới trường, mỡ trăn bôi lên bóng lưỡng, thu hút không ít người quay lại.
"Nhìn cái...shh!"
Tiêu Tiểu Nam vừa mở miệng chửi người lại làm vết thương nứt ra, Nguỵ Gia Lạc ở bên cạnh đau lòng xoa xoa tay cậu, "Ngoan, đừng nói chuyện."
Tiêu Tiểu Nam liếc mắt, trong lòng nói, đều là do ai hả? Cậu mau cút đi cho khuất mắt ông.
Đến lớp, mấy người trên lớp nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Tiêu Tiểu Nam cũng hiếu kỳ, mở đầu câu chuyện là Lưu Minh:
"Trời, môi cậu bị chó gặm hả?"
Tiêu Tiểu Nam ai oán gật đầu, Nguỵ Gia Lạc ở bên cạnh giải vây, "Bất cẩn thôi, đừng chú ý."
Lưu Minh nghiêng đầu, "Sao lớp trưởng bị chó gặm mà nhìn cậu vui ra mặt thế?"
Nguỵ Gia Lạc thu lại nụ cười, chỉ là tâm tình hiện đang rất tốt, cũng lười phải giải thích.